Trẻ em ở Phương Bắc có rất ít cơ hội được nhìn thấy gián, huống hồ Chu Lục sống ở một khu giàu có bậc nhất, trong nhà căn bản là không có khả năng có những thứ kia.
Hơn nữa kích thước của nó còn lớn như vậy, dọa anh giật mình, nghe Nam Hoan nói cô đã dọn dẹp sạch sẽ rồi thì anh mới dám bỏ chân xuống. Thế mà, bây giờ anh mới thấy bản thân mình thật quá mất mặt.
Thế nhưng chính anh cũng không biết bản thân mình vậy mà lại sợ gián đến thế, bị những con gián dọa thành như thế này, anh nhìn Nam Hoan một cách ngại ngùng, nhìn vào bàn tay của Nam Hoan ghét bỏ nói: “Cô mau đi rửa tay khử trùng đi, vừa nãy bàn tay của cô chạm vào thứ dơ bẩn đó rồi.”
Nam Hoan nhìn anh tức giận như vậy liền vội vã đi đến nhà vệ sinh nữ rửa tay.
Cô cũng không biết ai đã để chuột và gián ở trên bàn của cô, cái nhận định một đứa con gái như cô sẽ sợ những thứ đó, nhưng mà Nam Hoan cô không phải lại một cô gái bình thường.
Trở lại sau khi rửa tay, cô nhìn thấy Chu Lục tức giận hỏi: “Không ai dám đứng ra thừa nhận đã làm việc này đúng không? Được rồi, cứ chờ đấy cho tôi, lần sau nếu như ai còn dám bày ra trò đùa quái đản như thế này, thì chết chắc với tôi, tôi sẽ đánh gãy tay của người đó.”
Nam Hoan trở lại nhìn thấy Chu Lục tức giận như vậy trong lòng cô rất vui, miệng nói không thích cô, nhưng anh lại luôn ra mặt giúp cô.
Chu Lục vừa rồi nổi cơn thịnh nộ, thấy Nam Hoan đã trở lại anh bình tĩnh lại không ít.
Nam Hoan trở về vị trí của mình và ngồi xuống, Chu Lục sợ hãi nhìn tay của cô: “Rửa tay chưa? Nhớ dùng khử trùng, còn có nước rửa tay nữa, cô đã rửa kĩ nhiều lần chưa?”
Cô áp tay mình vào mặt anh rồi nói: “Rửa sạch rồi anh nhìn xem, thơm lắm.”
Chu Lục bị dọa sợ chút nữa là ngã, anh rất sợ những thứ này, nghĩ đến con chuột vừa nãy là anh lại suýt chút nữa là nôn, không để Nam Hoan chạm vào mình anh la lên: “Đừng chạm vào tôi!”
Cô nhìn anh tức giận như vậy thì tủi thân bĩu môi, lấy cuốn sách giáo khoa để lên bàn học, Chu Lục liên tục bị dọa kinh hồn bạt vía.
Anh nghĩ Nam Hoan thật sự quá mạnh mẽ, chỉ với sức tay của cô ấy, để tránh cho lần sau Nam Hoan sẽ trực tiếp làm gãy xương đùi của anh.
Buổi sáng, sau mười phút giờ ra chơi, bắt đầu vào lớp, buổi học đầu ngày hôm trước thầy giáo giao bài kiểm tra nhỏ cho mọi người, bảng điểm vẫn còn dán ở trong lớp.
Nam Hoan chuyển trường đến đây cùng mọi người làm thêm một bài kiểm tra, kiến thức trung học không có nhiều, chỉ là có rất nhiều bài kiểm tra, lần này họ có bài kiểm tra trình độ, không ngờ cô lại lợi hại đến như vậy, từ địa phương nhỏ lại có thể theo kịp trình độ của thủ đô, trong bài kiểm tra này cô đứng thứ nhất lớp.
Thầy chủ nhiệm cực kỳ vui vẻ, một số thầy cô giáo bộ môn cũng xem lại bài kiểm tra của Nam Hoan nhiều lần.
Chủ yếu là muôn khen ngợi Nam Hoan, cô rất vui khi nghe thấy chuyện này.
Nam Hoan tự nhìn vào bài kiểm tra của mình, bài kiểm tra của Chu Lục cũng được phát từ cao xuống thấp.
Nam Hoan muốn xem thành tích của anh, ấn đầu của anh xuống để xem, kết quả là Chu Lục phản ứng vô cùng nhanh che đậy thành tích của mình, không để cô xem.
Cô tò mò, hỏi Chu Lục: “Chu Lục, anh có được 100 điểm không, có được không?”
Chu Lục liếc nhìn qua, vẫn còn rất tự tin nói: “Đương nhiên là được rồi, tại sao tôi lại không có khả năng chứ?”
Nam Hoan đã nghe thấy lời này, nhìn anh với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, không ngờ anh trai lại lợi hại như vậy. Lại có thể thi được thành tích là 100 điểm. Cô cho rằng anh là một học bá.
Cướp bài kiểm tra của anh qua đây và xem, kết quả là khóe miệng giật giật, là tất cả công vào mới được 100 điểm, thành tích này quá tệ rồi.
Chu Lục bị Nam Hoan phát hiện nhìn dáng vẻ có chút nhục nhã: “Làm sao? Khinh thường người có thành tích kém?”
Nam không nói bất cứ điều gì, chỉ là lắc đầu, một cái, nhìn anh với vẻ mặt thương hại, còn thở dài.
Chu Lục đối với thành tích kém của mình không có gì đáng lo, suy cho cùng ba mẹ của anh sớm đã biết rằng thành tích của anh rất kém.
Chỉ là mỗi lần anh cho ba mẹ xem thành tích, ba mẹ anh chỉ là phối hợp đánh anh mà thôi.
Xương đầu gối của Chu Lục rất cứng, bị đánh cũng không có gì là ghê gớm lắm.
Lần này đi về yêu anh phụ huynh ký tên.
Chu Lục trực tiếp cầm bài thi ném cho ba mình ký tên, bố Lục một giây trước vẫn còn rất vui vẻ khi nhìn vào bài thi của Nam Hoan, cười không mở được mắt, quả thật là tốt quá rồi.