Chương 3.2

Lộ Tức nghe thấy lời này liền cảm thấy anh không đúng, lễ phép nói: “Đại ca, anh vậy là không được rồi, không phải vừa nãy anh ghét bỏ Nam Hoan à?”

Chu Lục thấy Nam Hoan không phản ứng gì với dáng vẻ của anh, cố ý nói kích Nam Hoan: “Nếu cô không quay lại chỗ cũ, tôi lập tức nói với ba mẹ, chúng ta huỷ bỏ hôn ước, đừng nghĩ trở thành vị hôn thê của tôi nữa.”

Lời này thốt ra, Nam Hoan quay người lại nhíu mày nhìn anh, mà mọi người sau khi nghe được mấy chữ vị hôn thê, kinh ngạc quay người nhìn Chu Lục.

Lộ Tức và đám bạn xấu xa nghe thấy cũng giật mình: “Đại ca, không phải anh nói anh không có vị hôn thê sao?”

Chu Lục ngẩng đầu tiếp tục cảnh cáo Nam Hoan: “Hiện giờ thì có, trong nhà sắp xếp, một cô gái quê mùa.”

Nghe được những câu này Nam Hoan lập tức thu dọn đồ đạc, ôm cặp sách trở về chỗ cũ.

Chu Lục thấy cô đã quay lại, lúc này mới vừa lòng hơn chút, thái độ khıêυ khí©h nhìn thoáng qua Lộ Tức.

Lộ Tức nhìn mà bực bội, tình yêu chưa tới tay đã vuột mất.

Ai lại không xem trọng vị hôn thê của đại ca chứ, đó chẳng phải là chị dâu sao?

Sau khi Nam Hoan về chỗ ngồi, nhìn Chu Lục một cách khó hiểu, không phải anh nói không được nói ra ư?

Sao bây giờ chính miệng anh lại nói?

Chu Lục đưa ra lý do chính đáng: “Đừng nghĩ nhiều, tôi cảm thấy cô dây dưa với người khác, thật không biết xấu hổ, nếu sau này mọi người phát hiện cô là vị hôn thê của tôi, không phải tôi bị đội nón xanh à?”

Nam Hoan ấm ức lẩm bẩm: “Tôi không có dây dưa với người khác.”

Nam Hoan cứ như vậy mà ngồi bên cạnh anh, buổi chiều lúc tan học về nhà, hai người bạn của Chu Lục chặn lại hỏi anh đã có chuyện gì xảy ra.

Anh đi theo hai người bạn ra tiệm net, tuy rằng trong nhà có máy tính, nhưng đi ra net tương đối có bầu không khí.

Nam Hoan đi cùng Chu Lục, vẫn luôn lẽo đẽo theo anh, Chu Lục muốn đi xe điện, cô trực tiếp ngồi ở yên sau.

Chu Lục bị cô chọc giận: “Cô gái quê mùa, cô bị làm sao thế? Cô phải tự đi bộ về đi chứ, cô cũng đâu phải là không biết đường, tôi muốn đi ra tiệm net, tôi không dẫn cô theo.”

Nam Hoan: “Chú dì nói không thể để anh đi net được, nếu anh mang tôi đi cùng, tôi sẽ không nói với chú dì đâu, nếu không bây giờ tôi về nhà sẽ lập tức nói luôn.”

Nghe thấy câu này, Chu Lục muốn đá cô xuống xe, nhưng Nam Hoan cũng rất biết chơi xấu, chống tay xuống giữ vững cơ thể, không chịu đi, giả vờ đáng yêu nhìn anh.

Chu Lục thấy vậy muốn nâng cô dậy, kết quả là chạm vào ngực cô.

Thiếu chút nữa là bị doạ.

Đệch, đây là ngực con gái sao?

Mềm mại đến như vậy, chỉ sờ một chút thôi đã bị kí©h thí©ɧ không chịu được.

Chu Lục lập tức buông tay.

Nhìn Nam Hoan cực kỳ bất đắc dĩ, Nam Hoan vẫn cứ nhìn anh rất ấm ức.

Chu Lục không còn cách nào, chỉ có thể dẫn cô theo.

Hai người anh em kia vừa rồi đã hiểu được tình huống, cũng biết thân phận của Nam Hoan, hiện giờ đi theo phía sau, không dám nói lời nào.

Chu Lục dẫn Nam Hoan tới tiệm net, Nam Hoan trời xa đất lạ, chưa từng thấy tiệm net ở trong thành phố lớn, cảm thấy vô cùng mới mẻ nên tò mò nhìn. Chu Lục ngồi ở ghế đôi, để tiện Nam Hoan ngồi.

Anh vừa ngồi đã mở máy tính chuẩn bị bắt đầu chơi, Nam Hoan chưa từng thấy qua nên cái gì cũng tò mò, cô ngồi bên cạnh Chu Lục, nghiêm túc nhìn bàn tay anh.

Tay anh thật dễ nhìn, thật thon dài, mà mặt anh cũng thật điển trai, Nam Hoan cảm thấy mình có chút dâʍ đãиɠ, cô cực kỳ thích Chu Lục, lúc trước khi chú Chu dẫn cô tới thủ đô, đã cho cô xem ảnh chụp gia đình mình.

Cô nhìn một cái đã thấy được Chu Lục, cảm thấy anh lớn lên thật ưa nhìn, trước nay cô chưa từng gặp qua thiếu niên nào đẹp trai đến vậy, vừa sạch sẽ tươi mới, lại chói lóa như ánh mặt trời.

Cô vừa thấy tấm ảnh đã nhìn mỗi mình Chu Lục, hôm qua khi tận mắt thấy người thật lại càng kinh ngạc hơn.

Chính là hình tượng nam chính mà cô vẫn hay thường nằm mơ.

Hiện giờ, ngay cả nhìn trộm Chu Lục thôi cô cũng cảm thấy tim đập rất nhanh, đặc biệt khi nhìn thấy ngón tay của Chu Lục, trong đầu cô cũng đã ảo tưởng ra một cảnh tượng không thích hợp.

Chu Lục không để ý đến cô, vẫn mang tai nghe nói chuyện với người khác trong game.

Lúc anh chuẩn bị nói gì đó, Nam Hoan nắm lấy tay anh, làm anh hoảng sợ: “Cô gái quê mùa, làm sao thế?”

Nam Hoan kéo tai nghe của anh xuống, nói: “Anh, chú dì không cho anh chơi game, anh chơi game tôi sẽ nói cho chú dì biết, trừ khi, anh dùng ngón tay sờ tôi chút được không?”

Nghe thấy lời này, Chu Lục trợn to mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, Nam Hoan đã nắm tay Chu Lục, kéo xuống dưới váy, ngón tay sờ vào qυầи ɭóŧ của cô.

Qυầи ɭóŧ của cô có chút ướt, làm ngón tay của Chu Lục cũng ướt theo.

Cô vừa kéo vừa nói: “Chỗ này ngứa, muốn ngón tay của anh đi vào, tôi rất thích ngón tay của anh.”

Chu Lục: “…”

Chu Lục phản ứng lại, đầu lập tức như muốn hỏng mất, nhảy dựng lên nói một câu: “Đệch! Nam Hoan, cô có dâʍ đãиɠ quá không vậy?”

Giọng nói của cô có chút nhỏ, đồng đội của anh không nghe được, nhưng giọng của Chu Lục lại rất lớn, mọi người đều nghe được tiếng anh mắng chửi người.

Vừa ngồi xuống thì nghe được một câu chửi? Có chuyện gì xảy ra vậy?