Tôi bị cận, ngồi ở bàn thứ hai còn nhìn không rõ chữ trên bảng...
Tôi bị cận, đứng cách cả sân trường vẫn có thể nhìn thấy cậu ấy...:)
***
Hôm nay chúng tôi kiểm tra cả hai tiết, đợi mãi mà không thấy cậu ấy đến, tôi cố không nhắn tin nhưng cuối cùng không kiềm chế được phải móc điện thoại ra nhắn cho cậu ấy. Cậu ấy mà chưa đến là tôi không thể nào yên tâm làm bài được. Cầm điện thoại trên tay, gõ rồi lại xoá, xong lại lo lắng không biết có nên gửi đi hay không, sợ nếu gửi đi thì cậu ấy sẽ phát hiện ra mình rất quan tâm cậu ấy... Cuối cùng cũng ấn nút gửi. Thế mà nào ngờ, tin nhắn vừa gửi đi thì thấy bản mặt cậu ta bước vào lớp. Cha mẹ ơi lúc đó chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.:)
Cậu ấy bước vào chỗ ngồi, việc đầu tiên làm là mở điện thoại ra, tôi còn lén liếc sang nhìn, rõ ràng là tin nhắn của mình rồi. Sau đó cậu ấy ngỡ ngàng nhìn tôi hỏi: "Vừa gửi xong đấy à?"... Ừm, tôi chỉ biết ừm một tiếng... Nhìn điệu bộ cười cười đáng yêu của cậu ấy mà cảm thấy mình xấu hổ..
Ừm, hôm nay chúng tôi ngược lại với hôm qua, nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là về bài kiểm tra nhưng có nói là vui rồi. Đã vậy lúc nhỏ bạn tôi lên ngồi làm bài cùng còn góp phần cho chúng tôi gần nhau hơn. Khuỷu tay cứ chạm vào nhau liên tục. Thiết nghĩ chỉ có thể là những lúc như thế này, tôi và cậu ấy mới trở nên thân thiết hơn...
À, hôm nay cậu ấy bị cảm rồi, tôi còn để ý thấy cậu ấy vẫn chưa cạo râu nữa...:)
Ước chi mà ngày nào cũng như hôm nay thì hay biết mấy...:)
***
Hà Nội, 01.03.2017
Cậu ấy vẫn ở ngay đây, vậy mà cảm thấy như chúng tôi sẽ mất nhau trong gang tấc vậy...:)