Tôi thả ra hai bộ phân thân sơ cấp và điều khiển chúng chọn nơi động mạch phía dưới tôi một chút.
Nơi đó sẽ chính là nơi công tác của bọn chúng.
Tôi là bản thể nên tất nhiên tôi phải được ưu ái chiếm giữ địa bàn ngon lành nhất, tuyệt vời nhất.
Nghĩ đến lũ muỗi đồng tộc bên ngoài đang chọn nơi tay và nơi mặt để hút chích tôi thấy thật khinh bỉ bọn chúng.
Đúng là một lũ muỗi cấp thấp.
Đánh nhau không nên đánh mặt, mà đánh mặt không nên chọn đánh của người.
Lại càng không nên đánh mặt người khi đang ngủ ngon.
Loài người là loài rất biết giữ thể diện. Mặt lại là nơi cấm địa của giống đàn bà.
Hút chích ở mặt của nó chẳng khác nào khiến nó điên lên.
Rồi có khối đứa muỗi vì thế mà vong mạng oan uổng.
Cứ như muỗi tôi đây này, hút chích là phải chọn nơi hiểm yếu. Đã hiểm yếu lại tươi ngon màu mỡ. Cổ, eo, lưng, chân chính là những nơi tốt nhất để mà hạ thủ.
Nếu như không may để con mồi phát hiện ra thì họ cũng sẽ phải cân nhắc trước khi dùng tay đập xuống.
Dù sao, đập vào những nơi ấy cũng sẽ rất đau.
Người ta sẽ phải thật nhẹ nhàng tình cảm và đó chính là cơ hội để chạy thoát thân.
Đẳng cấp muỗi là phải như thế. Vừa thông minh lại trí tuệ như muỗi tôi mới là. Lũ trẻ trâu kia thật non kinh nghiệm.
Dù trong lòng rất khinh bỉ và chê cười lũ muỗi đồng tộc nhưng tôi vẫn không quên chuyện chính sự của mình. Tôi và hai bộ phân thân lấy hết sức bình sinh ra để nhổ nước bọt.
Bụng muỗi tôi cong lên rồi hóp lại để cho miệng phun nhiều nước nhất có thể.
Cuối cùng, sau bao nhiêu sự cố gắng, toàn bộ phần động mạch cổ đã thấm ướt hết nước bọt của tôi.
Khà Khà.
Cùng là phun nước bọt, tôi và mấy thằng đàn ông giờ có khác cái gì không nhỉ?
Không phải chúng nó cũng rất muốn nhổ nước bọt vào nơi này giống như tôi hay sao. Tôi đắc ý suy nghĩ linh tinh.
Sau khi toàn bộ diện tích đỉnh núi đã bị làm tê liệt, quy trình phẫu thuật chích và hút của muỗi tôi lập tức được tiến hành các bước tiếp theo.
Hai con dao phẫu thuật nhô ra khỏi vòi rạch ra một vết thương hở đủ sâu trên cục thịt thừa.
“Roẹt…roẹt… roẹt…”
Hai cây kim có móc câu thò ra thanh lý tất cả các chướng ngại vật.
Cây kim thứ năm đâm thủng màng mạch máu và phun thuốc chống đông vào đấy.
“Phập… phập… phập…”
Cuối cùng tôi đâm cây kim hút máu xuống ngập tới tận đầu.
“Hút… hút… hút… ực… ực… ực…”
Bụng của tôi phồng lên xẹp xuống rồi lại phồng lên xẹp xuống như cái bình hút sữa của mẹ bầu. Trữ lượng máu từ động mạch cổ của con mồi cũng vì vậy mà nhanh chóng chuyển sang nơi ở mới.
“Thật là mỹ vị của thế gian!”
Mùi máu tươi thật thơm ngon, vị máu tươi thật ngọt ngào, như phá vỡ mọi giới hạn của giác quan.
Nó làm tôi đê mê sung sướиɠ như đang phê cần, đầu óc tôi bay bổng như đang đập đá.
Thiên đường như hiện ra ngay trước mắt và tôi tung lên đôi cánh thiên thần hạnh phúc trong sự tự do.
Cảm giác đứng trên đỉnh núi đã thích, cảm giác nhổ nước bọt lêи đỉиɦ núi ấy còn thích hơn.
Còn cảm giác lấy kim to dài chích vào trong cái lỗ sâu thẳm, rồi hút máu nó và uống máu nó thì không còn chỉ là thích đơn giản.
Nó đã vượt lên trên tất cả đẳng cấp. Nó là cảm giác rất yomost của muỗi sinh.
----
Hoàn thành xong giọt máu đầu tiên mất chừng gần hai phút, sẵn cái vòi của tôi còn phía trong da thịt con mồi tôi hút tiếp giọt thứ hai. Còn giọt đầu tiên thì chuyển hóa làm nguyên liệu cho hệ thống phân tách.
Vì vậy, mà bụng muỗi của tôi cứ căng đầy rồi lại xẹp lép cho đến lần thứ năm thì mới kết thúc.
