Lúc Ôn Tây vừa ra ngoài, thấy Trần Phi Phi đang đứng bên cạnh xe hút thuốc, ánh mắt buồn bã.
Chắc hẳn cô ấy lo lắng cho cô nên mới tới đây......
"Tớ quen cô ta." Ôn Tây nói.
"Tớ nghe rồi!" Trần Phi Phi dụi điếu thuốc, không quên cô không thích mùi khói thuốc, đi lại gần, giận dữ chất vấn, "Cậu không nói với tớ, là vì suy nghĩ cho cô ta sao?"
"Đúng vậy." Ôn Tây không phủ nhận, nữ chính không muốn tiết lộ thân phận của mình, cô đương nhiên sẽ không nhiều lời.
"Ôn Tây, cậu đã bao giờ tin tưởng tớ?" Trần Phi Phi đột nhiên hỏi: "Cậu rốt cuộc là vì suy nghĩ cho cô ta, hay là do không tin tưởng tớ?"
"Đều như nhau." Ôn Tây lãnh đạm trả lời: "Vấn đề nói hay không nói, đối với tớ không quan trọng như vậy. Cậu không hỏi, tớ sẽ không nói; cậu hỏi, tớ cũng sẽ không nói dối."
Nói cách khác, cô vốn đứng ngoài chuyện này.
Trần Phi Phi nhìn cô hồi lâu, mới cười gượng, "Đây chính là điểm tớ hâm mộ cậu, cậu không cần phải tranh giành, nhưng những gì tốt đẹp đều thuộc về cậu. Đổng Xán nói không đúng, cuộc sống dễ dàng hay không dễ dàng, không do tâm tính, mà do ý trời!"