Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Của Nancy

# It Happened to Nancy: By an Anonymous Teenager
» Tác Giả: Beatrice Sparks
» Tình Trạng: Hoàn Thành
THEO YÊU CẦU CỦA GIA ĐÌNH NANCY, TOÀN BỘ TÊN NGƯỜI VÀ CÁC ĐỊA DANH TRONG TÁC PHẨM ĐÃ ĐƯỢC THAY ĐỔI HOÀN TOÀN.

"Chúng tôi cố gắng giữ mãi trong tâm trí mình hfinh ảnh Nancy thân yêu, với ánh mắt tươi cười y như cháu đã sống một đời vui tươi, sôi nổi, chưa hề biết đến thất bại và chùn bước,, trước khi cháu bị nhiễm HIV - AIDS.
Tuy nhiên, chúng tôi hiểu điều đó là điều không tưởng. Vì vậy, chúng tôi xin chia sẻ với bạn đọc những tâm tình của Nancy... với hy vọng những kinh nghiệm của cháu sẽ giáo dục và gợi mở nhiều điều ở người lớn, cũng như có thể giúp bảo vệ an toàn cho một số người trẻ tuổi. Đó cũng là điều mong ước chân thành và sâu xa nhất của cháu."

Lời giới thiệu
Nancy là một cô bé 14 tuổi ngây thơi trong trắng khi yêu lần đầu tiên trong đời em biết đến những cảm xúc yêu đương. Hệt như trong chuyện cổ tích, Collin, một chàng trai không que biết đã đột nhiên xuất hiện thật đúng lúc và em thoát khỏi cảnh xô xát hỗn loạn do một đám vô lại nào đó gây ra trong nhà hát, nơi em và các bạn lần đầu tiên được gia đình cho phép đi xem ca nhạc. Đôi lần hẹn hò tiếp theo nhanh chóng gắn kết em với chàng hoàng tử của lòng mình... Để rồi chỉ 10 ngày sau đó, trong một buổi tối mời Collin đến chơi nhà nhân lúc mẹ đi vắng, Nancy bị hắn hãʍ Ꮒϊếp. Xong việc, tên thủ ác lạnh lùng bỏ đi, và từ đó biệt tăm.

Trinh tiết bị cưỡng đoạt, lại bị ruồng bỏ một cách bất ngờ, Nancy đã trải qua biết bao khủng hoảng. Tai nạn ngỡ chỉ dừng ở đó. Những tưởng em sẽ hồi phục sau những chấn thương tinh thần, nhanh chóng xóa đi vết nhơ ấy khỏi ký ức của mình. Nhưng không, số phận còn giáng cho em một đòn trí mạng: Sức khỏe của em ngày càng sút giảm, và chỉ trong thời gian ngắn, em được phát hiện nhiễm HIV. Từ đó, cuộc sống của em nằm bên bờ vực thẳm, tối đen và vô vọng.

Mang trong mình mầm HIV, có nghĩa là phải chấp nhận và đương đầu với mọi thứ tật bệnh sẵn sàng xâu xé và hủy hoại dần mòn cơ thể của mình. Không mơ hồ hay hy vọng hão huyền, Nancy đã hình dung ngay một kết cục tất yếu: "Mình đang ở trong một cơn ác mộng... Hai mẹ con có thể cảm nhận điều gì đó bất ổn khi Bs.T. cứ lặp đi lặp lại là hai mẹ con tuyệt vời biết bao...Sau cùng ông ấy chậm rãi nói là đã có kết quả xét nghiệm máu, và mình bị... nhiễm HIV... Miệng ông ấy cứ mấp máy nhưng mình chẳng nghe được lời nào cả. Chẳng còn cảm nhận được gì. Chẳng còn suy nghxi được gì nữa... Từ nơi xa thẳm mình có thể nghe thấy chính mình đang khóc nức nở... Mình phải đối mặt với NÓ. MÌNH SĂP CHẾT RỒI. Sẽ chẳng có tương lai hay sự nghiệp, chồng con hay gia đình gì cả. Tim mình đang vỡ tung..."

