Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 111: Kẻ ăn chơi có được dụng cụ phát trực tiếp ngoài hành tinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhẫn trên tay hắn ta, theo động tác ngăn cản của Tần Bạch, mau chóng thay đổi phương hướng, suýt chút nữa khiến khán giả ói sạch.

Rất nhiều lần, nắm đấm hung mãnh kia sượt qua sát Tần Bạch. Tần Bạch không cảm thấy gì, khán giả lại cảm thấy giống như nắm đấm kia đã cho mình một cú rồi.

【 Tôi vừa mới uống nước… 】

【 Anh bạn à, nước rớt xuống chỗ nào rồi? 】

【 Chỉ cần không phải trên đũng quần là được jpg. hài hước 】

Có người cố ý cắt đoạn này ra, có người cười.

Còn có người cố ý lấy đoạn này cắt lại, phát ra, rất nhanh đã kéo rất nhiều người đến.

Mà Tần Bạch sau khi cố sức ngăn cản mười mấy chiêu, cuối cùng cũng không chịu nổi, bị Võ sư phụ gạt chân một cái, thân thể nặng nề ngã nhào.

Trên người Tần Bạch vừa đau, vừa cảm thấy mất mặt, tức giận đấm xuống đất.

“Đứng lên.” Tần Trạch không biết đến từ lúc nào, từ trên cao nhìn xuống hắn ta.

Tần Bạch càng cảm thấy khó xử. Dứt khoát nằm sấp luôn trên đất.

Võ sư phụ không biết nên làm thế nào, nhìn về phía Tần Trạch, Tần Trạch lắc đầu, sau đó hai cha con, một người đứng, một người nằm.

Năng lượng của mặt trời đã hiện ra, ánh nắng mặt trời nóng bỏng chiếu xuống người, cảm giác cũng không hề dễ chịu.

Tần Bạch nằm sấp trong một khắc, cuối cùng không chịu nổi, ngượng ngùng đứng dậy.

“Tiếp tục.” Tần Trạch bỏ lại hai chữ, lại đi về ngồi xuống bàn đá.

Võ sư phụ đang chỉ ra thiếu sót của Tần Bạch: “Tiểu thiếu gia bước chân không vững, bàn chân dưới không…”

Tần Bạch không nghe Võ sư phụ dạy bảo, lực chú ý đặt trên người cha hắn ta.

Người đàn ông trung niên nghiêm khắc nhìn lại hắn ta, ánh mắt có tính áp bách quá rõ, Tần Bạch đành tránh khỏi ánh mắt đó trước.

Hắn ta đang xem lại những gì đã xảy qua trong những ngày qua. Đầu tiên là hắn ta ở trong cung học bài với Tứ hoàng tử, đột nhiên được báo cha hắn ta ngất xỉu.

Sau khi hắn ta vội vàng kêu chạy về, kết quả cha hắn ta không có việc gì, hắn ta lại có chuyện.

Vừa là làm sách luận đề, vừa là học thuộc lòng, bây giờ còn muốn luyện võ dưới ánh mặt trời chói chang.

Quái lạ nhất chính là, khi hắn ta làm những việc này, cha hắn ta đều tự mình giám sát.

Không phải nói cha hắn ta phải tĩnh dưỡng cho khỏe sao? Bây giờ là làm gì.

Hay là, cha hắn ta cảm thấy lúc tĩnh dưỡng nhàm chán, cuối cùng cũng nhớ ra có một đứa con trai như hắn ta, muốn đến dạy dỗ chút?

Vậy mấy năm trước hắn đã làm được cái gì?

Tần Bạch phát ra một tiếng cười trào phúng. Võ sư phụ không hiểu, hai hàng lông mày rậm hung hăng nhíu lại, lạnh lùng nói: “Tần thiếu gia đang có ý kiến với sắp xếp của ta.”

Tần Bạch: “Cái gì?”

Sắp xếp cái gì?

Võ sư phụ bị chọc tức hóa cười: “Nếu Tần thiếu gia không muốn nghe, tại hạ cũng không nói nhiều. Chúng ta trực tiếp động thủ đi.”

Đầu Tần Bạch đầy dấu chấm hỏi.

Sau đó mắt hắn ta hoa lên, Võ sư phụ chuyển sang phía sau hắn ta, một chân đá giữa hai chân Tần Bạch một cái, Tần Bạch bị mất trọng tâm, lảo đảo suýt ngã, kết quả bị Võ sư phụ lập tức túm lại.

“Thiếu gia giữ cân bằng kém, đứng tấn trước, mười lăm phút.”

Sau khi Tần Bạch phản ứng lại, giận tím mặt: “Ai muốn đứng tấn chứ!”

Hắn ta không đứng tấn.

Hắn ta tình nguyện bị cha hắn ta đánh một trận, cũng không có khả năng luyện võ.

Tượng đất còn có tính tình, hắn ta sợ cha, nhưng nếu cha hắn ta quá đáng, hắn ta cũng không ngại bật lại.

Tần Bạch muốn đi, nhưng hắn ta bị Võ sư phụ cản lại.

Tần Bạch vừa sợ vừa giận: “Ngươi làm càn!”

Võ sư phụ không dao động.

Tần Bạch nhìn cha, cha hắn ta chỉ bình tĩnh uống một ngụm trà.

Ngực Tần Bạch tức đến không thở nổi, hắn ta thở ra một hơi.

Được, đỡ hắn ta đúng không.

Tần Bạch cả người thoát lực, toàn bộ dựa vào Võ sư phụ đỡ hắn ta. Tần Bạch thầm nghĩ: Có bản lĩnh thì cứ cản ta tiếp đi.

Nhưng Võ sư phụ ném tay, Tần Bạch ngã ngồi trên đất. Trong lòng hắn ta vui vẻ, vội bò dậy muốn chạy, lại bị Võ sư phụ bắt lấy, xách lên đứng tấn.

Tần Bạch cố ý diễn không còn sức, Võ sư phụ cũng không giận, lại ném hắn ta lên đất. Nếu Tần Bạch muốn chạy, Võ sư phụ lại túm người về.

Sau khi cố ý quăng ngã mười lần, Tần Bạch chịu không nổi. Mông hắn ta bị quăng ngã đến sưng lên.

Lại nhìn cha hắn ta, lông mày cũng không nhúc nhích một chút.

Đại trượng phu co được dãn được.

Tần Bạch nghẹn khuất ngồi xổm mười lăm phút đi bộ, chân mỏi nhừ đến mức đi đường cũng lắc lư, cũng may sau bữa trưa, cha hắn ta cho phép hắn ta nghỉ trưa.

Tần Bạch cả buổi sáng mệt mỏi, sau khi đơn giản tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ lập tức ngã ra giường.

Buổi chiều mặt trời càng chói chang, Tần Bạch lề mề, hỏi gã sai vặt: “Võ sư phụ đi rồi phải không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »