Năm nay Kiều Nguyên học lớp bảy, vóc dáng trắng trẻo mập mạp nhưng lại không cao.
Còn Kiều Lam dù xanh xao gầy gò, nhưng đa số con gái đều dậy thì sớm, vóc dáng không hề thấp, cao hơn gần một cái đầu so với thằng nhóc tròn vo này. Kiều Lam nhìn Kiều Nguyên đang chắn trước mặt, cô giữ lấy vai nó. Thằng nhóc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị túm ra ngoài, ngã lăn ra đất. Kiều Lam bước vòng qua người nó, vững vàng trở về phòng mình.
Đóng cửa, khóa lại, đọc sách.
Kiều Nguyên đờ đẫn trên đất một lúc lâu, sau đó mới bật dậy đập rầm rầm vào cửa phòng Kiều Lam, vừa đập vừa rống: “Con mẹ nó chị dám đẩy tôi hả! Chị đi ra đây cho tôi! Có giỏi thì đừng có trốn ở trong đó, ra đây! Không đi ra thì đừng hòng tôi cho chị tiền, không có tiền thì xem chị làm sao để nịnh hót đám bạn học đó!!!”
Lúc trước, khi đọc sách, nhà họ Kiều vì muốn có con trai mà sinh liên tục ba đứa con gái. Lúc ấy khi sinh đứa con gái thứ ba ra, cũng chính là Kiều Lam, cha và bà nội chỉ hận không thể ném cô vào giường lò mà thiêu chết cho rồi. Nhưng vì đứa trẻ sinh ra có hồ sơ ở bệnh viện, họ không dám ra tay.
Kiều Lam vừa mới chào đời đã bị ghét bỏ. Sau đó nhà họ Kiều cuối cùng cũng có được một thằng con trai như mong muốn, tất cả mọi người trong nhà đều cưng chiều Kiều Nguyên hết mực. Nhiệm vụ của Kiều Lam chính là hầu hạ Kiều Nguyên. Giặt đồ cho nó, ăn những thứ nó không thèm ăn, bình thường bị nó đánh cũng không dám lên tiếng. Tiền tiêu vặt của Kiều Nguyên nhiều đến mức nó có thể bố thí cho Kiều Lam vài đồng, còn Kiều Lam thì nghèo đến nỗi mua một cái bánh mì ăn cũng phải chắt chiu dành dụm. Sự đối xử khác nhau một trời một vực này khiến người ta cảm thấy thật ghê tởm.
Càng nghẹn ngào hơn đó chính là, tiền Kiều Lam dùng để mua quà vặt cho đám trong lớp thế mà là do Kiều Nguyên cho. Kiều Lam ở nhà hầu hạ Kiều Nguyên, nó thưởng cho cô ấy mấy đồng tiền, rồi sau đó cô ấy lại cầm mấy đồng này đi hầu hạ bạn cùng lớp…
Thật sự điên rồi.
Ngày đầu tiên đến nhà họ Kiều, Kiều Lam đã hai lần suy nghĩ đến việc muốn thoát khỏi căn nhà này.
Bà nội Kiều đang rửa bát trong bếp, nghe tiếng cháu trai mình gào thét nên chạy qua, biết được KIều Lam thế mà còn dám đẩy cháu trai mình thì trợn tròn mắt: “Nó dám đẩy cháu hả!” Rồi bắt đầu rống lên với cửa phòng Kiều Lam: “Kiều Lam mày ra đây cho tao! Em trai mày mới bao lớn hả, mày thế mà dám đánh nó! Bỏ tiền ra nuôi mày ăn học nhiều năm như vậy đều cho chó ăn cả rồi!”
Kiều Lam nhét hai miếng giấy vào lỗ tai để chặn tiếng ồn. Kiều Nguyên bên ngoài hết đập lại đá cửa một lúc lâu mà vẫn không có ai ra mở, trái lại bà nội Kiều nghe tiếng rầm rầm đó mà đau lòng lo cửa bị hỏng,, thay một cái mới mất cả mấy trăm tệ!
Bà ta vừa mắng Kiều Lam vừa dỗ dành cháu trai. Kiều Nguyên vô cùng tức giận: “Chị ta còn chưa giặt giày cho cháu!”
“Lát nữa bà nội nhất định sẽ dạy dỗ nó, nhất định sẽ bắt nó giặt sạch sẽ cho cháu, cháu ngoan của bà, đi ngủ trước đi, nhé.” Bà ta dỗ Kiều Nguyên đi ngủ, dỗ xong rồi thì quay trở lại gõ cửa phòng Kiều Lam. Lần này chỉ vừa gõ mấy tiếng thì cửa đã mở ra, bà nội Kiều hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng hối Kiều Lam đi giặt giày.
