Dạo gần đây Tạ Hoằng Nghị hơi phấn khích.
Bởi vì dưới cái bóng của người bạn cùng phòng cũ đẹp trai không gì sánh được là Đàm Mặc, cuối cùng cũng có người bỏ qua Đàm Mặc mà tìm thấy điểm sáng trên người cậu ta!
Có cô gái tỏ vẻ hứng thú với Tạ Hoằng Nghị.
Hơn nữa còn là kiểu ngự tỷ mà cậu ta cực kỳ thích!
Tuy rằng tạm thời cô gái này chỉ chủ động thêm Wechat của Tạ Hoằng Nghị và tìm cậu ta nói chuyện khi rảnh rỗi, nhưng cũng đã đủ để khiến Tạ Hoằng Nghị cực kỳ cực kỳ tự mãn rồi.
Là một cậu bé đáng thương sống dưới cái bóng tình yêu đẹp đẽ của Kiều Lam và Đàm Mặc, Tạ Hoằng Nghị chỉ cần nghĩ đến việc trở thành người thứ hai trong ký túc xá có thể khoe khoang tình cảm là...
Sướиɠ rơn!
Mặc dù cô gái này không xinh đẹp như Kiều Lam, nhưng cậu ta là một người đàn ông tốt không để tâm đến ngoại hình!
Cô gái này học khoa tiếng Trung, văn hay chữ tốt. Tạ Hoằng Nghị tự viết chữ thì như giun bò, hí ha hí hửng tìm cô gái kia mượn bảng chữ mẫu, hăng hái luyện chữ trong ký túc xá.
Khổng Sa nhìn tất cả ở trong mắt. Cậu im lặng một lúc lâu, có lẽ là muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Từ khi Đàm Mặc đi rồi, trong ký túc xá chỉ còn lại ba người, một người bạn cùng phòng khác ngoại trừ Khổng Sa ra trêu ghẹo Tạ Hoằng Nghị:
“Có hy vọng nha.”
“Phải có hy vọng chứ.” Tạ Hoằng Nghị nháy mắt nói, háo hức đưa bảng chữ mẫu đã viết nửa ngày cho Khổng Sa xem. “Thế nào thế nào? Có tiến bộ không?”
Khổng Sa nhìn thoáng qua. Cậu nhớ hồi cấp ba, ngày nào Tạ Hoằng Nghị cũng bị giáo viên chủ nhiệm la rầy rằng chữ quá xấu. Khi đó Tạ Hoằng Nghị luôn cười hì hì nói mình có thời gian nhất định sẽ luyện chữ nhưng chưa bao giờ làm, bây giờ ngược lại bắt đầu luyện chữ.
Có tiến bộ sao?
Có lẽ là có.
Nhưng Khổng Sa không muốn nhìn cho lắm, cũng không muốn xem liệu có tiến bộ hay không.
Cậu lật quyển sách trong tay, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cố ý nói ngược lại là không có. Tạ Hoằng Nghị lầm bầm lầu bầu nghi ngờ cuộc sống: “Không có tiến bộ à? Sao lại thế chứ? Mình cảm thấy có mà… Đợi mình viết thêm mấy ngày nữa cậu xem giúp mình…”
Khổng Sa khép sách lại, đứng lên. Tạ Hoằng Nghị kinh ngạc nói: “Cậu đi đâu đó?”
“Thư viện.”
“Nè nè nè cùng đi đi.” Tạ Hoằng Nghị nhảy trở về chuẩn bị thay quần áo.
Khổng Sa dừng lại một chút rồi quay đầu bước ra khỏi cửa ký túc xá: “Tôi còn có việc, cậu tự đi đi.”
Bỏ lại Tạ Hoằng Nghị hơi choáng váng, bỗng có chút không biết làm sao.
Không có ý nghĩa, thật sự rất không có ý nghĩa.
Bản thân cũng thật vô lý.
Khổng Sa nghĩ thầm.
Thích một người cũng không có nghĩa là đối phương nhất định sẽ thích bạn, huống hồ là kiểu người không nhận ra điều đó.
Cậu có lập trường và tư cách gì để tức giận chứ.
