Chương 11

Ngày 2 tháng 9 năm 2016

Bây giờ là 00:26 giờ, tôi không thấy buồn ngủ, chỉ là thấy mỏi mệt.

Buổi chiều tôi cùng ba mẹ Trần và Nguyệt Anh đến nhà giam thăm Nhật Minh của tôi.

“Kiều Kiều…” Nguyệt Anh từ trong bước ra, có chút buồn bã.

Tôi chỉ mỉm cười, nụ cười chua chát.

“Anh ấy không muốn gặp tớ phải không?”

“Cậu đừng buồn. Anh ấy… có lẽ anh ấy chỉ không muốn cậu nhìn thấy dáng vẻ trong tù của anh ấy thôi.”

“Tớ không sao đâu. Mọi người vào thăm anh ấy đi, tớ ở ngoài này chờ mọi người. Giúp tớ hỏi thăm anh ấy.”

Tôi cố gắng tỏ ra không sao cả, chỉ sợ không kìm nén được sẽ lại rơi nước mắt.

Thực ra tôi biết trước anh ấy sẽ không chịu gặp tôi, vì những lần trước đến thăm tù anh cũng vậy, từ chối gặp mặt tôi. Nhưng mà, lần nào tôi cũng không chịu được mà đau buồn.

Ngày ấy anh nói chia tay vội vàng, tôi vẫn luôn không chấp nhận. Nhưng anh, có lẽ cho rằng chúng tôi chia tay thật rồi, không còn liên quan đến nhau nữa. Lý do chia tay là gì giờ không còn quan trọng. Quan trọng là, anh lựa chọn buông tay tôi.

Đã hơn 5 tháng trôi qua, tôi không biết giờ anh trông ra sao, cuộc sống của anh trong tù tôi chỉ tưởng tượng qua lời kể của ba mẹ Trần và Nguyệt Anh. Nếu không nhờ những tấm ảnh cũ, tôi tự hỏi, liệu mình có quên mất gương mặt anh?

Sau ngày anh bị cảnh sát và thanh tra đưa đi, chúng tôi chạy khắp nơi nhờ người giúp đỡ. Tôi tìm đến đồng nghiệp mình, những người quen biết trong các tòa soạn báo, những luật sư có tiếng trong thành phố. Thế nhưng, cuối cùng cũng không thể giúp được anh.

Ba mẹ Trần đau buồn thành bệnh, Nguyệt Anh khóc mắt sưng húp, còn tôi chỉ câm nín chết lặng. Một thời gian dài sau đó tôi thường xuyên nằm mơ ác mộng, phải nhờ tới bác sĩ tâm lý mới dần trở lại bình thường.

Lần nào ba mẹ Trần đến thăm anh tôi cũng đi theo, nhưng chưa bao giờ anh đồng ý gặp mặt. Nếu tôi cố chấp xuất hiện, anh sẽ đi vào ngay lập tức. Tôi chưa bao giờ thấy anh vô tình như thế, ngay cả cơ hội nói với anh một câu hỏi thăm cũng không thể.

Ánh nắng hôm nay rất chói mắt. Tôi ngồi dựa vào ghế đá ngoài cửa, ngửa đầu nhìn bầu trời không một gợn mây. Tôi đặt một tay lên che mắt, ngăn ánh nắng chói chang. Khi không có mây, con người phải tự mình tránh ánh nắng. Nếu không tìm được chỗ tránh nắng, chỉ có thể chấp nhận để nắng làm đau mình.

Ngày 2 tháng 9 năm 2016

Hôm nay là ngày cả nước được nghỉ. Tôi không đi chơi, không đi du lịch, không gặp mặt bạn bè. Ngày hôm nay, tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh.

Tôi đến trại giam nhưng không đi vào, tôi biết, dù tôi có đến bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh cũng sẽ không đồng ý gặp tôi. Tôi đến khuôn viên của bệnh viện bên cạnh trại giam, ngồi trên ghế đá dưới gốc cây phượng vĩ già.

Ngày này năm trước, gia đình tôi và gia đình anh cũng nhau đi du lịch Sa Pa. Đây không phải là lần đầu tiên hai gia đình chúng tôi đi du lịch cùng nhau.

Xuất phát từ Hải Phòng, trời nắng nóng oi bức, lên đến Sa Pa, cái không khí se lạnh tự nhiên mà đến, tôi lại cảm thấy thật mát mẻ. Vừa nhận phòng ở xong, bố mẹ tôi và bố mẹ Trần đã cùng nhau đi dạo xung quanh, bỏ lại mấy người trẻ tuổi chúng tôi.

Nguyệt Anh đi cùng Lâm Phong, tôi đi cùng Nhất Minh, mỗi đôi một đường. Tôi cảm thấy đây đúng là dịp để chúng tôi bồi dưỡng tình cảm. Gần đây anh thường bận rộn chuyện công ty, tôi vừa trở về từ chuyến đi chụp hình ngoại cảnh. Tôi muốn nhân dịp này ở cùng anh nhiều hơn, bù đắp những nhớ nhung bao ngày qua.

