Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 162: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đào Nguyệt giơ túi giấy dầu trong tay lên, giọng nói nhẹ nhàng lừa gạt: "A Trạch, chàng đừng làm loạn, ta đi mua thuốc cho chàng mà."

"Thuốc này không dễ mua chút nào, ta phải đi rất lâu."

"Chân ta đau lắm." Nàng nhỏ giọng oán giận, giống như đang làm nũng. Đào Nguyệt biết người đàn ông kia thích dáng vẻ này.

Nhưng mà lần này người đàn ông cao lớn Tần Trạch lại dùng sức quăng cây đuốc sang một bên, hai tay nắm lấy bả vai Đào Nguyệt, lớn tiếng chất vấn: "Rốt cuộc Tần Trạch ta đã làm gì có lỗi với nàng? Sao nàng đối xử với ta như vậy?"

“Lúc trước nàng ngất xỉu ở ven đường, là ta cứu nàng.”

“Ta không cần nàng phải báo ân, là Đào Nguyệt nàng luôn miệng nói phải gả cho ta. Là chính nàng nói.”

“Nhưng tại sao nàng gả cho ta nhưng trong lòng không có ta, chẳng những sinh con cho người khác còn lừa gạt ta nuôi nó!! Vì sao?”

Đào Nguyệt bị hắn hỏi đến mức choáng váng, xưa nay Tần Trạch nói chuyện với nàng luôn nhỏ nhẹ, đây là lần đầu tiên Đào Nguyệt chứng kiến một Tần Trạch tức giận như vậy.

“Chàng đang nói bậy gì đó, sao Tần Lương lại không phải nhi tử của chàng?”

Đào Nguyệt cố gắng phủ nhận: “Có phải chàng nghe ai nói bậy không?”

Đào Nguyệt quét đôi mắt sắc bén qua đám người trong thôn, nhưng dân làng không chút sợ sệt trừng lại nàng.

Tần Trạng giơ bàn tay bị thương lên: "Tối nay Tần Lương cắt thịt không cẩn thận nên bị thương, ta đến giúp nó, nó đứng một bên ầm ĩ mãi làm ta cũng không cẩn thận đứt tay. Nhưng khi chúng ta rửa vết thương trong cùng một chén nước mới phát hiện máu của hai người không dung hòa với nhau."

“Vì sao lại như vậy, Đào Nguyệt, nàng nói xem, Tần Lương là nhi tử của ta, vì sao máu lại không tương thích, nàng nói đi, nói đi!”

Đào Nguyệt nghe vậy, lập tức gương mặt trở nên tái nhợt, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Người đời sau đã biết rằng chuyện lấy máu nghiệm thân là không chính xác, nhưng hiện giờ đang là thời cổ đại lạc hậu, người nơi đây vẫn còn tin vào phương pháp lấy máu nghiệm thân.

Hiện giờ Tân Lương đã bị Đào Nguyệt dạy hư tư tưởng, nếu muốn dạy lại đứa nhỏ Tần Lương này thì cần phải ra chiêu độc. Nhưng việc đầu tiên cần làm là phải đối phó với Đào Nguyệt. Nàng ta chính là ngọn nguồn của mọi chuyện.

Mặc dù là nhi tử của hắn, nhưng Tần Lương nói chuyện với nguyên chủ không chút lễ phép. Không phải nguyên chủ không dạy dỗ nó, mà vì mỗi lần như vậy Đào Nguyệt lại nói mấy lời ba phải cho xong rồi sau đó lén nói xấu nguyên chủ với Tần Lương, gieo mầm mống thù hận nguyên chủ vào lòng Tần Lương.

Nguyên chủ vốn là một người không cha không nương, hiện tại có được thê nhi nên vô cùng quý trọng, hơn nữa Đào Nguyệt nói Tần Lương còn nhỏ, nguyên chủ chỉ có thể dạy dỗ hắn nửa vời, rốt cuộc chẳng giải quyết được gì.

Ngược lại Tần Lương cực kỳ chán ghét nguyên chủ.

Tần Trạch vẫn tiếp tục nói, “Đúng, bởi vì nàng là tiểu thư nhà giàu gặp nạn, nên sau khi chúng ta sống với nhau, mọi chuyện trong nhà đều do một tay ta làm, không để Đào Nguyệt nàng phải đυ.ng tay vào chút nào."

"Rốt cuộc Tần Trạch ta có lỗi gì với nàng, mà nàng lại làm vậy với ta!"

Hắn tức giận đến vậy, nhưng bên dưới sự giận dữ là sự đau lòng và uất ức vì bị thê nhi lừa gạt sau lưng, giống như tâm trạng thật sự của nguyên chủ.

"Ta chỉ muốn một đứa con do chúng ta sinh ra, có cùng huyết thống tình thân với ta, ta không muốn làm một người lẻ loi nữa. Vì sao nàng lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy?"

"Đào Nguyệt, có phải lòng nàng làm từ sắt đá hay không?"

Người trong thôn ồ lên, thì ra Tần Trạch không chỉ phải kiếm tiền nuôi gia đình mà còn phải nấu cơm giặt quần áo.

Mọi người đều rất tức giận, ai lại đi khi dễ người thành thật như vậy.

Khó trách, khó trách, Tần Trạch tốt bụng nhiệt tình như thế nhưng Tần Lương lại là đứa trộm cắp, chua ngoa. Hóa ra vì căn bản không phải con ruột của Tần Trạch.

Sài Trường Bình giận đến mức cả người run lên, trước đây Tần Trạch từng giúp đỡ hắn nên hắn luôn xem người này là đại ca của mình. Nữ nhân Đào Nguyệt này thật sự rất quá đáng!

Trưởng thôn kêu người đưa Tần Trạch đi chỗ khác, ông chán ghét chất vấn Đào Nguyệt: "Ngươi còn lời gì để giải thích không?"

Đào Nguyệt ấp úng: “Ta……”

Nàng còn có thể nói được gì nữa, dù gì cũng đã lấy máu nghiệm thân luôn rồi.

Chẳng lẽ muốn nàng nói ra sự thật, rồi để đồ con hoang đó vui vẻ trở về Ôn gia làm đại thiếu gia.

Còn nhi tử của nàng phải sống khổ sở?

Không, không được!

Hiện tại vẫn chưa phải lúc thích hợp, nhi tử của nàng vẫn chưa lớn, vẫn chưa đứng vững, nàng phải nhẫn nhịn thêm, chờ đến lúc nhi tử của nàng lớn lên. Rồi sẽ có một ngày, Đào Nguyệt nàng rửa sạch hết oan khuất, rồi cùng hưởng phúc với con trai mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »