Tuy rằng nghi hoặc, nhưng từ trước đến nay ông ấy sẽ không từ bỏ bất cứ học sinh nào. Ngũ Hoằng Văn là người ông ấy biết, một người mà chủ tịch trường chú trọng nhắc nhở trong hội nghị, bảo các giáo viên khác vạn lần không nên đắc tội với cậu ấy. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đến lúc đó người giáo viên chủ nhiệm lớp tên lửa tìm nhất định là Cố Khê Kiều, quả hồng cũng sẽ bị bóp nát.
Đã là học sinh của mình, ông ấy tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt! Giáo viên chủ nhiệm nheo mắt lại.
Lúc Cố Khê Kiều trở lại lớp, cả lớp đều chăm chú quan sát cô, mặt cô không đổi sắc trở lại ghế ngồi.
“Thầy có làm khó cậu không?" Tiêu Vân kề sát đầu, nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Vân là người cao ngạo lạnh lùng, hiếm khi chủ động quan tâm ai, Cố Khê Kiều nghiêng đầu nói một câu không có việc gì, sau đó nhìn sườn mặt lãnh diễm của Tiêu Vân, trong lúc bất chợt có chút hiểu rõ, người này còn lâu mới khó tiếp cận như vẻ bề ngoài.
Nghĩ tới đây, Cố Khê Kiều không khỏi nhớ tới môn ngữ văn của Tiêu Vân: "Này cậu hệ thống, cái trường học này có rất nhiều người thành tích không tốt, tại sao cậu lại chọn trúng Tiêu Vân thế?"
[ Mỹ nhân Kiều, nhiệm vụ hệ thống là trải qua chọn lựa, căn cứ nhiệm vụ đối tượng khát vọng trình độ đến đánh giá điểm tích lũy, đối tượng Tiêu Vân của nhiệm vụ lần này có một mong muốn rất lớn là học môn văn thật tốt, và đã đạt được bốn sao! Đó là lý do tại sao cô ấy được chọn làm đối tượng nhiệm vụ.]
"Cậu nói đạo cụ là cái nào?"
[Rốt cuộc cậu cũng thông suốt rồi!]
Trong chớp mắt, giọng nói hệ thống trở nên hào hứng, Cố Khê Kiều lập tức nhìn thấy trước mắt mình xuất hiện một cái kệ hàng giả định, bên cạnh đánh dấu bốn chữ to "cửa hàng cấp 0". Kệ hàng có một loạt vật phẩm, còn tỉ mỉ đánh dấu cách dùng và công dụng.
[Tôi vì ký chủ chọn lựa Minh Tâm Đan, Ức Thần Đan, vĩnh cửu ký ức tăng cường, nano cơ sở dữ liệu các loại vật phẩm, mời ký chủ chọn lựa.]
Cố Khê Kiều liếc mắt một cái, sau đó nhìn thấy đánh dấu giá cả, 12 điểm tích lũy, 9 điểm tích lũy, 15 điểm tích lũy… Không có cái nào rẻ hơn.
“Chuyện này để sau hãy nói.” Cô nghiêm mặt.
[...] Tật xấu keo kiệt này của ký chủ khi nào có thể sửa đây?
Buổi chiều lúc tan học, Cố Khê Kiều lại bị Ngũ Hoằng Văn chặn ở cửa phòng học, nam sinh trong lớp nháy mắt với Ngũ Hoằng Văn, sau đó huýt sáo rời đi.
Cố Khê Kiều coi như không nhìn thấy cậu ta, quẹo một cái, tiếp tục đi.
Ngũ Hoằng Văn ỷ vào chân tay dài, nhẹ nhàng ngăn cô lại.
"Có đạo cụ gì để cho cậu tôi nhìn thấy tôi thì lập tức bỏ chạy không?" Người này cũng thật phiền, cô chỉ tiện tay cứu người, như thế nào biến thành cứu trúng thể loại phiền phức này chứ?
[Có thì có, nhưng cần 3 điểm tích lũy.] Hệ thống trong không gian thực tế ảo trợn trắng mắt.
Cố Khê Kiều hé miệng, coi như không hỏi, khuôn mặt cô lạnh lùng. Ánh mắt Ngũ Hoằng Văn vừa đυ.ng tới biểu cảm lạnh lùng kia lại không nói nên lời, bởi vì không có lập trường, cũng không biết phải giải thích như thế nào, trên mặt của cậu ấy rất nhanh hiện lên một tầng đỏ nhạt.
“Tránh ra.”
Cậu ấy gãi đầu: "Này, cậu nghe tôi…”
“Tôi nói, tránh ra." Giọng nói hết sức lãnh đạm.
Cuối cùng người giải cứu Cố Khê Kiều lại là giáo viên chủ nhiệm, ông ấy nghe được học sinh khác đến báo tin nên vội vàng đi tới cửa phòng học. Quả nhiên nhìn thấy Ngũ Hoằng Văn ở trước cửa phòng học của lớp ông.
“Cố Khê Kiều, em về trước đi." Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói với Cố Khê Kiều, nâng kính mắt xuống, ngược lại cười híp mắt nhìn Ngũ Hoằng Văn: “Đây không phải là bạn học Ngũ của lớp tên lửa sao? Đến chỗ tôi uống ngụm trà đi, chúng ta đến thảo luận, về, nhân, sinh, cuộc, đời.”
Ngũ Hoằng Văn cũng không nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm lớp song song lại đến, cậu ấy rõ ràng đã chú ý rất kỹ, rốt cuộc là ai đã báo tin? Chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, cậu ấy lập tức phản ứng lại: "Yên tâm, tôi sẽ không để giáo viên chủ nhiệm các cậu làm khó dễ cậu.”
Hai người đi xa.
Cố Khê Kiều giật giật khóe miệng:...Vậy thật lòng cám ơn cậu!
Chờ Cố Khê Kiều ra ngoài cửa, xe nhà họ Cố không ngoài dự đoán đã rời đi trước.
Cố Khê Kiều quả thực muốn mua đạo cụ dịch chuyển trở về, nhưng ngẫm lại điểm tích lũy, cô vẫn nhịn không mua.