Cánh cửa chậm chạp mở ra, hình bóng Thanh Nghi lấp ló ngay lối ra vào, dường như y vừa mới tắm xong, trên người còn vương hơi nước, có mùi cỏ cây thoang thoảng, mái tóc đen dài ẩm ướt vẫn chưa khô hẳn.
Trên người y chỉ có một bộ y phục mỏng tanh đơn bạc, giống như chỉ cần gió nổi một chốc, y sẽ hoàn toàn bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Gió dập bèo trôi, làm người ta bất giác liên tưởng đến mỹ nhân có mệnh số bất hạnh mà dân gian thường hay nhắc đến.
Minh Khuê đưa mắt nhìn lén Thanh Nghi, bị ánh mắt trong veo không chút tạp tâm của y đáp trả, khiến hắn ngượng ngùng tránh né.
Nhưng Minh Khuê rất nhanh không né tránh nữa, hắn hít một hơi thật sâu, trên gương mặt anh tuấn bao phủ một tầng tình ý ngây thơ phức tạp, bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh, chăm chăm thẳng tắp, non nớt lộ ra, không chút che dấu, cũng không muốn che giấu.
Thanh Nghi dừng động tác trên tay, trầm tĩnh nhìn đối phương.
“Ta có chuyện nói với huynh!”
“Ta có chuyện nói với đệ!”
Hai đạo âm thanh vang lên cùng một lúc khiến hai người sững sờ. Minh Khuê do dự một lúc, không biết phải làm sao, đưa tay gãi đầu, gương mặt tuấn tú dần đỏ ửng.
Thanh Nghi bị biểu hiện của hắn làm cho kinh sợ, y cố gắng duy trì bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Minh Khuê.
Cho dù có trải qua bao nhiêu chuyện, khi đối mặt với người mình thầm thích, tình cảm chôn vùi bấy lâu bắt đầu nở rộ, thanh niên ở độ tuổi này đều có chút ngốc nghếch, có chút sợ hãi, cũng có chút hy vọng xa vời.
Thanh Nghi suýt nữa đã không giữ nổi bình tĩnh, y chậm rãi dời ánh mắt đi, nhưng hình ảnh tình nồng mật ý đó cứ ám ảnh trong đầu y.
Thanh Nghi bất giác không dám đối mặt!
Y muốn chạy trốn!
Thanh Nghi giờ phút này như một con đà điểu tự chôn đầu xuống đất, dù cho Minh Khuê moi tim moi phổi ra lấy lòng, y cũng mắt điếc tai ngơ, y thậm chí còn có ý định muốn bỏ chạy.
Y hít một hơi thật sâu.
“Ta nói trước!”
“Huynh nói trước!”
Minh Khuê bị lời nói của Thanh Nghi làm cho nghiêm chỉnh hẳn, hắn không dám động loạn, cũng không dám mơ tưởng nữa.
Bởi vì Thanh Nghi sư huynh sẽ chẳng bao giờ giành với đám sư đệ bọn họ bất cứ thứ gì.
Y ôn nhu săn sóc như vậy, tốt đẹp như vậy, là ánh trăng sáng, là thịt đầu tim của hắn.
Cũng là sự si mê duy nhất trong cuộc đời hắn.
Minh Khuê cảm giác hôm nay, Thanh Nghi sư huynh có điều khang khác.
Điều gì đó khiến nội tâm của hắn lo lắng bất an.
Thanh Nghi nhìn hắn cao thâm khó lường, còn có chút điểm bạc bẽo vô tình.
“Ta cảm thấy mình sắp đến cảnh giới đắc đạo, dự định sẽ bế quan một khoảng thời gian.”
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, Minh Khuê ngồi ngây ngẩn, những mưa phía xa càng lúc càng nặng hạt.
Có lẽ do cửa vẫn chưa đóng, gió lạnh mạnh mẽ tràn vào, Minh Khuê cảm thấy thật lạnh lẽo.
Hôm nay, suốt nửa ngày quỳ gối dưới mưa, hắn cũng không cảm thấy lạnh như vậy.
“Sư huynh” hắn cúi thấp đầu, nhỏ giọng cầu xin “Huynh … có thể nào … đừng đắc đạo không?”
Thanh Nghi lãnh cảm nhìn hắn.
Như thể đang nhìn một người dưng bên đường.
Minh Khuê biết, hắn không có tư cách cầu xin bất cứ điều gì.
Hèn mọn cũng không.
Nhưng hắn vẫn cứ hèn mọn như vậy, dùng sự hèn mọn của mình đổi lấy thương cảm của y.
“Sư huynh … cầu xin huynh … chờ ta … chờ ta …. huynh làm ơn chờ ta được không?” Vừa nói hắn vừa dồn dập níu lấy vạt áo của Thanh Nghi “Năm năm, à không, hai năm, huynh chờ ta hai năm, chỉ hai năm thôi, được không?”
“Không được” Thanh Nghi thẳng thừng kéo vạt áo trở lại “Cơ duyên của ta đã đến, không thể bỏ lỡ cơ hội cả đời ước nguyện này.”
Minh Khuê ngơ ngác nhìn y, một lọn tóc rơi xuống, ánh mắt đỏ lòm.
“Nhưng … nhưng huynh rõ ràng đã …” Minh Khuê vừa nói vừa bật dậy, ánh mắt rơi vào mông lung, ánh sáng ban đầu đều biến mất.
Minh Khuê đưa mắt đảo quanh, nhưng khi hắn nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần không tỳ vết của Thanh Nghi, hắn hét lên
“Đâu rồi? Không thể nào … không thể nào …. Rõ ràng là … rõ ràng là …”
Đâu rồi? Dấu vết hôm qua đâu rồi?
Tại sao không thấy nữa?
Tại sao? tại sao?
Dấu vết tối hôm qua ... tất cả đều mất rồi!
Minh Khuê lao đến, dùng tay xé cổ áo của Thanh Nghi ra, điên cuồng tìm kiếm.
Không thấy nữa, không thấy nữa!!
“Bốp!!” Tiếng tát chua chát vang dội truyền đến, gương mặt Minh Khuê bị in một mạt đỏ ửng, dấu tay dần hiện lên.
“Minh Khuê!!” Thanh Nghi vừa quát vừa gạt cả người Minh Khuê ra, để hắn ngã nhào trên mặt đất.
Minh Khuê trong phút chốc ngã từ thiên đường xuống địa ngục.
Trâm ngọc của hắn cũng rơi xuống, mái tóc xõa tung tán loạn.
Minh Khuê bỗng nhiên như một con thú nhỏ phát điên, không ai hiểu được hắn tại sau phát điên, hắn nằm bò dưới đất, không chịu ngẩng đầu, cả người chết lặng.
Y phục của hắn đều bẩn mất, nửa phần là máu, nửa phần là đất.
Hắn cười.
Tuyệt vọng mà cười.
“Huynh biết không? Ta chính là đứa trẻ năm đó huynh cứu về!
Lúc đó, huynh từ trên trời bay xuống, như thần tiên giáng thế, mỉm cười với ta.
Ta không có bạn bè, không có bằng hữu, bị các huynh đệ tỷ muội ghét bỏ, lần đầu tiên nhìn thấy huynh, ta đã nhận định, ta nhất định phải gặp lại huynh một lần nữa.
Ngày đó, ta bò từ trong đống xác chết ra, thương tích đầy mình, nhưng ta không đau, bởi vì, ta tự do rồi.
Tự do thì có thể đi tìm huynh!
Ta có thể đi tìm huynh rồi.
Ta …. cuối cùng có thể tìm thấy huynh rồi!”
Minh Khuê bốc đồng nóng nảy một đời, nhưng khi đối diện với Thanh Nghi, lại như một con thú cả người bị thương, chẳng thể nặng lời.
Người hắn dùng tâm đối đãi, lại đem tâm của hắn vò nát be bét.
“Cứu vớt thương sinh, là trách nhiệm của tu tiên giả.” Thanh Nghi lạnh nhạt cắt ngang.
Minh Khuê yên lặng rơi lệ, từ trong cổ họng phụt ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Thanh Nghi vẫn quay lưng lại với hắn.
Y vĩnh viễn không quay lại nữa rồi!
Y vẫn là bóng hình của năm đó, là vầng trăng trên cao, là ánh sáng đẹp đẽ mà cả đời này hắn nắm không được ...
Dùng cả đời cũng bắt không được ...
Thì ra ...
Thì ra ... chỉ là trách nhiệm thôi sao!
Minh Khuê rất muốn nói với y, nếu có thể ... năm đó y đừng cứu hắn được không? Đừng đối tốt với hắn được không?
Đừng tốt đẹp với hắn như vậy ... được không?
Ta trả huynh sinh mạng này, huynh, đem chân tình trả ta được không?
Nhưng hắn cất lời không được nữa, bởi vì, hắn đã ngất lịm đi!
Trước khi ngất, hắn chỉ cảm thấy, thật đau!
Đau hơn cả khi bị phá nát hết tu vi.
...
Mưa rơi xối xả, bốn phía mù mịt, trời đất mênh mông, Minh Khuê đi dọc theo con đường, cuối đường có một bóng người, hắn cất bước chạy theo, bên tai chỉ nghe được tiếng hít thở của hắn và tiếng mưa rơi lộp bộp không dứt.
Hắn vấp ngã rất nhiều lần, nhưng mỗi lần, hắn đều lảo đảo đứng dậy, cho đến khi, bóng hình kia biến mất giữa màn mưa trắng xóa.
Cuối cùng hắn quỳ rạp xuống, tứ chi vô lực, thất thần nhìn chiếc ô rách nát trước mặt.
Nước mắt hòa cùng làn mưa ồ ạt chảy xuống, vị mặn chát.
Minh Khuê bừng tỉnh giữa hai hàng nước mắt, chỉ nhìn thấy vài hình bóng lác đác bên ngoài.
Bên giường còn có độ ấm chưa tan, như thể ai đó vừa ngồi ở đây, ngồi bên cạnh hắn rất lâu rất lâu.
Cũng rất ấm áp!
“Khuê nhi” Một tiếng gọi sửng sốt từ bên ngoài truyền đến.
Thục phi mặc áo choàng che kín người, đôi tay bị cái lạnh hung đỏ ửng, y phục sớm đã ướt đẫm. Nàng chạy vội vào bên trong, nước mắt lưng tròng, giữa đường còn bị suýt vấp ngã mấy lần, may thay có Hàm Yên bên cạnh đỡ lấy.
“Mẫu phi” Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Thục phi, hai mắt của Minh Khuê chua xót “Sao người lại mạo hiểm đến đây chứ? Thật là!!”
“Hài tử ngốc của mẫu phi” Thục phi vừa nói vừa cầm tay Minh Khuê, nàng bật khóc “Về thôi! Về thôi con!”
Minh Khuê bắt lại tay nàng, quay đầu sang hướng khác, lặng lẽ bật khóc, cái gì cũng không nói ra lời được. Hắn không biết nói gì, chỉ âm thầm lặng lẽ cắn răng chịu đựng.
Xung quanh chỉ còn lại râm rỉ tiếng mưa rơi, cùng tiếng nức nở của Thục phi.
Đêm hôm đó, Minh Khuê đi suốt đêm, sáng sớm đã rời khỏi Thương Khung một quãng xa.
Năm ngày sau, thập thất hoàng tử trở về hoàng cung Nam Nhạc, một thân thương tích bệnh tật không tài nào chữa khỏi.
Cùng ngày hôm đó, hoàng đế Nam Yên chiếu cáo khắp thiên hạ, dùng hoàng kim ngàn vàng cầu danh y, chỉ mong chữa khỏi bệnh cho thập thất hoàng tử.
Bảy ngày sau, thập thất hoàng tử được phong thân vương, trở thành vị thân vương đầu tiên trong hoàng thất Nam Yên, quyền thế như mặt trời ban trưa, dưới một người trên vạn người.
Nhưng hắn vĩnh viễn không biết, cái đêm hắn liều mạng rời đi đó, có một người đứng trên đỉnh Thương Khung cả đêm, mưa gió chẳng màng. Trên cổ y là loang lổ những dấu hôn đỏ thẫm, bị nước mưa lạnh ngắt dội vào.
“Con nghĩ kỹ rồi?” Một bóng hình vô thanh vô thức xuất hiện bên cạnh Thanh Nghi.
Nghe được lời này, y cười một tiếng. Nụ cười chẳng mấy chốc đã qua đi, chỉ còn lại một khuôn mặt không có biểu cảm.
“Sư phụ, là đồ nhi bất hiếu.” vừa nói Thanh Nghi vừa chậm rãi khép hờ mi mắt.
“Xin lỗi con! Đáng lẽ, ban đầu ta không nên thu con làm đồ đệ.”
“Người không sai.” Thanh Nghi đạm mạt đáp “Là con ban đầu cố chấp, tất cả lựa chọn đều do con tự mình quyết định.”
“Kiếp sau, con đừng đến đây nữa!” Thân ảnh kia thoáng chốc đã biến mất, nhưng tiếng thở dài vẫn quanh quẩn đâu đây, hòa cùng tiếng mưa, lay động cả những nhánh cỏ cây phía xa.
Chỉ để lại một mình Thanh Nghi sững sờ đứng đó.
Sáng hôm sau, Thanh Nghi lặng lẽ đến chấp pháp đường.
Y đến không người biết, cũng rời đi không ai hay.
Đinh tiêu hồn, mỗi một đinh ghim vào, hồn phách như xé toạc, đến cuối cùng, tiêu tán trong không khí, hôi yên phi diệt.