“Không giặt.” Kiều Lam đi ra để đánh răng.
Có lẽ Kiều Lam đời này chưa từng dám nói một chữ “Không” nào, trong lúc nhất thời, sự kinh ngạc của bà nội Kiều còn nhiều hơn cả phẫn nộ: “Mày là ai mà dám cãi tao hả? Bảo không giặt là không giặt sao, quen thói à?”
“Là nó đá con trước.” Kiều Lam gằn từng chữ một.
Bà nội Kiều trợn trắng mắt: “Nó còn nhỏ như vậy, đá mày một cái thì làm sao, cũng có đau đâu!”
Kiều Lam: …
Kiều Nguyên béo tròn béo trục như thế, bà thử bị nó đá một cái xem có đau không.
Thầm nghĩ tiếp tục nói lý với bà già này cũng vô dụng, Kiều Lam đánh răng xong thì lập tức trở về phòng, nhốt bà nội Kiều ở ngoài cửa. Bà ta tức đến giậm chân muốn mắng người, nhưng lại sợ làm cháu trai thức giấc, lầm bà lầm bầm mắng Kiều Lam một lúc lâu. Bước tới cửa, bà ta trông thấy đôi giày của Kiều Nguyên, không nỡ để cháu trai không có giày đi, cầm lấy giày của Kiều Nguyên đem đi giặt.
Trước khi xuyên sách, điểm số của Kiều Lam hồi học cấp ba luôn luôn đứng đầu. Dù đã hai năm trôi qua từ lúc cô thi đại học, nhưng nền tảng thì vẫn còn đó, chương trình học lớp mười cũng không nặng, Kiều Lam đọc sách một lát, đúng mười một giờ thì đi ngủ.
Ngược lại, bà nội Kiều thường ngày hay đi ngủ sớm với cháu trai vẫn chưa ngủ. Bà ta chờ đến gần mười hai giờ đêm, cha mẹ Kiều trở về, bà ta mới chạy đến trước mặt hai người họ kể tội Kiều Lam: “Nguyên nhi còn nhỏ như vậy, thế mà nó dám đẩy thằng bé ngã đến khóc. Giày con mua cho Nguyên nhi mới đi được một ngày đã bị nó giẫm dơ, đã giẫm dơ mà còn không chịu giặt…”
Cha Kiều bị Kiều Lam chọc giận, lập tức muốn đạp tung cửa phòng cô ngay tại chỗ.
Mẹ Kiều thì nghĩ đến lá gan của Kiều Lam, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy cô dám làm như vậy. Bình thường toàn là Kiều Nguyên đánh Kiều Lam, ngay cả cãi lại Kiều Lam cũng không dám chứ nói gì đến đánh trả. Biết rằng bà nội Kiều ghét cay ghét đắng Kiều Lam, bản thân bà ta cũng không ưa cô lắm, nhưng bà ta cũng không muốn để bà nội Kiều được vừa ý, nên kéo cha Kiều lại: “Ngày mai con trai còn phải đi học, ồn ào lại làm con thức giấc, có chuyện gì thì để ngày mai nói.” Lúc này cha Kiều mới bình tĩnh lại.
Bà nội Kiều cáo trạng không thành công, hung dữ nhìn mẹ Kiều một cái rồi tức giận quay về phòng ngủ.
Kiều Lam ngủ một giấc thật yên ổn, đến 6h10 ngày hôm sau cô mới dậy. Trong nhà vẫn rất yên tĩnh, Kiều Lam đi vào bếp nhìn một vòng, lấy một hộp sữa bò từ trong tủ lạnh ra rồi chuẩn bị đi đến trường học. Ở căn tin trường, cô quẹt thẻ cơm, trong thẻ còn mười tám tệ, cô mua sữa đậu nành, trứng gà và bánh bao. Chiều hôm qua chỉ ăn một cái bánh mì, lúc này cô rất đói.
Hơn nữa cơ thể này quá yếu ớt, nhất định phải bồi bổ thật tốt.
Sau khi ăn xong, trên đường trở về lớp học, Kiều Lam đυ.ng phải đám người Trần Diệu Dương, đúng hơn thì cô đi phía trước, đám người Trần Diệu Dương rảo bước phía sau.
