Chương 24

Mặc dù Diệp Thuần cũng hơi buồn, nhưng có Bùi Gia làm bạn, rất nhanh nàng đã ném những cảm xúc nhỏ này ra sau đầu.

Bùi Gia sau khi bị giáo huấn một lần thì không dám đưa những thứ như độc cầm đến trước mặt Diệp Thuần, nhưng cũng may cô nhanh mồm nhanh miệng rất biết nói chuyện. Vì để cho Diệp Thuần chú tâm nghe cô giảng giải các loại độc vật độc dược, Bùi Gia không biết từ nơi nào lấy được một cây đàn cổ thất truyền đã lâu.

Diệp Thuần từ trước đến nay rất yêu cầm, hiếm lạ vô cùng, hai người cứ như thế mỗi ngày tỷ đánh đàn muội nói chuyện, nói nói cười cười rất vui vẻ.

Lúc Bùi Tranh đến, nhìn thấy cũng là một hình ảnh như vậy.

Trong lòng nam nhân chua xót, thích khách Phàn Lâu vẫn chưa thẩm tra ra kết quả, đã bị người khác cứu đi, hắn rất tức giận. Muốn tìm tiểu cô nương trò chuyện vụиɠ ŧяộʍ thơm lại không tìm được người, vừa hỏi mới biết được mấy ngày nay Diệp Thuần và Bùi Gia mỗi ngày dính với nhau, tốt đến mức như người thân. Nếu hắn về trễ vài ngày, sợ là thê tử cũng bị muội muội bắt cóc.

"Thuần Nhi, hôm nay phòng bếp đặc biệt chuẩn bị Ngọc Lộ Đoàn, ta tới đón muội về dùng bữa tối."

Diệp Thuần đột nhiên nghe được thanh âm Bùi Tranh cũng rất mừng rỡ, chút nhớ nhung trong lòng bị gợi ra.

"Bùi ca ca, sao hôm nay huynh lại về sớm như vậy? Bận rộn xong rồi sao?"

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng của Diệp Thuần, sự bất mãn trong lòng nam nhân tiêu tan một chút, dịu dàng nói: "Ừ, không bận, ta đưa muội về."

Diệp Thuần chỉ có thể xoay người tạm biệt Bùi Gia, mặt Bùi Gia không nỡ: "Sao lại về sớm như vậy, đã nói đêm nay còn muốn cùng muội ăn cơm ngủ......"

Lời còn chưa dám nói hết, thoáng nhìn sắc mặt ca ca dần dần đen xuống, Bùi Gia hiểu chuyện câm miệng, mấy ngày nay cô cũng phát hiện, Diệp Thuần không giống như đơn giản đến chữa bệnh, buổi tối nàng ngủ ở Thúy Vi Các.

Trên mặt Diệp Thuần có chút rối rắm, giống như thật sự đang tự hỏi có nên ở lại hay không.

Mắt nam nhân lành lạnh liếc qua, Bùi Gia rùng mình một cái, cũng không thể tranh giành thức ăn với hổ......

Cô lập tức hiểu chuyện nói: "Ai nha, xem đầu óc muội này, vẫn là việc chữa bệnh của Thuần Nhi tỷ quan trọng hơn, tỷ mau cùng ca ca trở về đi, chờ tỷ rảnh rỗi lại đến tìm muội chơi."

Vừa nói đến chữa bệnh, Diệp Thuần cũng có chút xấu hổ.

Bùi Gia đẩy Diệp Thuần đỏ mặt đến bên cạnh Bùi Tranh, còn mình thì nhanh như chớp bỏ chạy.

Bùi Tranh kéo tay Diệp Thuần quay về Thúy Vi Các, thấy suy nghĩ của tiểu cô nương hình như vẫn vương vấn chuyện vừa rồi, suy nghĩ một chút hỏi

"Thuần Nhi, mấy ngày nay đều chơi vui đến quên cả trời đất, quả cầu có ngậm lấy không?"

Tiểu cô nương bừng tỉnh, cúi đầu đỏ mặt trả lời: "Có nha, Bùi đại ca không phải mỗi đêm huynh đều kiểm tra một lần sao?"