Ngũ Hoằng Văn từ xa liếc nhìn, đôi lông mày đẹp trai của cậu ấy hơi nhướng lên, không có hứng thú nhìn đi chỗ khác: "Cậu tự nhìn đi, tớ đi ăn trước!"
Thiếu niên tóc húi cua lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, sau đó ghen tỵ nhìn Ngũ Hoằng Văn: "Chết tiệt, nếu bức thư tình đó của cô ấy viết cho tớ thì làm gì có chuyện của cậu nữa? Cậu chỉ đang lãng phí tài nguyên, chiếm dụng nhà vệ sinh mà thôi!"
"Đức hạnh." Ngũ Hoằng Văn liếc cậu ta một cái, tung tung bóng rổ trên tay, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Vẻ mặt nam sinh tóc húi cua khó hiểu: "Ôi chao, thuyền của chúng ta lật đáy rồi, Ngũ đại tá!"
Cố Khê Kiều ở đây ăn xong trở về lớp, chăm chú nghe giảng buổi chiều.
Chủ nhiệm lớp đằng sau cửa sổ bày tỏ sự hài lòng của mình.
Khi tan học buổi tối, anh ta bảo Cố Khê Kiều ở lại.
“Em muốn học trường nào?” Trên tay thầy chủ nhiệm vẫn cầm phiếu điểm, hỏi: “Em học toán tốt như vậy, theo lý thuyết tiếng Anh cũng không kém như vậy đi, toán lý hóa không thể tách rời, nếu em học toàn diện nghiêm túc,có thể tăng khoảng 10 điểm, với số điểm này để vào một trường tốt cũng không khó."
Cố Khê Kiều chớp mắt, sau đó thành thật nói: "Em chưa nghĩ đến."
Vấn đề này quả thực không nghĩ tới, ở kiếp trước vào đại học B, lần này, cô không muốn đi theo quỹ đạo của kiếp trước, cũng chưa quyết định mình muốn đi đâu.
Giáo viên chủ nhiệm sửng sốt, đoán rất nhiều đáp án, chẳng hạn như đại học S, đại học B, đại học A, chỉ là không nghĩ tới Cố Khê Kiều lại nói ra đáp án như vậy: "Tuổi trẻ vẫn nên phải có mục tiêu, như vậy em mới có động lực học tập, em xem em bây giờ có thiên phú tốt như vậy không dùng, lãng phí rất nhiều thời gian!"
"Đợi qua kì thi chung lần nữa đi." Cố Khê Kiều bĩu môi: “Đến lúc đó nhìn điểm số.”
“Cũng tốt, trong khoảng thời gian này hãy đặt mục tiêu cao hơn cho bản thân, đừng buông lỏng.” Chủ nhiệm lớp cho rằng Cố Khê Kiều không muốn nói chuyện, vì vậy anh ta cũng không hỏi thêm: "Đã như vậy, em đi về sớm một chút, chú ý an toàn."
Cố Khê Kiều gật đầu, lúc đứng ở cửa quay đầu nhìn tờ giấy tính toán trên bàn làm việc, sau đó nghiêng đầu cười: "Thầy chủ nhiệm, câu hỏi đó cần một hàm khả năng, thầy làm như vậy sẽ không ra kết quả."
Đôi mắt đen trắng của cô gái lấp lánh, xinh đẹp lại thanh nhã, khiến các giáo viên khác trong văn phòng phá lên cười sảng khoái.
Chủ nhiệm lớp cúi đầu cầm tờ giấy lên, dùng hàm khả năng tính một chút, phát hiện quả nhiên là thật, sửng sốt một hồi, không khỏi nở nụ cười, hai mắt híp lại, hiển nhiên rất vui vẻ: "Là một đứa trẻ thông minh."
Hàm khả năng, một công thức thuật toán chỉ được học trong các khóa học chuyên nghiệp của trường đại học. Các câu hỏi trong kỳ thi tuyển sinh đại học thường vượt quá đề cương, vì vậy những giáo viên này sẽ xen kẽ một số công thức đại học trong lớp. Đứa nhỏ tài cao này có thể vận dụng thành thạo ở trường cấp 3, có thể thấy rất chăm chỉ học tập.
Cô giáo bàn bên cạnh cũng ghé qua xem, tỏ ra ghen tị: "Nếu Tiếng Anh khá hơn thì lên lớp tên lửa cũng thừa sức. Để ở lớp anh, anh cũng đừng dạy hư học sinh."
Trong văn phòng tôi một câu anh một câu thảo luận.
Khi Cố Khê Kiều rời khỏi cổng trường thì đã muộn, trên đường hầu như không có người, xe do nhà họ Cố đón ở ngoài cổng trường cũng rời đi.
Cố Khê Kiều đã sớm ngờ tới điểm này, ngược lại Cố Khê Kiều không cảm thấy gì, cô ném ba lô ra sau lưng nheo mắt một lúc, ánh chiều tà đổ bóng dài lên người cô, cô tìm thấy một đường tắt để đi bộ.
【Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ làm việc thiện mỗi ngày: giải cứu Ngũ Hoằng Văn và thưởng 10 điểm khi hoàn thành nhiệm vụ! 】
Cả buổi chiều nay hệ thống im lìm đột nhiên lên tiếng, bước chân Cố Khê Kiều dừng lại: "Ngũ Hoằng Văn là ai? Làm sao để cứu cậu ta?"
Trong hư không tay ngắn nhỏ của hệ thống vung lên, trước mặt Cố Khê Kiều liền xuất hiện một bảng điều khiển trong suốt với một mũi tên màu đỏ chỉ hướng: [Hệ thống đã quét mục tiêu, nhân vật Ngũ Hoằng Văn, đang ở trên con đường bên trái của cậu. ]