Chương 22: Về nhà

“Nếu cậu không để ý đến mình nữa, vậy thì thật sự không có ai thèm quan tâm đến mình rồi.”

Câu nói có chút nũng nịu này bị át dưới tiếng bàn tán ồn ào của bạn học, cuối cùng thấm sâu vào trong lòng Đàm Mặc.

Mỗi ngày anh đều thận trọng cố giữ khoảng cách, không muốn Kiều Lam bị kéo vào vũng lầy tăm tối này vì mình, thế nhưng Kiều Lam lại tự mình bước đến.

Trước mặt tất cả mọi người, cô đứng về phía anh, tỏ vẻ đáng thương muốn anh nói chuyện với cô, để ý đến cô. Đàm Mặc nghĩ thầm, thật ra từng giây từng phút anh đều muốn được như Bùi Ninh, nói chuyện với cô mà không cần phải e dè gì cả.

Làm sao anh lại có thể thật sự không để ý đến cô đây.

Thế nhưng anh vẫn không tài nào hiểu được, tại sao cô lại muốn làm như thế, tại sao cô lại có thể làm được đến mức này.

Anh có gì đáng để cô làm như vậy.

Đàm Mặc nghĩ mãi cũng không ra.

Từ trước đến nay, đối với bất kỳ chuyện gì, anh đều có tâm lý nhất định phải hiểu rõ, bất kể là trong sinh hoạt hay học tập. Nhưng bây giờ, Đàm Mặc lại đột nhiên không muốn làm rõ nữa.

Có quan trọng đến như vậy sao.

Hình như là không.

Đàm Mặc ngẩng đầu, đối mặt với Kiều Lam. Anh không thấy được ý cười trong mắt cô, nhưng lại nhìn rõ độ cong nơi khóe môi cô.

Đột nhiên Đàm Mặc cũng hơi muốn cười. Anh chưa từng nở nụ cười, nhưng lại muốn cười với cô gái trước mặt.

Nhưng làm sao để cười? Đàm Mặc không biết. Anh không thể nở nụ cười mà không cần phải suy nghĩ như những người bình thường khác. Đàm Mặc nhìn nụ cười của cô gái trước mặt, trong lòng nghĩ xem cần phải sử dụng phần nào của cơ mặt, cuối cùng bắt chước được nở một nụ cười dở dở ương ương.

Sự bắt chước này rất là tệ.

Trong mắt không hề có chút ý cười nào, đuôi mắt cũng không giương lên, chỉ có khóe môi hơi nhúc nhích tạo ra một độ cong lờ mờ. Trong mắt người khác thì nhìn có vẻ đặc biệt kỳ quặc, nhưng Kiều Lam lại hiểu được là anh đang cười.

Cô nhớ lại một câu mà mình đã đọc. Đối với những người mắc hội chứng Asperger, bắt chước là bước đầu tiên để họ đến gần một người khác.

Ánh mắt của Kiều Lam trở nên dịu dàng. Cô ghé cằm vào cánh tay, nhìn quyển sách bị anh xé rách: “Vậy bây giờ cậu có thể nói cho mình biết đây là sách gì không?”

Tiếng nghị luận xung quanh vẫn còn. Thậm chí không cần ngẩng đầu lên Đàm Mặc cũng biết được có bao nhiêu người đang tò mò nhìn về phía anh và cô.

Nhưng Kiều Lam không nhìn cũng không thèm để ý đến bọn họ. Cô chỉ nhìn anh, hỏi anh đây là sách gì.

Đàm Mặc gấp sách lại, để lộ phần bìa, sau đó xoay quyển sách về hướng Kiều Lam, mấp máy môi, như thể đang phải đấu tranh tư tưởng rất dữ dội, cuối cùng dùng âm lượng mà người xung quanh miễn cưỡng lắm mới có thể nghe thấy nói:

“Động lực học kinh điển.”

Khóe mắt Kiều Lam bỗng cay cay.

Rốt cuộc Đàm Mặc cũng nói chuyện, rốt cuộc anh cũng nói chuyện với cô trước mặt nhiều người như thế.

Kiều Lam đặt tay lên quyển sách, ngước lên nhìn anh: “Vậy mình có thể xem thử không.”

