Chương 30: Nữ phụ độc ác trong truyện phúc vận

Tâm Nha ngượng ngùng nói: “Tống bá bá, lại làm phiền bá lần nữa rồi.”

Tống Tề Hà lại muốn thở dài, nhưng cuối cùng vẫn im lặng thay thuốc cho Tam Nha.

Tống Khởi An gắp cho muội muội một miếng thịt, sau đó bản thân cũng ăn một miếng: “Ngon quá, tiếc là không có cho thêm nước tương cùng mấy lát gừng.” Chung quy là vẫn thiếu chút vị.

Tống Khởi Khang nhíu mày: “Bị thương ngoài da không được dùng nước tương và gừng.”

Lông mi Tam Nha run lên, nhưng rất nhanh lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.

Có lẽ lúc nàng và Nhị tỷ trở về, cha nàng đã ăn hết thịt rồi. Có thể chừa cho tỷ muội họ chút đồ ăn dính mùi thịt đã coi như phúc hậu lắm rồi.

“Được rồi.” Tống Tề Hà nói.

Tam Nha cúi đầu cảm tạ rồi cùng Nhị Nha rời đi với chiếc bát rỗng.

Bụng Tam Nha rất đói, nhưng lại như tự ngược không chịu tăng nhanh tốc độ. Đại khá là đang cố nấn ná cho đến khi cha nàng ngủ thϊếp đi.

Cổng viện mở két một tiếng, Tứ Nha chạy từ trong bếp ra:“Nhị tỷ, Tam tỷ, cuối cùng hai tỷ cũng về rồi.”

Tiến lại gần, Tam Nha thấy miệng Tứ Nha bóng nhẫy: “Muội ăn vụng thịt hả?”

Nàng lo lắng rằng nha đầu này sẽ bị cha bắt gặp, rồi lại bị đánh cho một trận.

Tứ Nha hoảng hốt xua tay: “Không, không ăn vụng mà. Cha cho đó.”

Đồng tử của Tam Nha co rụt lại, nàng vội đi vào bếp, đúng lúc nhìn thấy cha nàng gắp một miếng thịt từ trong nồi ra.

Bầu không khí có hơi khó xử, Tần Trạch bỏ thịt vào miệng: “Sao lâu vậy mới về.”

“Nhị Nha, xới cơm.”

Tam Nha chờ hắn rời đi xong, lập tức sáp tới bên nồi nhìn, thế mà thịt trong nồi vẫn còn hơn một nửa.

Tam Nha hơi hoang mang, thật ra người ngã hỏng não là nàng đúng không. Bây giờ thật ra nàng đang nằm mơ nhỉ, nàng tự nhéo mình một cái, đau đến mức suýt trào nước mắt.

Tứ Nha nãy giờ ở bên cạnh vẫn chưa rời đi, cắn ngón tay không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Lúc này không chỉ chỗ bị nhéo của Tam Nha đau đớn, mà lòng nàng cũng đau. Nha đầu ngốc này không phải thích chạy theo sau mông cha nàng à? Tại sao giờ lại không theo nữa rồi?

Trong phòng chính thắp một ngọn đèn, nhưng đèn không sáng, chỉ le lói ánh vàng mờ mờ.

Tần Trạch cắn một miếng khoai, một miếng thịt, ăn ngon khỏi nói. Tứ Nha nhỏ giọng cầu xin: “Cha, con muốn ăn thịt nữa.”

Tần Trạch nhàn nhạt nói: “Tay mọc trên người con mà, cha cấm được con sao.”

Dưới ánh mắt khϊếp sợ của Tam Nha, Tứ Nha thật sự nhét một miếng thịt lớn vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên.

Tam Nha lại liếc nhìn cha nàng, sau đó nhanh chóng gắp một miếng thịt, nhai vài cái rồi nuốt xuống, như sợ ai đó sẽ cướp mất vậy.

Sau khi ăn xong, Tam Nha lại nhìn cha nàng, nhưng Tần Trạch chẳng hề để ý đến nàng.

Tam Nha nghi hoặc: Gã keo kiệt bỗng trở nên hào phóng rồi à?

Thôi kệ, có hời ngu gì không chiếm.

Tam Nha ăn một mình còn không đủ, còn gắp thịt cho Nhị Nha, chỉ cần hai chị em nàng ăn nhiều thêm chút thì cha nàng sẽ ăn ít đi chút.

Được ăn thịt, Tam Nha có một niềm vui sướиɠ khó tả chưa từng có.

Nhị Nha nơm nớp lo sợ, ăn một bữa cơm trong sợ hãi, cứ sợ cha nàng nổi giận.

Khi đã no nê, Tần Trạch gọi: “Tam Nha, đi rót nước rửa chân cho cha đi.”

Tam Nha mới phát giận xong, lúc này cũng không quá ấm ức nữa, thành thật đi lấy nước.

Tứ Nha còn đang liếʍ ngón tay, bắt gặp ánh mắt của Tần Trạch, vui vẻ cười nói: “Cha, để con rửa chân cho cha nha.”

Tần Trạch trầm mặc: “Con đi tắm rửa sạch sẽ trước đi.”

Tứ Nha: “Dạ.”

Ngày hôm sau, Tần Trạch đi dạo trong thôn, gặp ai cũng nói không lâu nữa mình sẽ phát tài, nể tình là người cùng thôn nên có thể giúp đỡ họ.

Người trong thôn á khẩu, Tần Trạch thật đúng là bốc phét không ngượng mồm.

Có người ngứa mắt Tần Trạch, châm chọc nói với hắn: “Nếu ngươi đã phát tài đến mức muốn giúp người trong thôn, sao không đi mà giúp nữ nhi của ngươi đi.”

Tần Trạch mờ mịt: “Nữ nhi của ta đang ở nhà, ta đối xử rất tốt với chúng mà.”

Người nói chuyện nghẹn họng, thật lâu sau mới nói: “Đại nữ nhi của ngươi sống chết thế nào, ngươi thật sự không quan tâm à.”

Tần Trạch xua tay: “Xuất giá tòng phu, nó đang sống tốt, ta gây phiền thêm làm chi.”

“Đại nữ nhi của ngươi sắp bị đánh chết rồi, ngươi còn tưởng rằng nó sống rất tốt cơ đấy.” Người nọ bỏ lại một câu, sau đó rời đi luôn không quay đầu lại.

Tần Trạch sửng sốt, lập tức đuổi theo, tức giận nói: “Sơn Hoa tẩu tử, bình thường ta rất kính trọng tỷ, nhưng tỷ cũng không thể nguyền rủa đại nữ nhi của ta như vậy được.”

Hai người tranh cãi trên đường, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của những người khác, Sơn Hoa tẩu tử không chịu nổi oan ức này, lớn tiếng nói: “Ai thèm nguyền rủa nữ nhi của ngươi. Lần trước ta về nhà mẹ đẻ nhìn thấy Đại Nha bị trượng phu lôi đánh, tóc cũng bị kéo đứt một nắm. Mẹ chồng nó còn ầm ĩ khen đánh giỏi đấy.”