Roi tán tiên, mỗi một roi rơi xuống, tiên giả như phàm nhân, huyết nhục đứt đoạn, xương cốt gãy nát, sinh mệnh dần kết thúc.
Tu tiên giả phạm vào ái tình chi tội, phải nhận đủ hình phạt bảy trăm nhát đinh tiêu hồn, ba trăm đạo roi tán tiên.
Mà Thanh Nghi, một mình nhận hết một ngàn bốn trăm nhát đinh tiêu hồn và sáu trăm đạo roi tán tiên.
Tu tiên giả động tình trước khi xuất sơn, lẽ ra vẫn bị phạt như thường.
Điều này, Minh Khuê một chút cũng không biết. Lúc còn là đệ tử Thương Khung, công khóa buổi sớm hắn đều dùng để ngủ, năm ngàn giới quy kia, hắn đều chưa được nghe giảng kỹ càng một lần nào.
Nên hắn cũng vĩnh viễn không hề biết được.
Trên thế gian này, có người vì hắn mà cả mạng cũng không cần, trả cho hắn một đời phồn hoa.
Thanh Nghi không thể cho hắn chân tình, y chỉ đành dùng cách này trả hắn.
Đem hết thảy những gì mình có, toàn bộ đều trả cho hắn.
Kiếp này trả không hết thì dùng kiếp sau, kiếp sau nữa ...
Chỉ mong hắn đừng quay đầu nhìn lại, cứ vững bước trên con đường của chính mình.
Tiếp tục bước đi ....
Đừng quay đầu ...
...
Ngày Thanh Niệm nhìn thấy Thanh Nghi, là nhờ có Thanh Tư kiếm lén dẫn nó đi. Ca ca của nó đầu tóc bạc trắng, hai mắt nhắm nghiền, cả người đều quấn băng trắng, nằm trong một cái quan tài băng trong suốt.
Y không còn là đệ tử Thương Khung nữa rồi, Dung Ly và Viễn Chi đem thi thể của y xuống núi, rút hết đinh tiêu hồn trên người xuống. Viễn Chi còn giúp y băng bó sạch sẽ, mặc y phục, đội phát quan chỉnh tề.
Quan tài băng là của Dung Lạc, nàng sưu tầm nhiều đồ vật trân quý trong thiên hạ. Quan tài băng này, có thể giữ mãi cho thể xác của Thanh Nghi qua nghìn năm không bị phân hủy.
Thanh Nghi nằm đó, trên tay cầm ngọc phiến, an tĩnh tựa như ngủ say, nhưng lạnh ngắt trắng bệch, ngay cả một tia sinh khí cũng chẳng còn.
Y được chôn trong một hang động nhỏ điệu thấp, xung quanh có rất nhiều cỏ cây che khuất, chẳng muốn ai tìm thấy được.
Vài năm sau, khi cây cối lớn lên, nơi đây sẽ hoàn toàn bị phủ kín, người bình thường khó lòng phát giác.
Cho dù có tìm thấy, cũng chỉ được xem là một nhân vật bình thường, một hạt cát giữa sa mạc rộng lớn, không tên không tuổi giữa thiên địa luân hồi.
Như một con đom đóm lập lòe rồi lụi tắt ngay trong màn đêm, giữa muôn hình vạn trạng những sinh vật khác trôi nổi khắp thế gian, chợt đến rồi chợt đi.
Một đêm kia, Dung Lạc từng hỏi y, có hối hận không?
Y bảo, không hối hận!
Không hối hận là được!
Đời người âu cũng chỉ cần như thế thôi, chẳng cầu mong gì hơn.
Thanh Nghi từng nói, y chẳng qua là một sinh mệnh lướt qua, có thể vì những người xung quanh, làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, không cầu quả ngọt, không cầu hồi báo, cũng không cầu người khác mãi khắc khoải trong lòng.
Chỉ cầu người y yêu thương, một đời bình an, một đường phồn hoa.
Từ nay về sau, tên tuổi đại đệ tử Thương Khung sẽ dần biến mất, không còn trên thiên hạ này nữa.
Có lẽ, cũng chẳng được mấy người nhớ về y.
Hy vọng kiếp sau, người tốt rồi sẽ được hồi đáp.
Con người là như vậy, tuy rằng kiếp sau đã trở thành một sinh mệnh hoàn toàn khác, nhưng khi kiếp này không thể vãn hồi, người ta sẽ bất giác đem tất cả kỳ vọng và mộng tưởng, đặt vào kiếp sau.
Chỉ để có thêm niềm tin vào lẽ sống ...