Cô hỏi: "Có đau không?"
"Không đau." Nó ôm sách và túi hạt dẻ nói.
Cô sờ đầu nó, nói: "Giang Dạ, sau này con bị uất ức, hãy nói với ta."
Nó quay đầu lại và đôi mắt nó lại có màu hổ phách dưới ánh nắng giữa trưa.
""Uất ức" là gì?" Nó hỏi.
Lâm Giang Mộ chỉ vào vết thương trên đầu nó, kéo tay trái lên và chỉ vào một vết bầm mới trên cổ tay nó.
"Nếu ta không nhìn thấy cái này, hoặc nếu ta nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy." Cô nói: "Đó chính là bị uất ức."
Nó ôm chặt đồ trong tay: "Con dường như không biết, Tiểu Mộ."
Khi nó trở về nhà, Lâm Giang Mộ bảo nó thay đồ ngủ rồi cùng nhau nằm trên giường.
Hôm nay, cô đã rất tốt với nó, cô bóc hạt dẻ cho nó ăn.
Giang Dạ nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô kiên nhẫn bóc từng cái cùi vàng, đút cho nó. Đuôi mắt cô nhướng lên như thể ánh nắng ấm áp đang nhảy múa trên hàng mi vậy.
Giang Dạ đột nhiên cầm tập thẻ trên bàn đầu giường rút ra một tấm thẻ màu vàng cam có ghi hai chữ.
"Tiểu Mộ, con đã biết "hạnh phúc" là gì."
Nó thể hiện niềm hạnh phúc bằng đôi mắt sáng lên, những chấm nhỏ như những con đom đóm trên cánh đồng vào một đêm mùa hè
"Thì ra hạnh phúc là như vậy." Nó nói: "Tiểu Mộ, con rất hạnh phúc."
Nhà trẻ là do Triệu Miêu Phượng đã nhờ vả quan hệ khắp nơi mới xin được.
Chị ta biết rằng Giang Dạ còn đau khổ hơn Lâm Giang Mộ vì đã mất toi một năm học phí.
Giang Dạ mang ra một đĩa bánh trứng hình tam giác cho bữa sáng của mình.
Lâm Giang Mộ và Triệu Miêu Phượng ngồi cạnh nhau trong sân trò chuyện.
Giang Dạ di chuyển hai chiếc ghế dài nhỏ qua, một chiếc để ngồi và chiếc còn lại để đồ ăn sáng.
"Dù sao A Dạ rất thông minh và ngoan nên nó cũng không cần đi học mẫu giáo." Triệu Miêu Phượng liếc nhìn Triệu An Minh, người đang chạy xung quanh bên ngoài viện với một quả bóng trong tay, và nói: "Không phải như Đại Hổ của chị, nếu không đi học thì sau này không biết có thể làm gì."
Giang Dạ yên lặng lật giở sách và chậm rãi ăn bánh trứng bên cạnh Lâm Giang Mộ. Cô vỗ đầu nó: "Chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ thì làm gì cũng được."
Triệu Miêu Phượng gật đầu tán đồng.
Triệu An Minh "A" một tiếng như thể cậu ta vấp phải thứ gì đó, sau đó trong nhà nhanh chóng có âm thanh như thứ gì đó xì hơi.
Giang Dạ đứng bật dậy chạy vào nhà ngay lập tức, chỉ thấy Triệu An Minh đôi mắt đỏ hoe nhìn trái bóng mà mình vừa chơi đùa: "Làm sao đây."