Nhưng có một số chuyện luôn khiến cậu không nhịn được.
Rốt cuộc thì cậu đã thích lâu như vậy rồi, bắt đầu từ năm lớp mười một ấy, chàng trai lắm lời ở giường trên vẫn luôn ở trong thế giới của cậu.
Chẳng qua điều đáng tiếc là chỉ có cậu đơn phương đặt cậu ấy vào trong thế giới của mình.
Đối phương không hề hay biết.
Thật ra Khổng Sa chưa bao giờ nghĩ đến sau này mình và Tạ Hoằng Nghị sẽ có kết quả gì.
Suy cho cùng thì đây cũng chỉ là một tình yêu đơn phương.
Suy cho cùng, con đường này quá trắc trở.
Cậu nghĩ đến một ngày đó bên cạnh Tạ Hoằng Nghị sẽ có một cô gái xinh đẹp, Tạ Hoằng Nghị sẽ còn lấy thân phận bạn tốt nhất giới thiệu cô gái ấy cho cậu làm quen.
Những cảnh tượng này cậu đều đã nghĩ đến.
Khổng Sa tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.
Cậu tưởng rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt với hết thảy.
Nhưng hóa ra, ở trước mặt người mình thích, tất cả mọi sự chuẩn bị đều không đỡ nổi một đòn.
Khổng Sa không muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Tạ Hoằng Nghị khi nghĩ rằng tình yêu sắp đến, cũng không muốn tiếp tục đau khổ mà không hề có chút hy vọng nào như vậy.
Khổng Sa cảm thấy, nên buông tay.
Vài ngày sau, ngay đến Tạ Hoằng Nghị thần kinh thô cuối cùng cũng nhận ra rằng dường như Khổng Sa trở nên bận rộn.
Nhưng hỏi cậu bận cái gì, Khổng Sa nói không có.
Nhưng ngày hôm sau vừa tan học, quay đầu nhìn lại đã không thấy Khổng Sa đâu.
Tạ Hoằng Nghị bỗng có chút mịt mờ, gần đây “tình yêu” lại tiến triển, cậu ta không biết nên chia sẻ với ai.
Không biết qua bao lâu, Tạ Hoằng Nghị tìm thấy Khổng Sa đang đọc sách ở thư viện.
Khổng Sa ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, ánh mắt rất nhanh lóe lên sự luống cuống, cực kỳ ngắn, ngắn đến nỗi hoàn toàn không bắt được.
Sau đó cậu ngẩng đầu và nói một cách bình thản: “Thật trùng hợp.”
“Trùng hợp cái rắm ấy.” Tâm tình của Tạ Hoằng Nghị không được tốt, chẳng hiểu sao lại sinh ra một nỗi ấm ức không nói nên lời. Cậu ta trừng mắt nhìn Khổng Sa một hồi lâu, cũng không hiểu được là mình ấm ức cái gì nữa, cuối cùng lầm bầm nói nhỏ: “Dạo này mãi không tìm thấy cậu đâu hết, mình chán chết đi được.”
Tay đang lật sách của Khổng Sa khựng lại: “Cô gái kia đâu?”
“Cô gái nào cơ?” Tạ Hoằng Nghị thuận miệng nói, xong rồi suy nghĩ một lúc lâu mới ồ ồ mấy tiếng. “Cô gái đó á hả, không còn liên lạc từ lâu rồi.”
Hô hấp của Khổng Sa hơi chậm lại: “Tại sao?”
“Còn có thể vì cái gì nữa? Chán thôi. Aizz, còn không bằng chơi cùng với cậu đâu.”
Khổng Sa: “…”
Tạ Hoằng Nghị im lặng một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được: “Dạo này rốt cuộc có chuyện gì với cậu thế?”
“Không có gì.” Khổng Sa khép sách lại. “Đói bụng, ăn cơm. Có đi hay không?”
“Đi đi đi.” Tạ Hoằng Nghị cũng bật dậy, vỗ vai Khổng Sa nhảy tót ra ngoài: “Đến canteen nhỏ đi, mình muốn ăn mì ở chỗ đó…”
Khổng Sa liếc mắt nhìn bàn tay trên vai mình, cậu bỗng muốn cho mình một cái tát.