Vài tên con trai đi bên cạnh chơi khá thân với Trần Diệu Dương, nghĩ đến việc bình thường Kiều Lam nhìn thấy Trần Diệu Dương không phải sáng mắt lên thì cũng là cố ý sáp đến gần bắt chuyện, đám con trai xung quanh cậu ta bắt đầu cười không rõ ý gì.
Trần Diệu Dương nghĩ đến khuôn mặt si mê kia của Kiều Lam khi gặp mình, lộ rõ vẻ chán ghét: “Cười cái rắm.”
Đám con trai cười càng to hơn.
Một nam sinh tên Lý Phàm nói: “Cậu nói xem Kiều Lam đi mấy bước nữa thì quay đầu?”
“Có khi cậu ta đang cố ý đi chậm để chờ bọn mình đó.” Có tên con trai không nhịn được cười, hắng giọng nói: “Diệu Dương, thật là trùng hợp, cậu có muốn ăn kẹo không…”
Trần Diệu Dương đạp tên con trai kia một cái: “Có thấy buồn nôn không.”
“Ha ha ha buồn nôn.” Đám người cười ngặt nghẽo, ngẩng đầu lên nhìn nhưng không nhìn thấy Kiều Lam, người mà bọn họ cho rằng đang cố ý đi chậm lại chờ bọn họ ở đâu nữa.
“VL, biến đi đâu mất rồi?”
“Đã bắt đầu biết lạt mềm buộc chặt [1] rồi sao?”
[1] Lạt mềm buộc chặt: Vờ thả để bắt.
“Nhưng mà kiểu như cậu ta có lạt mềm buộc chặt thì cũng không ai cắn câu đâu.”
Kiều Lam hoàn toàn không thấy đám bọn họ. Cô đi phía trước, sau gáy cô cũng không có mắt.
Hơn nữa, Kiều Lam căn bản không nghe thấy đám người phía sau kia đang xì xào cái gì, khoảng cách xa chỉ có thể nghe thấy tiếng cười của một vài tên con trai. Quá ồn ào, thế là cô bước nhanh hơn một chút.
Vào phòng học, giờ đọc bài buổi sáng đã bắt đầu, hôm nay là môn tiếng Anh, học sinh trong lớp ai cũng vội vã học thuộc từ vựng, lát nữa thầy Lưu vào lớp sẽ kiểm tra.
Kiều Lam lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, chuẩn bị học thuộc lòng từ vựng nhưng cô không biết đã học đến chỗ nào, nên quay đầu hỏi bạn cùng bàn hôm nay học thuộc những từ gì.
Cô gái ngồi cùng bàn vờ như không nghe thấy, hơi nghiêng người qua chỗ khác tiếp tục ê a học từ vựng tiếng Anh.
Ít nhất hôm qua vẫn còn nói chuyện với nhau, hôm nay đã làm lơ không thèm để ý đến cô nữa. Kiều Lam đoán rằng có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra mà cô không hay biết. Chẳng qua cô cũng không thèm để ý đến những người làm lơ mình, không nói thì thôi.
Trình độ tiếng Anh đại học của Kiều Lam ổn định ở cấp sáu. Chưa kể phần này bắt buộc, toàn bộ từ vựng tiếng Anh cấp ba cũng chẳng thể làm khó cô. Kiều Lam mở sách giáo khoa ra, bắt đầu nhìn qua hết tất cả từ vựng trong sách.
Bạn cùng bàn liếc mắt qua, thấy Kiều Lam không học phần hôm nay sẽ kiểm, âm thầm hả hê trong lòng.
Ngay cả học chỗ nào cũng không biết, điểm số đã kém rồi lại còn chẳng ưa nhìn chút nào. Thật sự không hiểu nổi tại sao một cô gái ưu tú như Tống Dao lại bằng lòng cho cô chơi cùng nữa. Thành tích của cô ta lúc nào cũng nằm trong top 10 lớp nhưng vẫn không thể nào vào hội của Tống Dao đây.
Nghĩ xong lại nhìn qua Kiều Lam, thấy mắt cô lướt nhanh như gió, trong lòng càng buồn cười hơn.
Để thuộc được từ mới, cô ta đều phải học rất lâu. Vừa nhìn là biết Kiều Lam đang giả vờ giả vịt, có khi lát nữa lại muốn chép bài.
Đợi chút nữa tốt nhất là nên bị thầy Lưu gọi lên bảng trả bài cũ. Lên đó rồi thì không thể chép bài, lúc đó Kiều Lam không viết được, chắc chắn sẽ bị thầy Lưu mắng một trận.