Bước vào cuộc chiến đấu chống lại AIDS, cũng là lúc Nancy phải đối mặt với cả sự kỳ thị, xa lánh, sợ hãi của một số người xung quanh em. Nhưng ngay cả lúc tận cùng tuyệt vọng, tưởng chừng như đã đầu hàng số phận, ngay cả khi bị tổn thương vì những hành động tai ác hoặc thái độ vô ý thức của ai đó, Nancy vẫn bộc lộ phẩm chất tốt đẹp của mình, là thể hiện trách nhiệm với cộng đồng bằng việc tìm hiểu và thực hiện những biện pháp phòng vệ hòng tránh lây nhiễm cho người khác. Sự sống đang vuột khỏi tay em từng ngày, nhưng em không hằn học trả thù đời như tên vô lại đã tìm cách đổ bệnh cho em, mà em vẫn yêu mến bết bao cuộc sống và sự an toàn tính mạng cho mọi người.

Trong những ngày đen tối ấy, những người thân, bạn bè chí cốt, các bác sĩ và nhân viên y tế, các chuyên gia tâm lý... vẫn không thay thế được một người bạn cực kỳ thân thiết mà Nancy sẵn sàng gửi gắm mọi suy nghĩ thầm kín nhất của mình, đó là Nhật Ký, vật bất ly thân của em, mà em âu yếm gọi là " Self"

Khi viết nhật ký,Nancy không có ý thức "làm văn", cũng không viết cho người khác đọc. Chỉ là cuộc trò chuyện với chính mình. Câu chuyện riêng tư của em, những ngóc nghách kín đáo và tế nhị không thể bộc lộ với ai khác, lần lượt được phơi bày trên trang giấy, từ vẻ lãng mạn tuyệt vời và những ước mơ bay bổng của " mối tình đầu" đến cơn ác mộng triền miên khi phải đối phó với thực tế tàn nhẫn của căn bệnh hủy diệt tương lai và tuổi thanh xuân của em... Và đó là những tâm tình chân thật nhất.

... Cuộc chiến chống lại bệnh AIDS của Nancy càng bi thảm hơn vì thể chất em vốn yếu ớt, khiến cho hệ miễn dịch tự nhiên của em bị tàn phá một cách nhanh chóng. Thông thường, thời gian ủ bệnh từ khi lây nhiễm HIV đến khi phát sinh AIDS được ước tính từ đến 10 năm. Nhưng với Nancy, tạo hóa thật là bất công! Chỉ vẻn vẹn 2 năm sau cái đêm định mệnh ấy, Nancy lặng lẽ qua đời trong một giấc ngủ, khi còn chưa kịp nhìn thấy tập Nhật Ký của mình được in thành sách và phát hành rộng rãi, như là món quà tặng cuối cùng với xã hội và tiếng nói cảnh báo đầy thuyết phục với bạn bè cùng trang lứa trên toàn thế giới. Đến tận những ngày cuối cùng của cuộc đời, Nancy vẫn luôn tỏ ra biết sống có ích cho người khác, vẫn không nguôi tình yêu cuộc sống, và chính điều đó làm nên vẻ đẹp tâm hồn đáng quý trọng của em...

Nancy chỉ là một trường hợp trong số 10 đến 12 triệu người bị nhiễm HIV-AIDS trên toàn thế giới, nhưng những cảm xúc và kinh nghiệm riêng tư của em quả là không thừa, nếu ta biết rằng hiện nay theo thống kê của Tổ chức Y tế thế giới (WHO), có đến 30% bệnh nhân HIV-AIDS được chẩn đoán là mắc bệnh từ tuổi thanh thiếu niên, điều đó cho thấy nguy cơ lây nhiễm bệnh ở bộ phận trẻ này của nhân loại rất cao. Vì thế, ngoài việc gióng lên hồi chuông cảnh báo về sự bùng phát và lan rộng khó kiểm soát của cơn đại dịch thế kỷ, quyển nhật ký còn hé mở một vấn đề của xã hội và hệ quả tất yếu của nó: tình trạng gia đình đổ vỡ khiến con trẻ rơi vào cảnh thiếu thốn tình thương, mất chỗ dựa tin cậy để tâm tình và được hướng dẫn kịp thời, dẫn đến sự thiếu hiểu biết về đời sống và non kém trong phòng vệ bản thân, mà Nancy là một ví dụ khá điển hình: ba me ly hôn và ở cách xa nhau, người mẹ luôn mải mê với chuyện làm ăn và thường xuyên để con gái đến tuổi dậy thì ở nhà một mình... Tất cả những điều đó sẽ có lúc dẫn các em tới những sai lầm khó chữa, có khi là kết cục bi thảm.

... Trên nấm mồ của cô bé 16 tuổi ấy, Melvin người quản gia của trang trại nơi Nancy gửi thân trong những ngày cuối cùng của cuộc đời mình, đã khắc lên dòng chữ: "Sẽ không bao giờ có một Nancy khác.". Đó là lời tiếc thương dành cho cô gái không kịp sống đến tuổi trưởng thành, nhưng phải chăng cũng là thông điệp nhắc nhở lương tâm nhân loại, cần chung tay góp sức để ngăn chặn thảm họa này, sao cho thế giới không còn những cái chết tức tưởi như Nancy?!
Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Chương 1
Thứ Bảy, 14 Tháng Tư

8 giờ 1 phút sáng

Không thể nào tin được! Đêm nay là cái đêm mình đã chờ đợi từ lâu lắm rồi, hay ít ra đã đợi mãi từ ngày 10 Tháng Hai khi Dì Pauline của El mua được vé. Tưởng tượng mà xem: Mình sắp đi coi ca nhạc! Một buổi biểu diễn của Garth Brooks đó nha! Cách đây mấy tháng mình với El, Red, Dorie đã khóc lóc mè nheo, cằn nhằn và kêu van vì không được đi xem buổi hòa nhạc U2. Bây giờ tụi mình sắp đựoc xem Garth biểu diễn. Garth đó nha các bạn! Mình xem ti vi thấy anh ta hát vảng vang - l*иg lộng, rồi từ trên bục cao nhảy xuống, chụp lấy sợi dây thừng và đu người trên không ngang qua đầu khán giả, giữa ánh đèn chớp nháy đủ mà và màn sương khói mờ mờ ảo ảo. Cộng thêm đủ kiểu man dại, lơ mơ và tưng tửng nữa chứ! gần giống như xem nhạc Rock thứ thiệt mà, hu hu! Chả có bà mẹ nào muốn cho con tham dự cả.

6 giờ 45 phút chiều

Thật là kỳ cục, khi mình nóng ruột thì thời gian cứ trôi chậm rì rì, còn khi mình muốn nó chầm chậm thôi thì thời gian lại trôi đi nhanh quá!... Thật hay!... Thật tuyệt vời! Thật vui!... Thật phi thường!... Như có nắng ở trong lòng vậy đó... Nhưng mà vì sao chúng nó chưa chịu tới? VÌ SAO, VÌ SAO, VÌ SAO? Sao không lẹ lẹ lên giùm, sao chưa chịu tới rước mình đi? Mình đã ướm thử mọi thứ trong phòng quần áo, phối hợp bộ này với bộ kia. Mình đã chải đi chải lại mái tóc 97 lần rưỡi rồi.

Ối! Chuông ngoài cửa đã reo rồi! Cỗ xe và các bạn đã tới! Mình là Cô Bé Lọ Lem, mình đi dự dạ vũ đây.

