Chương 5: Facebook của người bạn thương...

Tôi của trước đây chưa từng làm chuyện gì đều đặn bằng việc cứ vào ra Facebook của cậu...!:)

***

Đó là những ngày dù bận rộn đến mấy, vẫn có thói quen vào thanh tìm kiếm, ấn vào cái nick đầu tiên hiện ra và cũng là xuyên suốt - tên của cậu - nick của người con trai đầu tiên tôi đặt "sao vàng".

Là những ngày cứ rảo bước vài chục lần trang cá nhân của cậu, xem lại từng cái ảnh, từng stt đã đăng vài tháng thậm chí vài năm trước, xem cậu có cập nhật gì mới không, có ai đó tag cậu vào cái gì không, xem lượt người theo dõi cậu, số bạn bè của cậu có tăng lên hay không, khi nào cậu lại đổi ảnh nổi bật...??? Nhớ vô cùng rõ ràng những thứ có liên quan đến cậu.

Là những ngày lật đật đi lưu hết ảnh và video của cậu, cho vào cùng một album với tên là "Crush". Có cả những bức ảnh mà tôi nhờ bạn chụp cũng lưu vào trong ấy hết. Tôi thậm chí còn không có bức ảnh nào chụp chung cùng cậu, mà có đi chăng nữa cũng chỉ toàn là bóng lưng...:)

Là những ngày khùng điên đến độ xem hết những cái tên trong danh sách bạn bè của cậu, cứ có cô gái nào xinh xinh, đáng nghi một chút là lại mò vào trang cá nhân người ta dò xét. Thấy cậu like ảnh gái là nhảy cẩn lên: "Thằng chó đó thậm chí chưa từng like cái gì từ mình...":)

Là những ngày rảnh rỗi đi đọc lại từng cmt mà cậu đã rep trên facebook. Lật lại vài ba tin nhắn đã cũ tự bao giờ mà tôi nhắn nhủ cậu lịch học, lịch thi... Vào một ngày đẹp trời nọ, ở nơi quê nhà không có khói bụi thành phố, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của cậu, cậu chỉ là hỏi nghỉ Tết đến bao giờ thì đi học, vậy mà tôi còn hơn cả 3 ngày Tết. Ừm, đó là lần đầu tiên Crush chủ động ib cho tôi đấy chúng bạn ạ.

Và vẫn là những ngày thường xuyên như vậy, những ngày lặng lẽ nhìn chấm xanh tên nick cậu sáng, cộng với dòng chữ "đang hoạt động". Cứ thế mỗi tối và trước khi đi ngủ đều vô thức ấn vào nick cậu, cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở đó, chẳng có gì mới. Thậm chí có lần còn cố thức đợi xem cậu online đến bao giờ mới chịu đi ngủ. Sau đó lại giật mình, cái con người này đều ngủ vào lúc 3, 4 giờ sáng. Sau đó nữa lại nghĩ, cậu ấy online khuya như thế để làm gì? Để nhắn tin với ai? Với người cậu ấy thương ư?:)

Thiết nghĩ ngày hôm đó chủ động hỏi nick facebook của cậu ấy là một hành động hết sức dễ dãi. Được cậu ấy đồng ý làm gì rồi bây giờ lại mang thương tật lâu dài...?:)

Nhưng nói gì thì nói nó vẫn có cái hay trong đó, từ khi list friend tôi có thêm cậu ấy, tôi bỗng nhiên cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói của mình trên mạng xã hội. Bỗng nhiên không còn một ngày cả chục stt kể chuyện tào lao trên trời dưới đất nữa. Bỗng nhiên không còn thiết tha đăng hàng loạt ảnh đẹp lung linh của các ộp - pa mà tôi thương nữa. Bỗng nhiên nghĩ tới việc cậu ấy lướt facebook mà toàn hiện lên stt của mình, tôi lại không muốn đăng gì nữa... Là vừa muốn cậu ấy chú ý tới mình, vừa sợ cậu ấy bảo mình phiền phức.:)

Còn chúng bạn? Chúng bạn đã từng vì thích ai đó mà điên cuồng như thế này chưa?:)

***

Hà Nội, 08.02.2017...

Như thường lệ, nick xanh kia vẫn sáng...

Như thường lệ, tôi mãi mãi chỉ có thể đứng đó nhìn nó sáng mà thôi! :)