Chương 161: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư

Giọng hắn đột nhiên ngừng lại, Tần Lương bị cha hắn giận dữ nhìn chằm chằm, rốt cuộc cũng có chút sợ hãi.

Nhưng Tần Lương là người rất sĩ diện, dứt khoát quay mặt đi chỗ khác.

Tần Trạch thở ra một hơi, đem dao đi rửa, tiện thể rửa tay luôn, sau đó hắn cắt chỗ thịt còn lại.

Tần Lương liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy Tần Trạch vẫn im lặng nên lá gan của hắn lại càng to hơn.

Hắn đưa bàn tay bị thương cho Tần Trạch xem: "Đây, người hại con bị thương, lát nữa phải bồi thường cho con một lượng bạc."

Tần Trạch: "Đây chỉ là vết thương nhỏ."

Tần Lương nổi giận: "Vết thương nhỏ gì chứ? Con bị chảy máu đó, người bị mù à?"

Tay Tần Trạch run lên, ngón tay cũng bị cứa rách, hắn không muốn lãng phí nước nên lấy nước lúc nãy Tần Lương rửa tay để rửa cho mình.

Tần Lương vẫn còn đang kêu gào, nhưng lần này cha hắn đặc biệt im lặng hơn.

Tần Lương còn ở kêu gào, nhưng mà lần này hắn cha trầm mặc phá lệ lâu.

"Này, này --- "

"Cha, người có nghe con nói không?"

Hắn bước đến đẩy Tần Trạch một cái, bỗng nhiên Tần Trạch ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng: "Vì sao?"

Khí thế Tần Lương yếu đi: "Cái gì cơ?"

Tần Trạch cau mày: "Vì sao máu của chúng ta không dung hòa?"

Tần Trạch trông có vẻ như gặp phải một vấn đề khó khăn, mắt nhìn miệng vết thương của Tần Lương, giống như một cái chốt mở. Tần Trạch lập tức múc một chén nước sạch khác, kéo tay Tần Lương qua rồi dùng sức ấn vào miệng vết thương, nhỏ ra một giọt máu.

Tần Lương gào khóc vì đau, điên cuồng chửi bới. Sau đó Tần Trạch cũng nhỏ thêm một giọt máu của mình vào.

Hai giọt máu ở trong chén nước, không dung hòa với nhau.

Tần Trạch chới với, phải dựa vào kệ bếp mới có thể đứng vững được. Mí mắt Tần Lương đột nhiên giật giật, chưa kịp chuẩn bị đã đối diện với ánh mắt căm hận chán ghét của cha hắn.

Ánh mắt đó đâm thật sâu vào Tần Lương, hắn vừa định ầm ĩ thì nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của cha hắn: "Ngươi không phải là nhi tử của ta, ngươi là ai?"

Khuôn mặt nhỏ vàng vọt của Tần Lương lập tức cứng đờ, cả người như bị sét đánh.

Hắn không còn dáng vẻ ngang ngược như lúc nãy nữa, co rúm lại, lui về phía sau từng bước: "Cha, người đang nói gì vậy?"

"Con, con là nhi tử của người mà. Con chính là nhi tử của người. Là, là con đây. Nương có thể làm chứng." Tần Lương lập tức tìm chỗ dựa.

"Nương đâu rồi, hỏi nương đi, cha!"

Rốt cuộc Tần Lương cũng tìm được cớ để chạy đi. Hắn chỉ mới tám tuổi, hắn không biết nên ứng phó thế nào.

Nhưng Tần Lương không hay biết, sau khi hắn chạy đi rồi, chuyện càng nghiêm trọng hơn.

Lúc này trời đã tối đen, Tần Trạch cầm cây đuốc bước ra ngoài, đứng giữa thôn lớn tiếng kêu tên Đào Nguyệt, giọng nói mang theo phẫn nộ, thất vọng và cả thất bại.

Người trong thôn nghe giọng hắn nên kéo nhau chạy ra, nhìn thấy Tần Trạch đang cầm đuốc tìm người.

“A Trạch?”

“Tần đại ca?”

Đám người chạy đến hỏi hắn nhưng Tần Trạch ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn lớn tiếng kêu:

"Đào Nguyệt, nàng mau ra đây, nàng nói rõ ràng cho ta!"

“Đào Nguyệt ——”

Sắc mặt Tần Trạch dữ tợn, giống như con thú đang tuyệt vọng vì sập bẫy.

Rốt cuộc người trong thôn cũng ý thức được có chuyện gì đó không ổn.

Sài Trường Bình nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng dò hỏi: “Tần đại ca, huynh bị sao vậy?”

Mắt Tần Trạch có vẻ như sắp khóc, đắm chìm trong cảm xúc của chính mình: "Vì sao?"

Sài Trường Bình: “Hả?”

Tần Trạch lẩm bẩm: “Vì sao máu của ta và Tần Lương không dung hòa với nhau.”

Đồng tử Sài Trường Bình nở to, rõ ràng đang là giữa tối mùa hè mà hắn lại bị dọa đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.

Sài Trường Bình cười gượng, “Đại ca, huynh, huynh nói đùa à?”

Việc này rất nghiêm trọng đó.

Dường như Tần Trạch không nghe thấy lời hắn, tiếp tục lẩm bẩm: “Vì sao máu của ta và Tần Lương không dung hòa.”

Lần này Sài Trường Bình nghe được rất rõ ràng, thoáng giật mình.

Những người khác dò hỏi Sài Trường Bình nghe được gì rồi, Sài Trường Bình mờ mịt kể lại. Người trong thôn hết sức kinh hãi, nhìn Tần Trạch với vẻ đồng tình.

Sau đó mọi người cùng nhau giúp Tần Trạch tìm Đào Nguyệt, một khắc sau, có đứa nhỏ ở cửa thôn nhìn thấy Đào Nguyệt đang thong thả trở về.

"Về rồi về rồi, tức phụ nhà Trạch thúc đã về rồi."

Đứa nhỏ kia lên tiếng kêu to, những người khác nghe thấy cũng chạy tới. Đào Nguyệt có chút mơ hồ, tình huống gì đây?

Mãi cho đến khi Tần Trạch bước ra từ trong đám người, ánh mắt hung ác, Đào Nguyệt mới giật mình hoảng sợ, thầm nghĩ cái tên chân đất này thật quá phiền phức, cách xa nàng một lát cũng không được.

Nhưng mà Đào Nguyệt cũng có chút tự hào, có thể làm cho một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ như vậy si mê nàng, cũng đủ thỏa mãn lòng hư vinh của Đào Nguyệt.