Đàm Mặc gật đầu.

Kiều Lam mở mục lục ra, rồi lật mặt sau, tất cả đều được viết bằng tiếng Anh. Tiếng Anh của Kiều Lam khá tốt, thi tiếng Anh cấp 6 được khoảng hơn 100 điểm, nhưng khi đọc quyển sách này, chỉ mới một câu thôi mà đã gặp một đống từ mới.

Rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành.

Kiều Lam thở dài, xoay quyển sách về phía Đàm Mặc, nhìn anh: “Mình đọc không hiểu.” Có lẽ là muốn gợi chuyện để Đàm Mặc nói nhiều hơn: “Cậu có thể nói cho mình biết sơ qua về nội dung của quyển sách này không?”

Đàm Mặc bất giác muốn mở miệng, nhưng đang định nói thì đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó nên liền thôi.

Những người mắc hội chứng Asperger đều có một đặc điểm vô cùng rõ ràng, họ luôn có những sở thích hoặc đam mê đặc biệt nào đó. Vậy nên đối với những việc hoặc những thứ mà họ hứng thú, họ thường nói về chúng mặc kệ người khác có chịu lắng nghe hay không. Họ căn bản không thèm để ý đến những người xung quanh nghĩ gì.

Nói cách khác, bởi vì họ thấy điều đó rất thú vị, vậy nên họ nghĩ rằng những người khác cũng cảm thấy thú vị. Họ không hiểu được vẻ mặt mất kiên nhẫn của người nghe, vậy nên căn bản không ý thức được rằng những lời mình vừa nói đang làm phiền người khác.

Khi mới 10 tuổi, bởi vì IQ quá cao, khi đám nhóc cùng tuổi vẫn còn đang tính toán phương trình bậc một, Đàm Mặc đã có thể tự mình hiểu được tích phân xác định và tích phân bất định.

Anh một mực muốn giảng cho những bạn khác nghe những gì mình biết về môn Toán, thế nhưng chúng lại nghe không hiểu. Vốn Đàm Mặc đã bị bắt nạt, sau khi anh thể hiện trí thông minh vượt trội của mình, anh lại càng trở nên lạc lõng và bị bạn bè cùng lứa cô lập hơn.

Sau đó mẹ anh đã khuyên anh một lần rồi lại một lần rằng, nếu anh thật sự có hứng thú với thứ gì, hãy về nhà nói cho bà nghe, đừng nói với người khác nữa.

Nhưng sau đó mẹ anh qua đời vì tai nạn giao thông, không còn ai có thể lắng nghe Đàm Mặc nói về những gì mà anh hứng thú nữa, anh cũng không còn nói cho người khác nghe về sở thích của mình. Theo thời gian, dần dần Đàm Mặc cũng hiểu ra rằng, những người khác không muốn nghe anh nói chuyện.

Nhưng bây giờ Kiều Lam lại chủ động hỏi anh. Những ngón tay đang đặt trên trang sách của Đàm Mặc không tự chủ siết chặt lại. Một lúc sau, rốt cuộc anh cũng nói: “Đây là một quyển sách của nhà Vật Lý học người Mỹ Jackson, có hai phần. Đây là phần đầu. Nội dung chủ yếu của phần đầu là lý thuyết điện từ căn bản, bao gồm tĩnh điện học, tĩnh từ học, điện từ trường thay đổi theo thời gian, hệ phương trình Maxwell, và áp dụng phương trình Maxwell để thảo luận các hiện tượng điện từ vĩ mô…”

Kiều Lam thừa nhận, cô thật sự không hiểu cái gì cả. Những thứ mà anh nói đều là những thứ xa vời đối với cô.

Nhưng cô có thể nghe được giọng nói của Đàm Mặc, lúc đầu vẫn còn hơi trúc trắc, sau đó trở nên vô cùng trôi chảy.

Từ trước đến giờ khuôn mặt Đàm Mặc đều không có biểu cảm gì, cộng thêm vẻ mặt tái nhợt cùng tóc mái hơi dài che khuất mắt, càng khiến người khác ngay lập tức chú ý đến sự quái dị của anh, chưa bao giờ thấy rõ ngũ quan của Đàm Mặc.

Đây là lần đầu tiên Kiều Lam nhìn Đàm Mặc từ khoảng cách gần như vậy. Cô nhìn anh nói về thứ mình thích. Đôi mắt màu nâu nhạt của anh lộ ra vẻ khác lạ. Trong nháy mắt, ngũ quan vốn vô cùng xuất sắc của anh dường như cũng trở nên sinh động hơn.

Lúc này Kiều Lam mới phát hiện, vẻ ngoài của thiếu niên này cũng đặc biệt ưa nhìn.

_____________________

Đêm đó, bác Trần vẫn để Đàm Mặc lại trong xe, chuẩn bị đi vào nhà hàng mua đồ như những lần trước. Nào ngờ Đàm Mặc lại nói: “Tôi cũng đi.”

Làm hòa rồi? Không cãi nhau nữa hả?

Cả đống câu hỏi hiện lên trong đầu bác Trần, nhưng ông không hỏi nhiều, cười híp mắt dỡ xe lăn ra, đẩy Đàm Mặc đi vào nhà hàng Tây.

Lần này cuối cùng Mạnh Tuyết cũng không còn tự rước lấy nhục nữa. Những người khác trong nhà hàng cũng đã quen với việc ngày nào Đàm Mặc và bác Trần cũng đến. Vừa thấy anh, họ liền đi gọi Kiều Lam đến gọi món cho hai người.

Nhìn bóng lưng Kiều Lam rời đi, mấy cô gái không khỏi cảm thán.

“Nói xem vị Đàm thiếu gia kia tại sao lại không trực tiếp đưa tiền cho Kiều Lam chứ?”

“Có ý gì đây.” Người còn lại nói: “Ầy, nếu thật sự có người đối tốt với tôi như vậy, coi như là bị tàn tật, nhưng có thể làm đến như thế, dù có tàn tật hay không tôi cũng động lòng.”

“Hình như Kiều Lam mới 16 tuổi đúng không. Aizz, người ta 16 tuổi, 16 tuổi của chúng ta.”

“Cô im đi, cô cũng đã 26 rồi…”

Cả đám người cười vang. Đèn trong nhà hàng Tây phát ra ánh sáng dịu nhẹ, phía trên tấm kính thủy tinh lấm tấm vài vệt nước.

Có tiếng tí tách, trời mưa.

Kiều Lam bưng từng món ăn lên. Hôm nay Đàm Mặc gọi một phần bò bít tết nhỏ.

“Mình giúp cậu cắt nhé.”

Đàm Mặc cầm dao nĩa chần chừ một chút, sau đó đưa cho Kiều Lam, còn mình thì ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn cô thuần thục cắt bò bít tết thành hai phần, sau đó lại chia làm bốn.

Bác Trần ngồi đối diện không khỏi thả chậm tốc độ ăn của mình.

Đàm Mặc không thích người ngoài đến gần mình. Ngay cả Đàm tiên sinh đến gần Đàm Mặc cũng sẽ tránh rất xa. Nhưng bây giờ, cô gái nhỏ tên Kiều Lam kia đang đứng bên cạnh anh, thỉnh thoảng ống tay áo lại cọ vào bả vai Đàm Mặc.

Thế nhưng anh lại không hề né tránh, bình tĩnh nhìn chằm chằm hai tay Kiều Lam. Một lúc lâu sau, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sấm, lúc này anh mới như bừng tỉnh, nhìn thoáng qua phía cửa sổ.

“Trời mưa.”

Đàm Mặc đột nhiên nói.

Bác Trần cũng nhìn thoáng ra phía bên ngoài, trả lời trong vô thức: “Đúng vậy.” Trời mưa. “Hình như khá lớn…”

Ông xoay đầu lại, phát hiện Đàm Mặc căn bản không nhìn ông. Ông ngẩng đầu nhìn Kiều Lam đang cắt bò bít tết.

Câu “Trời mưa” này căn bản không phải là nói với ông. Người ta nói với Kiều Lam.

Bác Trần: …

Ngay cả bác Trần còn không kịp phản ứng, nói gì đến Kiều Lam. Bác Trần “tự mình đa tình” nhìn Kiều Lam căn bản còn chưa nhận ra là Đàm Mặc đang nói chuyện với mình. Ông suy đoán một lúc, sau đó nói hộ những gì Đàm Mặc còn chưa nói hết.

