Chương 89: Bảo kiếm xuất vỏ

Nghe được lời này của Viễn Chi, nói không bị chấn động là giả!

Người ngồi trên kia cuối cùng cũng bật cười, không nghĩ đến Viễn Chi lại đoán ra được nhanh như vậy, liền vỗ tay bốp bốp, cao hứng tán thưởng: "Thật sự nhìn nhầm ngươi, nói thử xem bản tôn để lại sơ hở gì nào?"

Viễn Chi không mặn không nhạt chỉ xuống dưới chân người kia, lên tiếng: "Ngài không có bóng, lại chắc chắn không phải bản tôn, không phải quá đơn giản rồi hay sao?"

Từ lúc bắt đầu mọi người chỉ tập trung vào chuyện Phụ thần trở về, trong lòng đủ loại tư vị cảm xúc, lại không dám nhìn thẳng thánh nhan, ai lại chú ý đến dưới chân ngài không hề có một cái bóng nào, vả lại, loại tình tiết ly kỳ này ai sẽ thật sự nghĩ đến?!

Người kia nhàn nhạt uống trà, hướng Viễn Chi gật đầu cười cười: "Thú vị, bổn tôn thực sự thiếu một thủ hạ giống như ngươi, a Âm nó mẫn tuệ, dễ phát hiện ra điều bất thường, năm xưa còn làm rộn một trận, nhưng lần Phụ thần trở về này nó còn tưởng thật sự là ngài ấy, bỏ công chạy lên Thần giới một chuyến, kế hoạch của bổn tôn suýt nữa đã bị nó phá hoại, vậy mà ngươi lại phát hiện ra. Nói xem, bổn tôn thật sự muốn nghe thử ngươi đã biết những gì!"

Nghe được lời này, ánh mắt kinh ngạc của Ứng Long dời từ Viễn Chi sang vị ngồi trên cao kia, nghi hoặc hỏi: "A Âm từng trở về?"

Tầm mắt của tất cả thần thú đều hướng về phía Ứng Long, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Đáp lại lời chất vấn của Ứng Long là một cái nhìn đầy răn đe, trầm giọng nhắc nhở: "Đừng quên, năm xưa phụ thần rời đi, đã bảo tất cả các ngươi phải tuân theo lệnh của bổn tôn hành sự!"

Đám thần thú đều im lặng không nói, trong mắt đầy vẻ phức tạp mâu thuẫn.

Bọn họ quả thật được Phụ thần chỉ định phải nghe lời người này, xem y là chủ, nhưng lần này bọn họ tưởng Phụ thần thực sự đã trở về nên mới đồng loạt hiện thân, cuối cùng nào có Phụ thần, ở đây chủ nhân của bọn họ cũng chỉ có người này.

Viễn Chi bất giác cười nhạt, lời nói mang ý cảnh tỉnh: "Phụ thần thương yêu bọn họ như con, ngươi lại lấy bọn họ ra làm món vũ khí làm đủ việc trái lương tâm, lục giới mà Phụ thần dùng cả tính mạng tạo ra, cuối cùng lại bị ngươi làm cho chiến loạn liên miên, chúng sinh lầm than, người xứng sao?"

Nghe đến những câu sau, con ngươi của nữ tử kia tối sầm, tiếu ý đều biến mất, gương mặt đầy sát khí nhìn Viễn Chi, hồng hoang chi lực bao trùm vạn vật, tàn ác chèn ép tất cả mọi người.

Ai nấy đều thay y nuốt một ngụm nước bọt, đừng nói là cái bóng của Phụ thần, cả ảo ảnh do ngài ấy làm ra tất cả mọi người ở đây đều chưa chắc đối phó được, Viễn Chi cũng chỉ là một tiểu thần nhỏ bé mà thôi.

Viễn Chi cảm nhận được uy áp, cong môi cười cười, nét cười không chút âm trầm, ngược lại còn mang vẻ tiêu soái sáng sủa.

Y nhướng mày: "Ngài không dám gϊếŧ bọn ta, một người cũng không dám, nếu không bọn ta sẽ không sống đến tận bây giờ!"

Sức mạnh của Phụ thần có bao lớn, Viễn Chi không phải hạng người ngu ngốc vô tri, nếu như người này muốn ra tay chỉ sợ bọn họ đã bỏ mạng từ lúc vừa bước vào cửa, không cần làm những chuyện phí sức như hạ độc thế này!

"Lại nói" ánh mắt Viễn Chi lóe lên, lạnh giọng nói "Ngài còn muốn dùng bọn ta như một con rối, vĩnh viễn giữ chân Phụ thần đâu?!"

Lời này của y đã triệt để khiến tất cả mọi người ngây ngốc, một số người không nhịn được liên tục hỏi Viễn Chi rốt cuộc là có chuyện gì.

Hơn nữa, Phụ thần có phải đã thật sự trở về hay không?

Y chỉ cười cười không đáp, yên lặng chờ đợi một chút chuyển biến cảm xúc của Phụ thần giả kia, hòng muốn bắt được điểm mấu chốt cũng như chứng minh suy đoán của mình.

Giống như một con thú săn mồi từ trong bóng tối quan sát con mồi lọt lưới, từ kiêu ngạo đến điên cuồng giãy giụa, Viễn Chi lặng lẽ nhìn gương mặt dần mất hết kiên nhẫn của người kia, y chậm rãi nghiêng đầu: "Muốn biết quá trình ta nghi ngờ ngài sao? Được thôi, vậy chúng ta nói từ chuyện đầu tiên đi, quý phi Vân Nhạc giao dịch với tà tu, hoài thai nhị hoàng tử Dung Hòa. Cho dù thật sự một lần có thể hoài thai, vậy thì ngày ta thành hôn, hắn có thể triệu hoán oán linh là chuyện gì xảy ra? Từ cổ chí kim, ta chưa một lần nghe nói có người phàm nào có thể diều khiển oán linh, có hai nguyên nhân, một là hắn đã trở thành thuộc hạ đắc lực của một ai đó không hề tầm thường, hai là chính bản thân hắn vốn dĩ không phải là phàm nhân. Còn có quốc sư đại nhân đặc biệt xuất hiện đúng lúc vào đời này, rõ ràng là tiên thú lại năm lần bảy lượt cố ý hạ phàm, giúp đỡ bọn ta tìm về sự thật năm xưa, trong khi tất cả những đời trước y đều vắng mặt."

Nói đến đây, Viễn Chi cong môi nhìn Tiên đế bình an vô sự ngồi không xa.

"Chuyện thứ hai, Tiên đế ngài lại cố ý vì một phàm nhân nho nhỏ mà điều trị thân thể, cộng thêm thái độ kỳ lạ của Dung Lạc sau khi xuống núi. Để ta đoán xem, có phải ngài đã bảo cho con bé biết cách cứu lấy Yên Vi thượng tiên? Chính là đem thân xác của con bé đắp nặn lại cơ thể cho đệ đệ của ngài? Ngài, quốc sư và Dung Lạc đều biết chắc phụ hoàng của ta có thể tìm được Yên Vi thượng tiên trở về, bởi vì ngài đã giao dịch với "Phụ thần" đó như vậy, đổi lấy việc tiên giới sẽ không những tay vào những tà tu gây hại nhân gian kia, vì thế các vị thượng tiên luôn bị che mắt, không hề phát giác ra dị biến xảy ra dưới nhân giới, mặc dù đây chính là chức trách của bọn họ?!"

Viễn Chi cười cười "Bất quá, lúc đó ta cũng chưa nhìn ra được đến như vậy, nhưng mà sau khi ta ngồi suy ngẫm lại, mọi chuyện dám phỏng chừng là như vậy!"

Giọng nói ôn hòa của Viễn Chi tiếp tục văng vẳng bên tai "Chuyện thứ tư, dược nhân, ngài có lẽ so với ta càng thêm rõ ràng, cách tạo dược nhân này chính là xuất phát từ thủy tổ cương thi Hạn Bạt thời sơ khai, từ lâu đã bị Ứng Long và Phụ thần phong ấn dưới Côn Luân hư, thế nhưng năm lần bảy lượt trên nhân gian lại xuất hiện cách tạo ra chúng, không khỏi quá kỳ lạ rồi đi? Lục giới thái bình, ai lại rảnh rỗi nghiên cứu những thứ này?"

"Nhưng mà" Viễn Chi nghiêm chỉnh nói "Tất cả những thứ này đều không phải chính tay ngài làm, nhưng chuyện thứ năm này lại gián tiếp liên quan đến ngài"

Nói đoạn, Viễn Chi vung tay lấy ra một mảnh da người, là của Lạp Đề năm xưa y đã tiện tay xin lại, trên đó có một loại hoa văn kỳ quặc màu đen, lại lấy ra một quyển trục cổ có loại ấn ký y hệt như vậy.

Không ai không nhận ra quyển trục đó, đó chính là quyển trục cấm thuật mà Chiến thần đã trộm mất từ rất lâu trước đây.

