Chương 110: Kẻ ăn chơi có được dụng cụ phát trực tiếp ngoài hành tinh

Tần Bạch híp mặt, trên mặt đều là vẻ sung sướиɠ. Khán giả đang xem cũng cảm thấy đói bụng theo.

Một đĩa khác là bánh đậu hai màu, màu xanh biếc làm người ta lập tức nhớ đến màu cỏ xanh trên đất.

Tần Bạch dùng đũa gắp một miếng trong đĩa nhỏ, sau đó mới bắt đầu thưởng thức. Cứ xem như là kẻ ăn chơi, lễ nghi ăn uống cũng hành động theo bản năng.

【 Tiểu Tần ăn uống rất nhã nhặn ⊙v⊙】

【 Không được, hắn ta ăn ngon quá, tôi đói bụng. 】

【 Cầu cầu 】 tặng kiếm ánh sáng x1.

【 Oa, chị gái giàu có, bám bám ~ 】

Một cái kiếm ánh sáng trị giá một nghìn tinh tệ.

【 Tôi không có tiền, tôi rải hoa ngũ sắc ha ha ha ha 】 【 Trảo Tử Ma 】 tặng ngũ sắc hoa x10

Hoa ngũ sắc là vật phẩm rẻ nhất trong phòng phát sóng trực tiếp, một đóa hoa ngũ sắc chỉ tốn một tinh tệ.

【 Tôi cũng tới khà khà 】 【 Trường Cao Cao 】 tặng hoa ngũ sắc x20

【 Ghét bánh mềm 】 tặng hoa ngũ sắc x100

【 Thích ăn bánh mềm 】 tặng hoa ngũ sắc x500

【 Đánh nhau, đánh nhau đi, tôi thích xem 2333 】

Toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp lập tức biến thành một biển hoa ngũ sắc.

Mà Tần Bạch vẫn ăn điểm tâm, hoàn toàn không hề có cảm giác, nhìn trộm cha hắn ta một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được, nuốt xuống

Ăn điểm tâm xong, hỏi: “Cha không ăn sao?”

Thật ra Tần Bạch cho rằng cha hắn ta sẽ không để ý đến hắn ta, cứ cho là có để ý, thì cũng chỉ là nhìn một cái thôi.

Cha hắn ta chính là người như vậy, dù là đối với người ngoài, hay là người trong nhà, đều nghiêm túc như vậy. Hoặc nói đúng hơn, là lạnh nhạt.

Nghĩ đến đây, Tần Bạch lập tức hết muốn ăn, Tần Trạch liếc hắn ta một cái, nhẹ giọng nói: “Không đói.”

Tần Trạch đang nhìn quyển sách Tần Bạch ném xuống bàn lúc trước, hắn suy ngẫm xem còn chỗ nào cần chú thích không, để Tần Bạch dễ hiểu hơn.

Tần Bạch được đáp lại, lập tức hăng hái, thấy sách trên tay cha hắn ta, Tần Bạch khoe khoang: “Cha, sáng nay con đã rất chăm chỉ, con có thể đọc được hết mười trang.”

Lời này có hơi quá, lúc vừa đọc xong, Tần Bạch đúng là có thể thuộc được mười trang, chỉ là ăn xong điểm tâm, hắn ta cũng đã quên đi vài phần.

Tần Trạch đóng sách, nhìn thẳng vào hắn ta. Tần bạch có chút cao hứng, lại có chút chột dạ.

Tần Trạch nhìn chằm chằm phần điểm tâm còn thừa lại trên đĩa, hỏi lại: “Chưa ăn xong?”

Tần Bạch rùng mình: “Không, con ăn xong rồi, ăn xong rồi.”

Hai đĩa điểm tâm cũng không nhiều, bánh nướng và bánh đậu hai màu khác nhau chỉ có ba cái, vừa đủ cho mình Tần Bạch ăn, ăn xong điểm tâm lại có chút khát, hắn ta uống một ngụm trà, sửng sốt.

Tần Bạch mở nắp trà ra mới phát hiện trà hôm nay hạ nhân mang lên chính là trà hoa. Hương vị trà không đậm như vậy, ngụm đầu tiên thấy nhạt, uống ngụm tiếp theo lại thấy vừa vặn.

Hắn ta cười nói: “Trình quản gia có tâm.”

Trình quản gia nhìn thoáng qua Tần Trạch, vừa muốn mở miệng, bị Tần Trạch liếc mắt ngăn lại.

Tâm tư Tần Bạch không đặt trên người cha hắn ta, không phát hiện việc này, nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp lại có người nhìn ra.

Ăn uống no đủ, Tần Bạch suy nghĩ làm thế nào để lấy cớ ra ngoài chơi, ai ngờ cha hắn ta đứng dậy đi ra ngoài, thấy hắn ta không đi cùng, còn quay đầu lại nhìn hắn ta.

Tần Bạch có hơi mơ hồ, cha hắn ta muốn làm gì vậy. Bộ dáng này cũng không giống muốn bắt hắn ta đọc sách tiếp.

Tần phủ là một tòa tam tiến viện tử, Vương thị muốn dưỡng bệnh, ngày thường đều ở nội viện. Tần Trạch mang theo Tần Bạch đi về phía cửa lớn, Tần Bạch còn tưởng rằng có thể ra cửa. Ai biết bọn họ đi đến viện tử đầu tiên, Tần Trạch liền đứng yên..

Mà trong viện có một người thân hình cường tráng, nhìn thấy Tần Trạch liền ôm quyền hành lễ.

Tần Trạch hơi gật đầu: “Làm phiền rồi.”

Dứt lời, Tần Trạch lui đến ngồi xuống bàn đá dưới gốc cây, Trình quản gia pha trà cho hắn.

Tần Bạch không ngốc, thấy thế có suy đoán, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy hơi quá.

Chắc không phải ch hắn ta muốn hắn ta tập võ đâu đấy chứ, Võ sư phụ cũng đã tìm đến rồi.

Lúc Tần Bạch làm thư đồng của Tứ hoàng tử, cũng sẽ học cưỡi ngựa bắn cung, nhưng muốn học tốt cưỡi ngựa bắn cung, thì phải lén khổ luyện. Hắn ta không có cái nghị lực kia, nói thẳng ra là, Tần Bạch chính là một cái gối thêu hoa.

Tần Bạch muốn nói chuyện với cha hắn ta, Võ sư phụ đã đi trước một bước, hùng hồn nói: “Tần thiếu gia, mời.”

Ông dĩ nhiên bày ra tư thế luận bàn.

Võ sư phụ nghiêm túc nói: “Tại hạ không biết thiếu gia nông sâu ra sao, chỉ có thể thử một lần, thiếu gia, đắc tội rồi.”

“Chờ…” Tần Bạch còn chưa kịp nói xong, nắm đấm của Võ sư phụ đã lao tới. Tần Bạch nào còn dám lộn xộn, toàn bộ tinh thần đều lấy ra ứng đối.