Một lần cuối cùng.
Chỉ một lần cuối cùng thôi.
Cậu nghĩ như thế.
Nhưng một lần cuối cùng đến nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều.
Kỳ nghỉ hè năm hai lên năm ba ấy, Khổng Sa cãi nhau với cha mẹ. Cậu bị cắt hết phí sinh hoạt và bị đuổi ra khỏi nhà. Nhớ đến những lời mà cha đã mắng mình, Khổng Sa đột nhiên hạ quyết tâm.
Mặc kệ thế nào, dù sao cũng nên nói ra, nó sẽ không thể thảm hại hơn bây giờ nữa.
Cậu đã tưởng tượng không biết bao nhiêu cách để thẳng thắn với Tạ Hoằng Nghị, nhưng còn chưa kịp bộc bạch, Tạ Hoằng Nghị đã báo tin vui rằng mình thoát kiếp độc thân vào ngày đầu tiên của năm thứ ba.
Tạ Hoằng Nghị có bạn gái, cô ấy là bạn cùng lớp học chung cấp ba.
Thậm chí còn là một cô bạn có quan hệ khá tốt với Khổng Sa.
Tạ Hoằng Nghị nói nghỉ hè bọn họ đã lập Interface Chat [1] để trò chuyện, bỗng cảm thấy đối phương đều khá tốt, sau đó thường xuyên hẹn gặp, sau đó liền ở bên nhau.
[1] "Interface Chat" là một nền tảng ứng dụng đầu cuối Internet di động độc quyền dành cho giáo viên và sinh viên trong khuôn viên trường ở Trung Quốc để học hỏi và giao lưu.
Khổng Sa nhớ ngày mình công khai xu hướng tính dục bị cha mẹ đuổi ra ngoài, cậu đã gọi điện thoại cho Tạ Hoằng Nghị, Tạ Hoằng Nghị nói mình buồn ngủ không muốn đi ra ngoài.
Khổng Sa bỗng cảm thấy mình giống như một trò đùa.
Năm thứ ba đại học ấy, Đàm Mặc thành lập công ty của mình, chuyện này chỉ có vài người trong ký túc xá biết.
Đàm Mặc tự mình hỏi vài người bạn cùng phòng xem họ có hứng thú không, Khổng Sa đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.
Cậu cần tiền, cậu cần bản thân mình bận rộn, cậu cần một cách để dời đi sự chú ý.
Đàm Mặc là một thiên tài.
Từ lâu Tạ Hoằng Nghị đã biết chuyện đó.
Khi đó cậu chỉ muốn kiếm đủ tiền để trang trải tiền sinh hoạt phí lúc đi học của mình là được, không ngờ một năm ngắn ngủi, Đàm Mặc đã làm công ty nho nhỏ tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Mà Đàm Mặc cũng cực kỳ hào phóng với cậu.
Khi học kỳ một của năm thứ ba sắp kết thúc, Khổng Sa dọn ra khỏi ký túc xá. Cuối tuần Tạ Hoằng Nghị đến thành phố của bạn gái, chủ nhật sau khi trở về, giường của Khổng Sa đã trống trơn.
Cậu ta gọi điện thoại cho Khổng Sa, Khổng Sa nói mình rất bận, giọng nói là sự lạnh nhạt mà Tạ Hoằng Nghị không hề quen.
Thứ hai đi học, cậu ta quay đầu nhìn Khổng Sa – cậu đang cúi đầu nói chuyện với Đàm Mặc, trong tay bọn họ đang cầm kế hoạch của công ty, nói về những thứ khác mà cậu ta không hiểu cho lắm.
Bạn gái gửi Wechat cho cậu ta, nói buổi sáng cô ấy không có tiết, có thể ngủ nướng, hỏi cậu ta ghen tị lắm đúng không.
Tạ Hoằng Nghị nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc lâu, bỗng không có tâm trạng trả lời Wechat.
Trước khi cậu ta kịp nhận ra, dường như cậu ta đã đánh mất một thứ gì đó quan trọng.