2 giờ sáng

Đã 2 giờ sáng mà mình vẫn chưa ngủ được. Chắc là không thể nào ngủ được nữa. Mình không tin đựoc những gì đã xảy ra đem nay. Giống như trong phim ảnh vậy, mà còn tuyệt vời hơn, sôi động hơn và hào hứng hơn bất kỳ một cuốn phim nào. Mình cùng với Red, El, Dorie bước vào khán phòng, cố làm ra vẻ không bị kích động! Thật hào hứng dến mức hầu như không kiềm chế nổi để khỏi nhảy cẫng và ré lên. Tụi mình còn vờ như không có Dì Pauline đi cùng, và làm ra vẻ người lớn, tụi mình cố không cười khúc khích nhưng mà đâu có được! Bầu không khí quá đỗi phấn khích khiến bạn không thể không... Mình muốn nói là mình bị kích động THỰC SỰ, hệt như có những chiếc lá mùa thu xào xạc, hay là tấm vải lục mịn màng hay là cái gì đó... có thể cứng rắn nhưng lại ướŧ áŧ, mỏng manh, biến đồi, huyền huyền ảo ảo, như một hành tinh hay thiên hà giăng ngang qua vũ trụ này vậy.

Khi đèn màu bật lên, ánh chớp lóe quả đúng là xuyên qua khắp thân mình mình. Tụi mình ngồi kế bên một cái loa to, và tiếng nhạc như đâm thủng từng tế bào trong người mình. Tuyệt vời! Tuyệt cú mèo! Âm nhạc và mình đã thực sự hòa hợp với nhau làm một! và rồi, ơ hơơơ! Gần nửa chừng buổi hòa nhạc có hai tên lỗ mãng đi vào, cố giành chỗ ngồi ngay trước mặt tụi mình. Bọn chúng nói là chỗ của chúng nó. Mấy người ngồi đó nói là không phải. Một cuộc xô xát bắt đầu. Gần như ngay tức khắc, mấy ông cớm xuất hiện từ đâu không biết nữa, và đã phong tỏa khu vực. Dì Pauline cố dồn Red và Dorie với mình ra khỏi chỗ lộn xộn, nhưng Nhật Ký có biết không, mình bị té nhào. Trong một khoảnh khắc mình quá khϊếp đảm vì người ta gần như giẫm đạp lên mình, và ai đó giật mất cái ví tiền của mình. Mình cũng chả để tâm tới chuyện mất cái ví mà chỉ cố sống cố chết bò ra khỏi chỗ đó. Sau cùng khi đã thoát ra ngoài, mình cố gợi sự chú ý của một ông cảnh sát nào đó để nói chuyện cái ví tiền, nhưng họ đều bận lo ổn định khán giả vào chỗ ngồi trong lúc lôi hai thằng quậy đi, hoặc bận quay về đồn.

Thật đáng ngạc nhiên, hầu hết khán phòng thậm chí chả biết đã có sự cố xảy ra - người ta vẫn dửng dưng. Mình dực vô một cây cột, cố thu mình lại, vì mình đã bắt đầu lên cơn suyễn. Mình quá khϊếp sợ đến nỗi thở không ra hơi, và chỉ đơn độc một mình! Chưa bao giờ mình cảm thấy đơn độc giữa hàng ngàn con người như vậy. Mình đang bị nghẹt thở và sắp ngất xỉu mà không một ai quan tâm tới. Họ đâu muốn mình, hay bất cứ điều gì khác xen vào cơn vui man dại của họ.

Đúng lúc mình bắt đầu có cảm giác như bị bóng đen hoàn toàn trì kéo xuống, một bàn tay mềm mại đặt lên vai mình, và thì thầm bên tai một giọng nói dịu dàng:

- Thư giãn đi em! Thư giãn đi! Anh sẽ đưa em ra ngoài đại sanrh, em có thể hít thở không khí... Nào... nào... Thư giãn... Thư giãn đi em! sẽ khỏe ngay thôi mà. Anh sẽ săn sóc cho em.

