Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 159: Sau khi bị đánh tráo thiếu gia thật bị dạy hư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau cùng, thiếu gia thật gϊếŧ chết thiếu gia giả xong thì tự sát. Bách thị cũng sụp đổ, cho người đánh gãy chân Đào Nguyệt, cào nát mặt nàng. Mỗi ngày sai khiến nàng làm việc nặng nhọc, đổ hố xí vào ban đêm, cuối cùng Đào Nguyệt lạnh đến chết.

Ôn mẫu và Bách thị cũng vì buồn bực mà chết, còn lại Ôn Lễ Nhân cũng xuất gia.

Không ai có kết cục tốt đẹp.

Tần Trạch xoa thắt lưng, rất nhanh đã có biện pháp, chỉ thấy cái cuốc rơi xuống đất, theo sau đó là một âm thanh thật lớn vang lên.

Sài Trường Bình ở ruộng bên cạnh nghe thấy tiếng động lạ nên nghiêng đầu nhìn qua, lập tức hoảng hốt.

"Tần đại ca, Tần đại ca?!!" Đối phương lập tức ném cuốc trong tay rồi chạy đến.

Nguyên chủ trải qua nhiều gian khổ, nhưng mỗi lần lâm vào đường cùng không thể sống thì lại gặp được người tốt bụng cứu hắn. Vậy cho nên nguyên chủ cũng là một người có lòng nhiệt tình, thường ngày nhà ai trong thôn có việc gì, nguyên chủ đều đến giúp đỡ một tay.

Qua một thời gian dài, người dân trong thôn Tiểu Thạch cũng dần dần tiếp nhận nguyên chủ. Vậy nên thật ra nhân duyên của nguyên chủ ở thôn Tiểu Thạch không hề tệ.

Dáng người Tần Trạch cao to, nên cả hai người là Sài Trường Bình và đại ca hắn cùng nhau hợp sức mới đưa Tần Trạch về nhà được.

Đào Nguyệt đang ngồi trong phòng vẽ mày, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nàng khẽ cau mày, cực kỳ mất kiên nhẫn.

Nàng không muốn để tâm tới nhưng âm thanh ồn ào ngày càng to hơn. Bỗng nhiên Đào Nguyệt đứng dậy, nổi giận đùng đùng mở cửa phòng ra. Sau đó nhìn thấy một đám người đang chạy về phía nhà nàng.

Chuyện gì vậy?

"Các ngươi muốn làm gì?" Giọng chất vấn sắc nhọn của nữ tử truyền đến.

Mọi người không để tâm đến giọng điệu của Đào Nguyệt. À, Đào Nguyệt lại đổi tên rồi. Nàng nói với mọi người tên nàng là Dao Nguyệt.

Nếu gọi là Đào Nguyệt thì dễ làm người ta nghĩ nàng là nha hoàn của gia đình giàu có.

Sài Trường Bình vội la lên: “Tẩu tử, Tần đại ca đang làm việc thì ngất xỉu trên mặt đất.”

Đào Nguyệt thầm nghĩ, ngất thì ngất thôi, cũng không đến nỗi chết mà.

Nàng nghĩ trong lòng như vậy nên trên mặt cũng hiện ra vài phần. Làm cho đám người Sài Trường Bình vô cùng tức giận, nhưng mà lại nghĩ đến cảm nhận của Tần đại ca nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Không lâu sau thì đại phu đến, sau một hồi xem bệnh thì đại phu cho một phương thuốc, còn nói do Tần Trạch mệt nhọc quá mức nên làm cho bệnh cũ tái phát, nếu không dưỡng bệnh cho tốt thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đám người Sài Trường Bình hết sức hoảng sở, còn nguy hiểm đến tính mạng nữa sao?

Sắc mặt Đào Nguyệt vốn dĩ thờ ơ nhưng nghe xong cũng có chút thay đổi, Tần Trạch chết rồi thì ai nuôi nàng?

Đứa con hoang kia năm nay cũng chỉ mới tám tuổi thôi, không thể kiếm ra tiền được.

Mà hiện giờ, đứa con hoang trong miệng Nguyệt Đào, thiếu gia thật của Ôn gia đang lén lút trốn trong núi nấu trứng gà ăn.

"Con mẹ nó Ngô Tiểu Nhị, ngươi dám mách lẻo ta, hôm nay ông đây lén ăn hết trứng gà của ngươi."

Tần Lương ăn một hơi ba cái trứng gà, miệng nhai nhóp nhép một hồi rồi nằm xuống tại chỗ, hai chân bắt chéo, vô cùng thoải mái.

Trứng gà này ăn ngon hơn trứng chim. Trước khi ngủ, Tần Lương mơ mơ màng màng thầm nghĩ.

Mãi đến giữa buổi chiều, hắn ngủ đủ rồi mới từ từ tỉnh giấc. Cảm thấy bụng lại đói, tiện tay bứt nhánh cỏ ngậm lấy rồi từ từ đi về nhà.

Đêm nay được ăn gì ngon đây, hắn không muốn ăn rau cải xào. Hai ngày nay cha làm việc ngoài đồng nhiều, nhất định sẽ được ăn thịt.

Đến khi đó, hắn nài nỉ nương thêm một chút, nói không chừng còn có thể được ăn nhiều thịt hơn.

Nghĩ đến đây, Tần Lương thấy có chút buồn bực. Mỗi lần hắn muốn cái gì đều phải cầu xin nương của hắn rất lâu. Có đôi khi Tần Lương còn phải học theo chó bò lừa hí để làm vui lòng nương của hắn thì mới được.

Tần Lương vừa về tới thôn thì bị một đại nương gọi lại: "Lương tiểu tử, ngươi lại đi đâu nữa vậy. Cha ngươi kiệt sức ngất xỉu ngoài đồng mà cũng không thấy bóng dáng ngươi đâu."

Tần Lương ngẩn người, lát sau mới có phản ứng, hắn hỏi: "Bây giờ cha ta đang ở đâu?"

Đại nương giận dữ nói: "Nằm ở trong nhà." Lúc nãy bà có ghé qua cho Tần Trạch mấy quả trứng gà, nhìn thấy sắc mặt hắn rất tệ.

“À.” Tần Lương trả lời vẻ hờ hững.

Đại nương: ....

Đại nương trừng mắt liếc hắn một cái rồi tức giận bỏ đi.

Tần Lương bĩu môi: "Làm gì vậy chứ?"

Tần Lương thong thả trở về nhà. Phụ thân hắn cao to khỏe mạnh, sao có thể ngất xỉu được.

Vừa vào sân, Tần Lương tiến thẳng về phía nhà bếp, hắn đói sắp chết rồi.

Nhưng trong bếp chẳng có gì ăn.

Tần Lương cảm thấy có chút ủy khuất, sao không chừa lại chút nào cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »