Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 163: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ cần chịu khổ vài năm, sau này sẽ được hưởng phúc mấy chục năm. Không cần suy nghĩ cũng biết nên chọn thế nào.

Đào Nguyệt cúi đầu, xem như cam chịu.

Tần Trạch không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. Nữ nhân Đào Nguyệt này mỗi lần gặp khó khăn đều gặp được người tốt bụng, trước đây là Ôn mẫu, sau đó là nguyên chủ, căn bản Đào Nguyệt chưa từng phải chịu khổ sở.

Chờ sau khi nếm qua khổ sở rồi, dù có muốn nói ra sự thật chuyện tráo đổi hài tử thì lúc ấy cũng đã lỗ nặng. Đào Nguyệt càng thêm rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Đây là một hình phạt độc nhất vô nhị dành cho Đào Nguyệt.

Giờ phút này Đào Nguyệt vô cùng oán giận Tần Trạch và Tần Lương, vì sao tự nhiên lại bị thương, làm cho Tần Trạch phát hiện Tần Lương không phải con của hắn.

Đào Nguyệt càng nghĩ càng hận, sắc mặt nhăn nhó, mãi cho đến khi có người trói nàng lại, nàng mới thấy hoảng sợ.

Thôn trưởng lạnh lùng nói: “Ta sẽ không hỏi gian phu kia của ngươi là ai, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là tức phụ của A Trạch nữa.”

“Tần Lương cũng không phải nhi tử của A Trạch. Hai mẹ con các ngươi cút ra khỏi thôn Tiểu Thạch.”

Mẹ của Sài Trường Bình cũng lên tiếng oán hận: "Cút đi xa một chút, nếu để chúng ta phát hiện các người dám quay lại, chúng ta sẽ bắt đồ tiện nhân ngươi và đứa con hoang kia giao cho quan phủ."

Người trong thôn chỉ đuổi mẫu tử Đào Nguyệt đi đã nhân từ lắm rồi, đều là vì nọ nể mặt Tần Trạch.

Thôn trưởng sợ nếu bọn họ làm quá đáng, Tần Trạch lại mềm lòng, tiếp tục dây dưa với mẹ con Đào Nguyệt thì càng không tốt.

Mẹ con Đào Nguyệt giữa đêm bị đuổi ra khỏi thôn, trên người không có tiền, chỉ có chút quần áo và vài món trang sức của Đào Nguyệt.

Tần Trạch quay về ngôi nhà trống rỗng, tầm trạng rất tốt, cuối cùng cũng được thanh tịnh.

Một lát sau, cửa nhà bị gõ, Tần Trạng ra mở cửa, thấy Sài Trường Bình mang đồ ăn đến đây: "Tần đại ca đừng quá đau lòng, đại phu nói huynh phải lo dưỡng bệnh, không thể bỏ cơm chiều được đâu."

Tần Trạch cười khổ: “Trường Bình đệ, ta thật sự không ăn nổi.”

Sài Trường Bình khuyên nhủ: “Đại ca, ráng ăn một ít đi.”

Sau khi nghe khuyên bảo, Tần Trạng cũng cố gắng ăn được một nửa.

Ngày hôm sau, Tần Trạch đem ruộng đồng của hắn giao cho cả nhà Sài Trường Bình và một nhà khác trong thôn, hắn nói: "Hiện tại ta chỉ có mỗi mình, sức khỏe lại không tốt, thật sự không làm nổi. Chờ sau khi thu hoạch, mọi người cho ta hai phần chi phí sinh hoạt là được."

Tần Trạch phúc hậu như vậy, những người khác cảm thấy rất ngại, cuối cùng khuyên can mãi, bọn họ ước định với nhau, chờ thu hoạch xong sẽ đưa cho Tần Trạch ba phần tiền thuê đất.

Xử lý xong những chuyện này, Tần Trạch uống nốt nửa bình thuốc trị thương cấp thấp còn dư. Cả người khỏe khoắn, không còn chút mệt mỏi nào.

Giữa nắng hè chói chang, không khí khắp nơi vô cùng khô nóng. Dưới cây đại thụ trong thôn lúc nào cũng có nhiều người đến ngồi, ban ngày thì có bọn trẻ, tối đến thì có các lão nhân trong thôn.

Già trẻ lớn bé, mọi người đều kéo nhau đến chỉ có riêng Tần Trạch lặng lẽ về nhà mình, hắn vẫn nên ở nhà chờ thì tốt hơn.

Thôn dân thấy vậy lại hiểu nhầm, sợ Tần Trạch tự làm bản thân nghẹn đến mức hỏng mất nên thỉnh thoảng lại tới cửa trò chuyện với hắn. Những người có quan hệ tốt với hắn, mỗi lần đến đều mang theo vài thứ.

Không phải rau xanh thì cũng là hai ba quả trứng gà trứng vịt, có khi là vài cái bánh bao trắng.

Thôn Tiểu Thạch của bọn họ nằm ở vùng ngoại ô phía nam kinh thành, nói chung chung cũng miễn cưỡng xem như là dân kinh thành, dù sao thì bọn họ cũng do quan phủ kinh thành quản lý.

Lúa, đậu trồng ngoài ruộng, hay gà vịt nuôi ở nhà đều có thể bán được giá cao. Khi việc đồng áng không quá bận rộn, trai tráng trong thôn sẽ vào thành làm công ngắn hạn, có nhiều công việc để làm mà tiền công cũng rất khá.

Cho nên người ở thôn Tiểu Thạch chỉ cần không quá lười biếng thì cuộc sống sẽ rất dễ chịu. Cả nhà có thể ăn no mặc ấm, thường ngày cũng chung sống rất nhiệt tình hào phóng.

Nhưng Tần Trạch không thể yên tâm thoải mái nhận lấy ý tốt của người trong thôn, hắn đang suy xét tiếp theo nên làm gì kiếm sống.

Trồng trọt không phải sở trường của hắn, Tần Trạch giao đất cho người ngoài cũng không có ý định lấy lại làm gì.

Nhưng xung quanh thôn Tiểu Thạch không có rừng rậm núi cao gì cả, cũng không thể làm nghề săn bắt thú được.

Quá khứ của nguyên chủ không tốt, hắn không biết chữ, chỉ có thể miễn cưỡng đọc hiểu vài chữ như những thôn dân khác, vậy nên cũng không thể làm việc liên quan đến văn tự được.

Hắn còn có thể làm gì đây?

Tần Trạch nghĩ mãi không ra, dứt khoát đóng cửa nhà, dự định thử vào thành một chuyến để tìm kiếm ý tưởng.
« Chương TrướcChương Tiếp »