Đám Trần Diệu Dương vào lớp muộn, vừa vào đã nhìn về hướng Tống Dao theo bản năng, nhìn xong thì lại liếc qua Kiều Lam đang nghiêm túc học thuộc từ vựng. Trong lòng cả đám nam sinh đều cảm thán bốn chữ “giả vờ giả vịt”.
Kiều Lam không hề biết đến những điều đó. Cô vừa mới xem qua hết tất cả từ vựng trong sách tiếng Anh một lần, người thầy tận tâm họ Lưu đã đi vào lớp như một cơn gió, vừa mới vào đã bắt tất cả học sinh gấp hết sách vở lại kiểm tra từ vựng.
Thầy Lưu vừa đi đến đã thấy Tần Dương đang vội vàng viết cái gì đó lên bàn.
Làm giáo viên nhiều năm như vậy rồi, sao thầy Lưu lại không biết mấy mánh khóe này của đám học sinh. Nghĩ đến tờ giấy bài tập tiếng Anh hôm qua của Tần Dương, ông lập tức nổi bão: “Nguyên một dãy chỗ Tần Dương, tất cả lên bảng!”
Kiều Lam quay đầu nhìn, trùng hợp làm sao mình lại ngồi cùng một hàng với bàn Tần Dương, đương nhiên bạn cùng bàn của cô cũng thế.
Tần Dương nhìn mấy từ vựng mình vừa chép trên bàn mà trợn tròn mắt. Bạn cùng bàn của Kiều Lam lại vô cùng vui vẻ. Vừa rồi cô ta còn cầu mong Kiều Lam nhất định phải bị gọi lên bảng, không ngờ bị gọi thật!
Chiếc bảng đen không lớn nhưng tám học sinh chen chúc với nhau, ai cũng muốn đứng gần người học giỏi, biết đâu lại có thể ghi lóm được mấy từ. Kiều Lam là học sinh kém, lại bị cô lập, trực tiếp bị xô đẩy ra tít ngoài rìa, cách những người khác một khoảng nhỏ.
Bình thường thầy Lưu canh không quá gắt nhưng lần này vì có Tần Dương nên ông trực tiếp đứng sau bục giảng nhìn chằm chằm đám học sinh trả bài. Lúc đầu Tần Dương còn định chép bài, bây giờ ngay cả đầu cũng không dám nhúc nhích.
Kiều Lam viết rất nhanh, viết xong thì vô thức nhìn thoáng qua phía bên phải của mình một chút. Bạn học đứng ở bên phải cô vội vàng che mấy từ vựng của mình lại: “Nhìn cái gì!”
Kiều Lam: …
Hình như cậu viết sai từ ‘programmer’ rồi kìa.
Cho đáng đời.
Tổng cộng thầy Lưu cho viết mười lăm từ vựng trong Unit này, rồi sau đó lại nổi hứng cho viết thêm bảy đến tám từ vựng từ Unit trước. Bạn cùng bàn của Kiều Lam viết được hết, còn đang đắc ý trong lòng, đột nhiên thầy Lưu lại đọc một từ vựng đã được học rất lâu về trước, cô ta như chết lặng.
Là gì vậy, viết làm sao? Cẩn thận liếc qua người bên cạnh, tốt lắm, cũng không biết viết.
Bạn cùng bàn Kiều Lam cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Nghe viết xong, thầy Lưu bắt đầu kiểm tra từ phải qua trái. Bạn cùng bàn của Kiều Lam đứng đầu tiên bên phải, sai một từ, bạn học sinh tiếp theo sai ba từ… Tần Dương sai mười bốn từ…
Thầy Lưu tức giận đá vào mông Tần Dương một cái: “Bộ trong óc em chứa toàn phân hả!”
Tần Dương len lén nhìn thoáng qua chỗ Tống Dao, xấu hổ che mông lại không dám ho he tiếng nào.
Mấy học sinh tiếp theo đều sai từ bốn đến năm từ, bạn cùng bàn của Kiều Lam không giấu nổi sự đắc ý, chắc chắn là cô ta viết tốt nhất. Về phần Kiều Lam, tiếng Anh của cô bình thường, có khi còn không bằng Tần Dương ấy chứ, ngay cả phải học từ vựng ở phần nào cô cũng không biết cơ mà.
Nào ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một đống từ vựng tiếng Anh trên phần bảng của Kiều Lam, chữ viết còn vô cùng ngay hàng thẳng lối.
Thầy Lưu nhìn từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu hài lòng.
“Rất tốt rất tốt, Kiều Lam, đúng hết không sai câu nào!”