Hơi thở ai nấy đều ngưng trệ.

Viễn Chi ghép hai ấn ký lại với nhau, thế mà lại trùng khớp hoàn toàn, y đột nhiên vung tay, chưởng pháp mạnh mẽ xé gió đánh ra bên ngoài, ầm một tiếng, vô số những bức tường trận pháp mờ nhạt hiện ra, y hệt với loại hoa văn kỳ dị kia.

Nếu như ban nãy một số người còn không tin lời Viễn Chi nói, thì hiện giờ đã triệt để câm như hến.

Mặc dù bọn họ không quá hiểu tại sao một tiểu thần nhỏ bé như Viễn Chi lại không bị pháp trận ảnh hưởng giống bọn họ, nhưng không ai còn để tâm đến vấn đề này nữa.

Bọn họ từ mờ mịt chuyển sang ngày càng mờ mịt, không hiểu tại sao một người luôn đứng trên cao bảo vệ lục giới lại làm ra chuyện như vậy?!

Gương mặt Viễn Chi lạnh lẽo xuống vài phần.

"Ban đầu ta chỉ nghĩ đến một người nào đó đang muốn lấy mạng Dung Ly, nhưng người nào lại có thể hiệu triệu như vậy? Ta nghĩ mãi cũng không ra, cho đến khi nhìn thấy huyết trân châu trên người Tam trưởng lão Thái Cực tông môn.

Huyết trân châu vật này nói quý không quý, nói tầm thường không tầm thường, người sang chê chúng không đủ trân quý, người nghèo không có tiền dùng chúng, nhưng ta từng nghe qua có một người rất thích dùng huyết trân châu như vật truyền tin, mà người này phải có thù hận với Dung Ly, khi dưới phàm giới nhất định phải mạnh hơn Dung Ly mới có thể gϊếŧ hắn ở đời thứ ba, lại biết tất cả mọi chuyện với có thể tấn công vào ký ức của Dung Ly, kết quả chỉ có một.

Thiên đạo, hay nói đơn giản hơn là Thiên đạo năm xưa. Hiện giờ đáng lẽ ra đang bị nhốt dưới Côn Luân hư.

Ta nhớ trước khi Dung Ly phát điên chỉ gặp qua hai người, một là Dung Hòa, hai là Thất nhi, kết hợp với manh mối về thân thế của Dung Hòa trước kia, vậy thì bảy tám phần Dung Hòa là do Thiên Đạo hóa thành. Hay nói rõ hơn thì làm gì có Dung Hòa tồn tại, quý phi chính là mang thai Thiên đạo tiền nhiệm.

Lại thêm một nhân vật đáng lẽ ra không nên xuất hiện lại xuất hiện tác oai tác quái, người nào có thể dễ dàng thao túng một nơi như Côn Luân hư? Lại có thể xem Tiên đế và Thiên đạo tiền nhiệm như những con cờ trong lòng bàn tay?"

Viễn Chi trầm giọng

"Sau khi ta có được ký ức thiên vạn năm trước, ta đã từng nghi ngờ rất nhiều người, Cửu thần canh giữ ba ngàn thế giới, nếu ngài muốn ra tay với lục giới này không cần phải phiền phức như vậy, trực tiếp xáo trộn trật nó của nó là được. Thần đế luôn có huynh trưởng ta canh giữ bên người, huynh trưởng ta vốn không phải kẻ khờ khạo, không có lý nào lại đồng ý ở bên cạnh kẻ thù đã khiến huynh ấy nước mất nhà tan. Ta suy nghĩ rất lâu vẫn không có manh mối gì, sau này lại nghe huynh trưởng nhắc đến Thần đế còn một người phía trên chủ trì lục giới nữa, người này không hề xuất đầu lộ diện, cũng không muốn Dung Ly chết.

Có nhân vật như vậy bao che cho mọi hành động của Dung Ly, tuyên bố không muốn để hắn chết, nhưng hắn nhiều lần suýt mất mạng cũng không ai cứu giúp, giúp như những lần bỏ mạng đó nhất định phải xuất hiện để thúc đẩy chuyện nào đó xảy ra, mà cuối cùng, hắn không cần phải chết bởi vì sự hiện diện của hắn sẽ đóng một vai trò cực kỳ quan trọng.

Từ lúc đó ta đã nghi ngờ ngài.

Cộng thêm thái độ kỳ lạ của Chúc Âm, theo như ta được biết, Chúc Âm và Ứng Long là hai cánh tay đắc lực của Phụ thần, một dũng một mưu, vậy tại sao ngài ấy luôn phải tìm cách trốn đi, hôm nay Phụ thần trở về cũng không xuất hiện?

Vả lại, hầu như không một ai biết Thiên đạo năm xưa đã bị thả ra ngoài, ai lại có thể thần thông quản đại như vậy?

Ta bỗng nhiên phát giác ra, nếu đổi một góc nhìn khác thì sao?"

Lời lẽ sắc nhọn của Viễn Chi ghim sâu vào trong đầu từng người, như một cách lên án sự ngu ngốc phục tùng của bọn họ.

Y chưa từng bỏ qua một ai, dùng thái độ công bằng nhất mà suy xét từng người một.

Viễn Chi hiện giờ như một thanh bảo kiếm sắc bén được tách ra khỏi vỏ, không còn lớp vỏ ngoài mềm mại được chạm trổ xinh đẹp, bộc lộ hết thảy mũi nhọn sáng loáng và lãnh ý quyết tuyệt, mang theo mười phần ngạo khí của một lưỡi gươm sẵn sàng xé toạc thiên địa.

Tư thế y trầm ổn đứng đó, sừng sững bất diệt, phát ra một cỗ khí thế không giận tự uy.

Y tiếp tục: "Thiên đạo có thù với Dung Ly, đáng lẽ ra nên lợi dụng vào những khi hắn yếu ớt nhất gϊếŧ chết hắn, như lần ta và Dung Ly cùng nhau hứng chịu lôi kiếp đọa tiên, nhưng ngoại trừ lần cuối cùng hắn hạ sát chiêu làm rối loạn ký ức của Dung Ly ra, những lần khác giống như là được sắp đặt sẵn. Bên Dung Ly đã kỳ lạ, kể cả Dung Lạc tự ý cùng ủy vương giao dịch, phá hoại dòng chảy thời gian của Thiên đạo, làm rối loạn công việc của Nguyệt lão, bị tứ đại hung thú thời viễn cổ tấn công, cũng đều bình an vô sự. Rõ ràng với tội trạng của hai người, bị bắt vào Thần ngục còn được xem là xử nhẹ.

Ta từng thắc mắc, tại sao có người lại giống hệt người khác y như đúc như vậy? Cho dù là thân sinh, phàm là con người, đều sẽ giữ lại một ít đặc điểm của kiếp trước, nhưng Dung Lạc và Yên Vi thượng tiên lại giống nhau đến mức vô lý, có phải bởi vì người đó vốn không có hình hài, sinh ra liền bắt chước hình hài của cơ thể mẹ hay không? Vậy người nào trên đời này không có hình hài cụ thể đây?

Chỉ có một, chính là Phụ thần!

Ta nghĩ, nếu mục tiêu là Dung Lạc, vậy thì dễ nói hơn rồi, bọn ta cuối cùng cũng chỉ là công cụ để nàng trở về thần giới thôi. Bởi vì Phụ thần từ hư vô mà sinh, ngài không có thân xác phàm tục, không phân nam nữ, không có những thứ như là nội đan hay thần mạch, không có thất tình lục dục, không có chấp niệm, mà Dung Lạc nhiều đời trước đây đều không phi thăng, bởi vì nàng chưa được như vậy.

Nhiệm vụ của tất cả bọn ta là khiến nàng có thể hoàn thành hết thảy tâm nguyện trên nhân gian, không còn vướng bận, làm cho nàng tình nguyện hiến tế bản thân, trở về đúng với hình thái ban đầu của mình, chân chính là Phụ thần mà ngươi hằng mong nhớ.

Mà Phụ thần lại rất thiện lương, ngài tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai tổn hại đến những người xung quanh ngài, nên ngươi mới không thể gϊếŧ bất cứ ai trong số bọn ta."

Nói đoạn, Viễn Chi liếc mắt nhìn đôi con ngươi cứng đờ của người kia, nhàn nhạt hỏi: "Ta nói đúng chứ?"

Không đợi mọi người kịp hoàn hồn, Viễn Chi trầm giọng nói ra nghi hoặc của mình: "Tuy nhiên, đến cuối cùng ta lại không hiểu rõ, rõ ràng ngươi vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp này cho ngài ấy trở về xem, để cho tất cả mọi người đều giống như thuở ban đầu, nhưng hôm nay ngồi trên tòa điện này, lại là ngươi?!"

Người kia cuối cùng cũng cười lớn, thu lại biểu cảm thất thố nhỏ nhặt của mình, mặt không biến sắc nói: "Ai bảo ngài ấy quá thần thông quản đại làm gì, Chúc Âm vừa bước chân lên thần giới đã phát giác ra, chỉ như vậy thôi đã phát hiện ra việc ta thả Thiên đạo ra làm loạn, còn điều tra ra được chuyện thiên vạn năm trước ta muốn hủy đi lục giới.

Ngài ấy không ngoan, cứ thích làm theo ý mình!"

Nói đến đây, người kia cười khổ, vô lực ngồi dựa vào ghế ngọc, thở dài thì thầm "Mỗi một thứ trên thế gian này đối với ngài ấy đều quan trọng hơn ta rất nhiều lần, Phụ thần a phụ thần, ngài tại sao lại cứ thích rời bỏ ta, gia đình nhỏ chúng ta sống không vui vẻ sao? Những đứa trẻ mà ngài yêu quý ta đều mang chúng trở về, ngài ở lại, được không?"

Những lời này giống như vậy lời than thở của phụ mẫu đối với tiểu hài tử, vừa có cưng chiều sủng nịch vừa tức giận vì hài tử nghịch ngợm không nghe lời.

Ở đây không một ai là người bình thường, càng huống hồ trong không gian im ắng như vậy, lời nói của người đó rõ mồn một, từng chữ từng chữ chậm rãi bình thản lọt vào đầu người khác, nhưng lại tựa như một loại tà túy đáng sợ, khiến tất cả mọi người nhất thời đều xanh mặt.

Loại lời nói này quá vặn vẹo quỷ dị, lại được nói ra một cách bình tĩnh nhẹ tựa lông hồng như vậy?!

Viễn Chi nhân lúc người kia còn lẩm bẩm hồi tưởng, âm thầm ngưng thần, liên hệ với sợi dây trên ngực, thấy nó bắt đầu càng lúc càng ấm lên mới thở ra một hơi.

Dù không biết hắn ở đâu nhưng Dung Ly cuối cùng cũng báo bình an cho y rồi!

Dung Ly không bị nhốt ở đây, hiện giờ có thể cứu bọn họ cũng chỉ có Phụ thần, y cần thiết câu thời gian ra, chờ sáu người Thần đế vận công hồi phục, cùng nhau đi tìm tung tích của Phụ thần thật sự và Chúc Âm thần quân.

Y tin chắc Phụ thần bị bọn họ nhốt lại ngay trong điện thờ này!

Viễn Chi vẫn ung dung đứng đó, một bộ nghiêm túc từ tốn hỏi: "Ta vẫn không hiểu, ngài vì cái gì năm xưa thao túng Thiên đạo làm loạn lục giới rồi cuối cùng lại buông tay?"

Người kia hiển nhiên xem Viễn Chi như đối tượng xứng đáng để trò chuyện mà trả lời: "Ta đợi ngài ấy lâu như vậy, tìm đủ loại thuật cải tử hồi sinh, nhưng đều vô dụng, ngài ấy vẫn luôn ham vui không muốn trở về, vậy thì ta phá nát lục giới mà ngài ấy yêu quý nhất, ngài ấy nhất định sẽ để ý đến ta, không phải sao?

Nhưng ta lại phát hiện ra hai người các ngươi và tên đệ đệ yếu ớt đó của tiên đế có liên kết với ngài, ta cao hứng biết bao, chờ ngài tái sinh, thậm chí thả Thiên đạo xuống phàm giới giúp ta trông coi ngài, nhưng khốn kiếp, ngài ấy lại không thể phi thăng."

Đến đây, giọng nói trong trẻo dần dần biến chất, đủ loại biểu cảm quái dị xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp: "May thay đã có tên chó điên ngu ngốc kia trộm quyển phế thuật của ta, còn giúp ta quay ngược thời gian, thật tốt, thật tốt, như vậy ta có thể từng bước từng bước dàn xếp tất cả, chờ ngài ấy trở về, quay đầu nhìn ta, một chút , một chút thôi cũng được!

Chỉ tại tên khốn Thiên đạo đó, cắn các ngươi không nhả, khiến cho đứa trẻ mà Phụ thần yêu thích nhất suýt nữa đã phát điên mà chết, nhưng không sao, ta có thể cứu hắn, khiến hắn trở về một con đại thiên cẩu mà Phụ thần yêu thích nhất!"

Nghe được loại lời nói cùng ngữ điệu quen thuộc này, Viễn Chi lắc đầu cười khổ, sao lại nhìn ra một phần tính cách của Dung Ly thế này?!