- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu
- Chương 6: Tam quan
Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu
Chương 6: Tam quan
Kiều Lam quay về chỗ ngồi, bạn cùng bàn của cô liền dịch xa ra khỏi cô, như thể cô mắc bệnh truyền nhiễm vậy.
Cô ta cố ý làm lơ Kiều Lam, ngồi cách xa Kiều Lam để khiến cô xấu hổ, nào ngờ Kiều Lam vẫn cứ bình tĩnh đọc sách, biểu cảm trên mặt còn rất vui vẻ. Bạn cùng bàn tức giận một lúc, nhớ đến chuyện mình vừa nói với đám bạn lúc nãy, sắc mặt mới tốt lên.
Đám bạn của cô ta nói, trước đây Kiều Lam cứ đuổi theo sau Tống Dao và Trần Diệu Dương như chó theo đuôi chủ, có thể thấy được cô muốn được chơi cùng bọn họ đến mức nào, thế thì làm sao có thể chịu được sự ghẻ lạnh như vậy chứ. Chẳng qua chỉ là vờ không để ý mà thôi. Không chừng sau lưng đang khóc lóc nghĩ cách lấy lòng Tần Dương và bọn họ, để bọn họ chịu chơi lại với cô đấy.
Hơn nữa cô ta cũng không còn phải ngồi cùng bàn với Kiều Lam quá lâu nữa đâu.
Chủ nhiệm lớp nói, chờ thi giữa kỳ xong, thầy sẽ xếp lại chỗ ngồi dựa theo kết quả.
Kết quả kiểm tra tháng vừa rồi của Kiều Lam rớt tận mười mấy hạng, chắc chắc bọn họ sẽ không ngồi cùng một chỗ. Chẳng những thế, dựa vào thành tích của mình, cô ta còn có thể ngồi vào một chỗ khá gần Trần Diệu Dương!
Kiểm tra tháng lần trước Trần Diệu Dương đứng nhất lớp, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, kết quả thi giữa kỳ chắc chắn cũng vậy, có khi còn nhất khối.
Mà lần trước kiểm tra, cô ta đứng thứ năm cả lớp.
Gần đây cô ta học hành rất chăm chỉ, gần như ngày nào cũng học đến gần một giờ sáng, tất cả là vì muốn đạt thành tích cao hơn, được ngồi gần Trần Diệu Dương một chút. Đợt thi giữa kỳ này nhất định phải đạt hạng cao hơn, tốt nhất là đứng thứ hai. Chỉ là kiểm tra tháng lần trước người đứng hạng hai là Tống Dao, tiếng Anh của Tống Dao tốt hơn cô ta, cô ta không quá chắc là mình có thể vượt qua cô ấy. Nhưng cũng không sao, đạt hạng ba hạng tư cũng được, bởi vì người xếp thứ ba thứ tư sẽ ngồi sau lưng người xếp nhất và xếp nhì.
Khoảng cách bàn trước bàn sau đối với cô ta mà nói là đã rất gần rồi.
Cô ta cũng biết rằng Tống Dao thích Trần Diệu Dương, nhưng dù sao bọn họ cũng đã chính thức yêu đương đâu? Nếu cô ta có thể dựa vào khả năng của mình đến gần Trần Diệu Dương hơn một chút, mọi người cũng sẽ cảm thấy là cô ta đang nghiêm túc học tập. Mà xem như có nhận ra được cô ta thích Trần Diệu Dương đi chăng nữa, thì cô ta cũng dựa vào thành tích của mình mà ngồi ở đó, ai có thể nói gì cô ta?
Mọi người ghét Kiều Lam không phải là vì Kiều Lam thích Trần Diệu Dương, mà là bởi vì căn bản Kiều Lam không xứng được thích cậu ấy.
Nghĩ đến đây, bạn cùng bàn của Kiều Lam bỗng cảm thấy thoải mái, cô ta lườm Kiều Lam một cái rồi lại tập trung vào sách vở, không để ý đến cô nữa.
Bạn cùng bàn làm lơ Kiều Lam. Những người trong lớp từng ghen tị với cô vì có thể nói chuyện với Tống Dao và Trần Diệu Dương, ngứa mắt hành động nịnh hót của cô giờ đây hợp lại thành một đám, cứ tan học là xúm lại nói xấu Kiều Lam, còn đánh cược xem cô còn có thể giả vờ được mấy ngày nữa.
Không ai tin Kiều Lam có thể chịu đựng được việc cô lập, ngay cả Trần Diệu Dương cũng thấy như vậy.