Tôi không nhớ chúng tôi đã đi những đâu, tôi chỉ nhớ tôi và anh đi từ trưa đến chiều tối mới về phòng. Suốt quãng đường đi, anh vẫn luôn nắm chặt tay tôi. Mảnh đất Sa Pa gió lạnh, nhưng đi bên cạnh anh, thứ duy nhất tôi cảm nhận được chỉ có ấm áp mà anh trao.

Ngày hôm ấy tôi đã chụp rất nhiều hình, có tuyết rơi, có núi cao, có ruộng bậc thang, có dòng nước chảy, hơn hết là, có anh và tôi. Anh không phải là người thích chụp hình, nhưng ngày hôm ấy anh đều chiều theo tôi, còn chủ động cầm máy ảnh chụp hình tôi. Nhất Minh của tôi, anh vẫn luôn là người chu đáo như thế.

Tôi kéo anh đi mua trang phục người dân tộc để mặc. Tôi đã tưởng tượng một cuộc sống vợ chồng của chúng tôi trên vùng sơn dã. Khi ấy, ban ngày anh đi săn, tôi ở nhà dệt vải. Tối đến, tôi nướng thịt, anh ở bên uống rượu. Cuộc sống cứ đơn giản mà trôi qua như thế.

Tôi kể cho anh nghe, anh chỉ lắc đầu cười nói tôi đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi. Anh không biết, thực ra cuộc sống mà tôi mong muốn chỉ cần là được ở bên anh, không cần quá cao sang phú quý, chỉ mong được bên nhau đến đầu bạc răng long.

* * *

Ngày hôm sau cả gia đình đi leo núi Phan Xi Păng, đây là ngọn núi cao nhất Việt Nam. Tôi đã từng đến Sa Pa để chụp ngoại cảnh, rất tiếc lần đó thời gian gấp rút nên không đi leo núi Phan Xi Păng được. Lần này tôi vô cùng mong chờ.

Càng leo lên cao không khí càng lạnh. Tôi kéo chặt áo khoác, chỉnh lại khăn quàng cổ, thật may là anh không quên mang găng tay cho tôi.

Cứ đi lên một đoạn đường, tôi sẽ rót một cốc nước ấm trong bình giữ nhiệt cho anh. Biết là anh không cảm thấy lạnh như tôi, nhưng tôi vẫn lo lắng cho anh. Tôi không muốn sau chuyến đi chơi này anh sẽ ngã bệnh.

Leo núi được tả trong các cuốn tiểu thuyết là một chuyện rất lãng mạn, hai người yêu nhau sẽ cầm tay dìu dắt nhau bước từng bước một. Tuy nhiên thực tế không phải là những câu chuyện hư cấu được miêu tả toàn màu hồng.

Thực tế là tôi chỉ thấy rất mỏi chân, hoạt động nhiều cũng không khiến cơ thể ấm lên, chỉ có thể khoác chặt áo khoác, kề sát vào người anh để thêm chút hơi ấm. Tôi không hiểu sao anh không hề sợ lạnh, bước chân anh thảnh thơi như đang đi bộ giữa tiết trời mùa thu dịu mát. Còn tôi chỉ lạnh chút thôi cũng đủ để tay chân lạnh cóng.

Mùa đông anh thường hay gọi tôi là cây tuyết của nhà, bởi cơ thể tôi rất lạnh, phải ủ ấm rất lâu mới khá lên được, dù trong phòng luôn bật điều hòa. Mọi người nói điều đó thật bất tiện, tôi lại thấy không sao cả.

Thật ra người lạnh cũng có cái tốt của người lạnh. Buổi tối ngồi cạnh anh tôi thường nghịch ngợm luồn hai tay đóng băng của mình vào lưng hay bụng anh, thích thú nhìn anh lạnh run người. Trước khi anh phát giận liền rút tay ra, lấy túi chườm nóng đặt lên người anh. Anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, giận cũng không có chỗ phát tiết.

Đường lêи đỉиɦ núi Phan Xi Păng còn khá dài, tôi và Nguyệt Anh không chịu nổi lạnh và mệt, cùng anh và Lâm Phong đi cáp treo lên đoạn gần đỉnh núi rồi leo tiếp đoạn ngắn còn lại. Bố mẹ tôi và bố mẹ Trần đã đi cáp treo lên đến nơi từ lâu, giờ đang đứng chụp ảnh chờ chúng tôi.

Uống một ngụm nước nóng làm ấm người, tôi kéo tay anh nhìn xung quanh đỉnh núi. Khắp nơi bao phủ bởi một màu tuyết trắng xóa, nhìn xa không thấy có điểm dừng. Cảnh sắc không phải là tuyệt đẹp, chỉ là màu trắng của tuyết cùng không khí không chút khói bụi khiến tôi cảm thấy thật thư thái.

Tôi nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, cái lạnh tràn vào l*иg ngực lại phá lệ khiến người ta thoải mái. Anh đứng cạnh tôi, đôi bàn tay nắm chặt, chúng tôi cùng nhìn về khoảng không rộng lớn phía trước. Không ai nói với ai câu nào, nhưng lại như điều gì cũng đã nói.

Năm rộng tháng dài, chỉ nguyện mãi bên người.