Lúc này, thuốc tê đã sắp hết thời gian hiệu lực, tôi cần phải chuồn đi thật nhanh, một hồi chuông cảnh báo nguy hiểm đã vang gấp lên trong đầu.
Quan trọng hơn là lũ muỗi đồng tộc bên ngoài cũng đã có đứa hút đầy máu vào bụng. Khi chúng nó chạy cũng là lúc cô gái trẻ sẽ ngứa như điên và như dại. Không cẩn thận là đi đời nhà muỗi mất thôi.
Tôi và hai bộ phân thân quyết đoán rút kim ra khỏi vυ" cô gái trẻ. Thu chúng lại chúng nó vào không gian tùy thân, tôi khuỵu sáu cân chân xuống rồi bay nhanh ra khỏi nơi nguy hiểm này.
“Vυ"t… vυ"t… vυ"t…
“Phạch… phạch… phạch… “
Đôi cánh của tôi tăng tốc đập lên tới 300 lần/giây ném thân thể của tôi ra khỏi cổ rồi bay vọt lên không trung.
Trong khi bay nhanh như tên lửa thì tôi đã nhận ra có hơn hai mươi con muỗi đồng tộc đã no căng máu và chúng cũng đang tìm cách chạy thoát thân y như tôi.
Chỉ có mấy con muỗi còn lại trên mặt cô gái vì chưa hoàn thành công việc nên đang ra sức hút máu. Chắc do bọn chúng đến đây dự tiệc khuya hơi trễ. Tôi nghĩ như thế.
Nhưng chính vì tôi và lũ muỗi mất dạy kia đã ăn uống đến đầy bụng no nê chạy loạn dẫn đến cô gái bị đau và ngứa vô cùng. Khắp cả khuôn mặt lẫn cánh tay, thậm chí cả cổ cũng bị tổn hại nặng nề.
Cô gái ấy mở to ra hai mắt, tay phải vung lên táng ngay gò má của mình một cách vô cùng dứt khoát.
“Bốp…” Một âm thanh phát ra thật là khủng khϊếp.
Tuy cô ấy chưa từng bật điện sáng lên nhìn nhưng cảm giác ở nơi tay và má đã cho thấy có ba con muỗi đang mê say hút máu gặp nạn.
Xác của chúng đã bị ép mỏng như giấy và máu của cô gái từ trong khoang bụng đã loang lổ ra khắp lòng bàn tay.
Cô gái trẻ gầm gừ nổi giận:
“Đù mẹ lũ muỗi khốn nạn, tao trêu chọc gì đến tổ tiên nhà bọn bay mà chúng mày hùa nhau đi chích tao hả?
Cái lũ muỗi cái già ế chỏng ê trơ, góa chồng li dị, không có trai thèm nên chúng mày tìm đến gây sự với tao à?
Tao không phải là hoa bách hợp và tao không có hứng thú với loài muỗi cái chúng mày. Lũ khốn nạn.
Thù này nhất định tao sẽ báo. Chúng mày sẽ phải trả giá thê thảm và đau đớn. Má nó. Mất cả giấc ngủ ngon.”
Cô gái đứng dậy bật đèn, sau đó vào nhà vệ sinh rửa tay cho sạch vết máu rồi quay lại giường bỏ mùng xuống chui vào. Rõ ràng, cơn buồn ngủ của cô ấy vẫn còn đó.
Tuy bị đám muỗi chúng tôi phá hủy ngang xương nhưng giờ này cô không đi ngủ thì có làm được gì. Ngày mai thức dậy mới tính tiếp.
Cô gái cũng biết do mình ngủ quên, lại bất cẩn không mắc mùng nên mới bị muỗi tấn công. Vì vậy, lỗi cũng là do cô không biết tự bảo vệ mình. Trách chi lũ côn trùng sống bằng nghề hút chích.
Chúng nó trời sinh đã sống bằng máu của động vật, vì lý do sinh tồn nên tất nhiên phải tìm đến người mà chích thôi.
Khi đã nằm trong vùng an toàn, những chỗ bị muỗi chích vẫn đau và ngứa vô cùng. Nhất là ngay ở trên cổ, một nơi rất kín đáo và nhạy cảm.
“Mẹ nó, muỗi cũng có con liều mạng cực phẩm như vậy chứ”.
Cô lầm bầm chửi rủa, trong khi tay không ngừng xoa và gãi những chỗ bị sưng. Nhất là ở vùng cổ và vùng xương quai xanh.
Có lẽ nơi đây lượng thuốc chống đông máu có cường độ mạnh hơn những nơi khác chăng.
Khi cơn đau đã giảm xuống, cơn ngứa cũng bớt dần và cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Cô gái nhỏ tiếp tục chìm sâu vào trong những giấc mộng xuân và an tâm rằng mình sẽ an toàn cho đến khi trời sáng.
Không gian phòng ngủ lại yên tĩnh như lúc mới bắt đầu.