Nhưng cậu ta lại hi vọng Kiều Lam có thể tiếp tục chịu đựng. Mấy ngày nay bên cạnh Tống Dao không còn sự xuất hiện lạc quẻ của cô, cũng không còn người nào cố ý sáp lại gần dù đã thấy rõ cậu ta làm lơ nữa, Trần Diệu Dương cảm thấy bầu không khí xung quanh tốt hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, nhất định là trong lòng Kiều Lam đang thấy vô cùng xấu hổ, vô cùng hối hận. Còn về phần Kiều Lam, hối hận thì chắc chắn là không rồi, nhưng xấu hổ thì có chút chút.
Chẳng qua không phải là vì mọi người cô lập cô, mà là vì bài thể dục theo nhạc của trường không giống với những gì cô được học ở kiếp trước.
Cô không biết làm, thật xấu hổ.
Bởi vì không biết nên chỉ có thể bắt chước người khác, không làm chuẩn động tác được, thậm chí cô còn bị chủ nhiệm lớp phê bình là không nghiêm túc. Sau khi nghe giáo viên chủ nhiệm nói vậy, mấy người đứng cạnh đó đều cười cô.
Nhưng dù là vậy, cô cũng thể làm gì. Với tình hình hiện tại, trong lớp chắc chắn không có ai muốn để ý đến cô chứ đừng nói gì đến việc dạy cô tập thể dục. Hơn nữa đang yên đang lành tự dưng đi nhờ người khác dạy mình tập thể dục, nghe sao cũng thấy kỳ quái.
Tập thể dục xong trở lại phòng học, Kiều Lam tự nhiên nhìn về phía Đàm Mặc. Anh vẫn hệt như lúc mới xuống lầu, dường như không hề động đậy một chút nào, cứ cúi đầu nhìn quyển sách trước mặt.
Nghĩ đến sự im lặng của Đàm Mặc khi cô chào anh mấy ngày trước, Kiều Lam bỗng muốn nghiêm túc tìm hiểu về hội chứng Asperger.
Chỉ là tạm thời Kiều Lam vẫn chưa có khả năng làm điều này. Ngay cả quần áo mặc trên người cũng là đồ thừa của hai người chị trước để lại, cô lấy điện thoại ở đâu ra để tra cứu bây giờ. Ở nhà cũng không có máy tính, đành phải đợi đến tiết Tin học dành chút thời gian để tìm hiểu vậy.
Vì đã biết nhà họ Kiều ở đâu nên mấy ngày nay Kiều Lam không tiếp tục đi đến tiệm cơm nhỏ của cha mẹ Kiều nữa mà đi thẳng về nhà.
Buổi chiều tan học trở về, bà nội Kiều đang ngồi trên ghế salon xem TV, Kiều Nguyên thì vẫn chưa về.
Một lúc lâu sau, bà nội Kiều nhận điện thoại, nói cái gì đó, Kiều Lam ngồi trong phòng nên không nghe rõ.
Đợi đến gần bảy giờ, cô hơi đói bụng, lúc này mới đi đến phòng bếp nhìn một chút. Ngoại trừ một chén cơm nguội bên trong nồi cơm điện ra thì không còn gì cả.
Kiều Lam ngẫm nghĩ một lúc rồi đi hỏi bà nội Kiều rằng hôm nay không nấu cơm sao. Bà nội Kiều đang dựa người vào ghế sô pha, nghe vậy thì trừng mắt: “Mày không có tay chân à, đói bụng thì tự đi nấu cơm mà ăn, tao già như vậy rồi mà phải đi nấu cơm cho mày hả?”
Hôm nay cháu trai qua bên tiệm cơm ăn với cha mẹ. Bà nội Kiều già rồi nên đêm ăn không được nhiều, uống chút chè dầu là được. Về phần Kiều Lam, bà nội Kiều căn bản chẳng thèm quan tâm đến việc cô không ăn cơm thì có đói bụng hay không. Đói thì chẳng phải còn một bát cơm nguội trong bếp đấy sao?
Kiều Lam nhìn bà nội Kiều một lúc rồi xoay người trở về phòng bếp.
Thật ra điều kiện của nhà họ Kiều cũng không tính là quá tệ. Dù tiệm cơm kia vừa nhỏ lại tồi tàn, nhưng dù sao cũng ở gần cổng trường học, lượng khách cũng khá ổn, nếu không thì cũng không thể mua được đôi giày hiệu mấy ngàn tệ kia cho Kiều Nguyên.
Có thể mua được một đôi giày hiệu mấy ngàn tệ, đương nhiên cũng không cần phải ăn uống kham khổ, người khổ cũng chỉ có một mình Kiều Lam thôi.
Ngày nào bà nội Kiều cũng nấu đủ món ngon cho Kiều Nguyên ăn. Kiều Lam vừa mở tủ lạnh ra đã thấy còn khá nhiều nguyên liệu.
Trong nồi vẫn còn cơm nguội. Kiều Lam lấy hai quả trứng gà, làm cơm chiên trứng. Cô lấy một miếng thịt từ tủ lạnh, nhanh nhẹn thái ra rồi xào rau. Qua một lúc đã nấu được một bữa cơm khá ổn.
Bà nội Kiều ngồi bên ngoài vui vẻ xem TV, hoàn toàn không để ý đến Kiều Lam, ngồi một lát liền ngửi được mùi thơm bay ra từ phòng bếp. Bà nội Kiều thấy rất thơm, ngay sau đó mới nhận ra đây là mùi thịt!
Bà nội Kiều không thèm xem TV nữa, đi dép vào rồi vội vàng đi đến phòng bếp, vừa bước vào suýt nữa đã nghẽn mạch máu não.
Kiều Lam tự làm cho mình món cơm chiên trứng, còn làm thêm hai món ăn kèm, một chay một mặn. Đĩa thịt xào rất lớn, lại còn là thịt bò!
Lúc trước để Kiều Lam tự nấu cơm, cô nhiều nhất là làm cơm chiên hoặc xào vài miếng khoai tây sợi, vậy nên bà nội Kiều cũng không để ý lắm. Nào ngờ Kiều Lam thế mà lại xào cho mình một đĩa thịt. Thịt bò này bà ta mới mua hôm qua, đắt hơn nhiều so với thịt heo, thịt gà, định bụng để dành nấu cho cháu trai ăn, kết quả lại bị Kiều Lam đem đi nấu hết.
Bà nội Kiều không cần suy nghĩ đã xông đến muốn bưng đĩa thịt bò đi. Kiều Lam giơ tay ngăn bà ta lại, lấy đồ ăn về: “Bà làm gì?”
“Ai cho mày xào cái này hả? Mày không biết thịt bò đắt cỡ nào sao? Chỉ có một người ăn mà mày làm nhiều như vậy làm gì? Ăn một món là đủ rồi.” Vừa nói vừa muốn cướp.
Kiều Lam bưng đồ ăn tránh đi. Bà nội Kiều vốn không cao, tuổi đã lớn, lưng còng xuống trông lại càng thấp hơn. Kiều Lam dùng tay ngăn bà ta lại. Không cách nào giành được đĩa đồ ăn, bà ta tức giận mắng: “Không đánh mày là mày to gan đúng không? Cha mẹ mày nuôi mày lớn như thế, vậy mà không có chút lương tâm nào, mày ăn nhiều như thế thì cha mẹ mày ăn cái gì, em trai mày ăn cái gì đây hả?”
Nhiêu đây thịt vừa nhìn là biết chỉ đủ phần cho một người ăn. Kiều Lam lười cãi lại bà ta, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Bà nội Kiều chỉ hận không thể bưng hết tất cả đồ ăn ngon đến trước mặt cháu trai. Lúc trưa Kiều Lam chỉ ăn một chén cơm nhỏ, bây giờ cô thật sự rất đói bụng.
Bà nội Kiều không giành được đồ ăn, tức giận mắng chửi không ngừng, nhưng thấy Kiều Lam ăn nhanh như vậy, bà ta không còn cách nào khác, thế là chạy vào bếp lấy một đôi đũa.
Không thể để Kiều Lam ăn hết một mình được!
Vội vội vàng vàng giành lấy miếng thịt bò to nhất trong đĩa, bỏ vào miệng nhai.
Nhai không được.
Còn bị đau răng.
Bà nội Kiều đã lớn tuổi, răng lợi không tốt. Năm ngoái cha Kiều nói muốn làm cho bà ta một bộ răng giả, bà ta ngại đắt nên không làm. Nói rằng mình lớn tuổi rồi ăn không được nhiều nữa, bình thường ăn chút cháo cũng không sao.
Bà nội Kiều che miệng vì đau răng, cắn một miếng thịt thôi mà khiến răng bà ta như muốn rụng rời. Bà ta tức giận kêu lên: “Không biết làm thì đừng có làm! Mày nấu như vậy ai mà ăn được!”
Kiều Lam cũng từ từ gắp một miếng thịt lớn, bỏ vào trong miệng: “Con ăn được.”
Bà nội Kiều: …
Như thể đang cố ý cho bà nội Kiều thấy răng lợi mình tốt như thế nào, Kiều Lam ăn rất nhanh, ăn xong còn tốt bụng gắp cho bà nội Kiều một miếng khoai tây: “Món này nấu lâu nên rất nhừ, bà ăn đi.”
Bà nội Kiều: …
Tức giận đến đau cả ngực.
Giành thì không giành được, ăn cũng ăn không nổi, bà nội Kiều ngồi đối diện Kiều Lam nhìn cô ăn cơm, rồi bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Đây là đứa cháu gái nhát gan của bà ta đó sao?
Dạo này nó bị cái gì vậy, sao đột nhiên lại không còn sợ bà ta nữa?
Sau khi nghi ngờ bản thân một lúc lâu, bà ta cúi đầu xuống nhìn, phát hiện Kiều Lam đã ăn hết hơn nửa đĩa thịt. Bà nội Kiều vội vàng nói: “Đủ rồi đủ rồi. Mày còn định ăn bao nhiêu nữa, còn lại để dành cho em trai mày, lát nữa nó về ăn.”
“Lúc Kiều Nguyên về đến nhà chắc cũng đã mười giờ tối, bà dám để nó ăn sao?”
Bà nội Kiều: …
Kiều Nguyên quá béo. Mấy ngày trước đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cần ăn ít lại một chút, nhất là ban đêm, sau bữa cơm chiều cũng không nên ăn thêm cái gì nữa cả, đặc biệt là thịt cá. Gần đây cha Kiều không cho Kiều Nguyên ăn khuya. Mặc dù đau lòng nhưng bà nội Kiều lại rất lo lắng đến sức khỏe của cháu trai, chỉ có thể làm theo lời bác sĩ.
Bình thường bà nội Kiều mắng người như đốt pháo, ấy thế mà hôm nay lại bị Kiều Lam làm cho á khẩu không nói được lời nào. Thấy Kiều Lam đã ăn xong, bà ta nghĩ đến việc mình bỏ bao nhiêu tiền mua thịt để rồi đều vào bụng Kiều Lam, tức giận vô cùng.
“Nhiều đồ ăn như vậy mà mày cũng ăn hết, bình thường chỉ ăn có chút…”
Đó là vì bình thường chẳng có mấy đồ ăn.
Thân thể đã gầy trơ xương như vậy, có cái gì mà ăn không hết, ăn bao nhiêu cũng không sợ béo ra.
Không thể làm được gì, bà nội Kiều chỉ có thể mắng:
“Ăn ăn ăn, mày chỉ có biết ăn, ăn cho lắm vào rồi chẳng biết cái rắm gì cả, học hành không khá lên chút nào. Cha mẹ mày bận bịu như vậy mày cũng không thèm phụ giúp. Có giỏi thì mày học chị Hai mày đó, đi tìm một thằng đàn ông giàu rồi gả cho người ta đi. Còn không nữa thì ráng mà học được như Lộ Lộ ấy. Chẳng được tích sự gì thì đừng có múa may trước mặt bà đây!”
Lộ Lộ mà bà nội Kiều nói là con gái nhà chú hai, học cùng trường cùng khối với Kiều Lam nhưng không chung lớp. Lần trước kiểm tra tháng Lộ Lộ được hạng mười trong lớp, nhưng lại bị ba mẹ cô ấy thổi phồng lên như thể đứng hạng mười của khối vậy.
Còn chị Hai của Kiều Lam thì tên là Kiều Hàm, năm nay vừa mới hai mươi. Chị ấy lấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đã có con riêng và một đời vợ trước. Kiều Hàm vừa mới sinh được một cậu con trai, ngày nào cũng tìm cớ để đem con trai đến khoe khoang trước mặt vợ cũ của chồng, mới mấy ngày trước thôi còn đánh nhau với vơ cũ của chồng một trận.
Kiều Lam cảm thấy mình không nên nghe bà nội Kiều nói chuyện tiếp nữa. Cô sợ nhận thức của mình sẽ bị phá hủy.
Bà nội Kiều nói một tràng, Kiều Lam vẫn cứ bình tĩnh ăn cơm như cũ.
Bà ta nhìn dáng vẻ khoan thai của cô, lập tức tức giận đến đau cả ngực.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu
- Chương 6: Tam quan