Anh ta choàng tay quanh mình, và dìu mình bước xuống, xuống, xuống mãi những bậc thang vô tận. Lúc tụi mình đi lên hình như những bậc thanh đâu có nhiều như vậy.

Lúc vào phòng nghỉ giải lao, mình đã thấy đỡ hơn. Mình đã hết kinh hãi bấn loạn, thay vào đó là cảm giác bình an. Anh ta tự giới thiệu tên là Collin Eagle. Anh ta đặt mình ngồi xuống một băng ghế và mang tới cho mình một chai xá xị, rồi bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình và nhỏ nhẹ bảo mình phải "Thư giãn... Thư giãn"... Và mình đã làm theo! Làm sao có thể từ chối, khi giọng nói thật dịu dàng, và sự hiện diện của anh ta thật thuyết phục?

Chúng mình dời chỗ tới gần bồn nước phun, và thật là thú vị. Tiếng nhạc từ bên trong trôi giạt ra tới chỗ chúnh mình, quyện vào tiếng nước tí tách cùng tiếng rào rào của những tia nước bắn tung tóe.

Mình và Collin trò chuyện như thể đã quen nhau từ lâu. Trước đây mình vẫn luôn thấy khó chịu khi gặp bọn con trai, nay lại cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

Làm sao có thể có cảm giác gì khác hơn? Anh ấy cứu mình mà.

Chúng mình nói chuyện hồi lâu, vừa cố ý chờ Dì Pauline đi xuống. Collin nói cuối cùng rồi dì ấy cũng phải vô sảnh chính tìm mình thôi.

Collin tâm sự với mình anh ấy có một đứa em gái tên Betsy Mae, cũng bị bệnh suyễn; chính vì vậy mà anh ấy biết phải làm sao.

Chúng mình nói về chuyện cả hai đều yêu thích Nam Carolina biết bao, và đùa bỡn về chuyện miền Nam khác với bất kỳ nơi nào trên trái đất ra làm sao, về bột yến mạch thô và nước xúp thịt đỏ, bánh khoai lang và rau cải xoăn,(*) những món mà cả hai chúng mình không ai chịu nổi. Anh ấy giống như người anh lớn che chở bao bọc mà lâu nay mình vẫn mong ước.

Anh ấy nói với mình rằng anh mười tám tuổi và là sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Tổng hợp, ở ký túc xá nhưng không đủ tiêu chuẩn để gia nhập Hội Sinh Viên. Anh ấy nói anh nhập học với học bổng toàn phần, rồi ngượng ngùng buột miệng nói ra là học kỳ đầu tiên này anh có tên trong danh sách khen thưởng của trưởng khoa. Anh là người hiền lành tốt bụng, và đẹp trai như bất kỳ anh chàng mũm mĩm nào mình từng gặp. Có đầu óc vượt trội hơn tất cả thì đúng là siêu ấn tượng rồi.

Mình kể cho Collin nghe ba mẹ mình đã ly dị như thế nào, mình sống với mẹ ở Nam Carolina mấy tháng đi học ra làm sao, và suốt mùa hè sống với ba ở Arizona ra làm sao. Mình nói với anh ấy là mình thương ba mình nhưng lại không ưa Phoenix, nơi đó đôi khí nóng bức quá đến nỗi đường sá dường như là hắc ín dính bết chứ không phải nhựa đường, và trong sân trước một số ngôi nhà là đá sỏi màu xanh lá thay vì thảm cỏ xanh.

(*) Collard greens hay kale: một chủng cùng loài với bắp cải Brassica oleracea thuộc họ Cải Brassicaceae, nhưng thuộc nhóm Acephala, lá vươn thẳng lên, không cuộn thành bắp; mà xoăn lại, màu xanh lá cây đậm, rất giàu sinh tố A. (Các chú thích trong sách đều là của người dịch)

🎲 Có Thể Bạn Thích?