“Trời mưa rồi, hình như khá lớn, lát nữa làm sao Kiều thư trở về nhà?”

Kiều Lam bị một tiếng “Kiều tiểu thư” kia làm cho giật mình, vội vàng nói: “Gọi cháu là Kiều Lam được rồi.” Rốt cuộc cũng cắt xong bò bít tết, cô đưa lại dao nĩa cho Đàm Mặc: “Vẫn còn lâu mới đến lúc tan làm mà, lúc đó chắc cũng hết mưa rồi.” Nói xong lại nhìn Đàm Mặc một chút. Anh mặc rất ít đồ. “Cậu có lạnh không?”

Đàm Mặc cầm dao nĩa vẫn còn sót lại nhiệt độ ngón tay của Kiều Lam, im lặng đưa một miếng bít tết vào miệng: “Không lạnh.”

Nếu như lúc đó vẫn còn mưa thì sao.

Cô vừa mới hết ốm còn chưa được ba ngày.

Bác Trần càng ngạc nhiên hơn.

Nhất định là hôm nay lại xảy ra chuyện gì đó.

Chờ đến khi Kiều Lam đi rồi, Đàm Mặc đặt dao nĩa xuống, lấy điện thoại ra nhìn một lúc lâu: “Đêm nay trời sẽ mưa.”

Bác Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thế này đi. Tôi đưa cậu về trước, nếu lát nữa trời vẫn còn mưa, tôi lại đi một chuyến nữa để đưa Kiều tiểu thư về nhà, có được không?”

Đàm Mặc nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu, lại ăn thêm một miếng bò bít tết.

“Được.”

Thanh toán xong như mọi ngày, lúc đẩy Đàm Mặc ra ngoài, như là đang nói chuyện phiếm, bác Trần thuận miệng hỏi một câu: “Ban ngày Kiều tiểu thư còn phải đi học, ban đêm làm việc vất vả như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến việc học chứ?”

Kiều Lam cười cười: “Chương trình học lớp 10 không quá nặng, vẫn ổn ạ.”

“Vậy bình thường mấy giờ thì Kiều tiểu thư tan làm?”

“Khoảng 11 giờ là cháu có thể đi về.”

Bác Trần khẽ gật đầu vui vẻ. Kiều Lam không cảm thấy gì cả, đưa hai người đi ra khỏi nhà hàng. Thiếu nữ đứng dưới ánh đèn sáng trưng, mi mắt cong cong, vẫy tay như lúc hai người tan học: “Đàm Mặc, hẹn gặp lại.”

Đàm Mặc quay đầu nhìn cô: “Ngày mai gặp.”

Tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ, trời mưa càng lúc càng lớn, không giống như những lời Kiều Lam đã nói chút nào. Vì trời mưa to, khách trong nhà hàng ít hơn so với thường ngày rất nhiều, Kiều Lam và những nhân viên khác cũng nhàn rỗi. Thậm chí Kiều Lam còn có thể nhân đó mà xem qua bài vở ngày mai.

Những người còn lại đang đứng nơi cửa ra vào, nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, bắt đầu rầu rĩ không biết làm sao để về nhà. Xe bus đã hết chuyến, bây giờ gọi xe cũng rất khó để đến đây.

Mấy cô gái ríu rít hỏi nhau xem ai có dù, nếu tiện đường thì có thể đi cùng nhau.

Sau 11 giờ, trong nhà hàng không còn khách, mọi người thu dọn xong thì đóng cửa ra về. Mưa đêm rét lạnh, mọi người rùng mình một cái. Mạnh Tuyết liếc nhìn Kiều Lam đã không có dù lại còn mặc bộ đồng phục học sinh phong phanh.

Cô ta không ngăn được miệng mình: “Thế nào, có cần đi về cùng chúng tôi không…”

Vừa dứt lời, chiếc xe khuất trong bóng tối bên lề đường bỗng bật đèn lên. Cửa xe mở ra, bác Trần bung dù bước xuống, đi đến đưa một chiếc dù khác trong tay cho Kiều Lam, cười cười: “Thiếu gia bảo tôi đến đưa cô về nhà.”