Ngưu Xuyên Hồng thực sự là một người tốt.
Ngay từ đầu, cả phố Lô Thủy đều không ai tin rằng cô thật sự "hoàn lương".
Ngày ấy những người đến xem trò vui, hành động kỳ quái có, mỉa mai châm chọc cũng có... đều là Ngưu Xuyên Hồng thay cô đối đáp mới khiến thái độ của mọi người đối với cô tốt hơn.
Nhưng rất khó để thay đổi định kiến
của mọi người, chỉ có cách rời khỏi nơi này, cô mới có một khởi đầu mới.
Ngưu Xuyên Hồng đã trả cho cô ba tháng tiền công và cho thêm bao lì xì một trăm đồng, tổng cộng là một ngàn.
Ở thời đại này, giá phòng ở trung tâm thành phố khoảng tám trăm tệ, giá nhà ít nhất cũng phải mười ngàn tệ.
Dự kiến
ban đầu của cô là sẽ làm đến cuối năm, nhưng mấy ngày nay có quá nhiều người đến gây rối, cô không muốn làm Ngưu Xuyên Hồng khó xử nên đã chủ động rời đi.
Cô trở thành người thất nghiệp, Giang Dạ dĩ nhiên là người vui vẻ nhất.
Sáng hôm sau, cô thức dậy vào khoảng tám giờ, Giang Dạ ngồi bên cạnh, ôm lấy chiếc gối cô mua cho nó, tựa cằm vào đầu nhọn của mặt trăng, chặn ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, tạo thành một cái bóng trên mặt cô.
"Ta hôm nay không đi làm."
Cô ấy ra khỏi giường và mặc quần áo, sau đó lấy ra một bộ quần áo của nó trong ngắn kéo: "Con đói rồi đúng không?"
Thường ngày thì vào giờ này cô đều đã ở cửa hàng: "Bắt đầu từ ngày hôm nay ta đều ở nhà, nếu con đói thì cứ đánh răng, rửa mặt, và ăn một chút bánh quy. Không cần chờ ta dậy."
Giang Dạ nhanh chóng mặc quần áo và đuổi theo cô.
"Có hiểu không?" Cô quay người lại, Giang Dạ dừng bước nhỏ ngẩng đầu gật đầu.
Giang Dạ, con lấy giúp ta bột ở trong tủ kia.
Và rửa cái bát giúp ta luôn.
Giang Dạ làm theo từng cái một.
Hệ thống lẩm bẩm nói: "Ký chủ, Giang Dạ còn nhỏ như vậy, cô đã sai nó làm việc. Hơn nữa, không phải cô đã đặt biệt danh cho nó rồi sao? Tại sao vẫn gọi tên đầy đủ của nó vậy? Thật là xa lạ, chẳng giống mẹ con chút nào cả."
"..." Lâm Giang Mộ: "Không phải chê ta đặt tên không hay sao?"
Bữa sáng là món trứng ốp la, một lớn một nhỏ, ngồi trong sân cùng nhau ăn.
Giang Dạ vừa uống sữa vừa lấy một cái dĩa nhỏ tập trung ăn trứng ốp la.
Nó từ từ nhai thức ăn trong miệng, ăn xong rồi lại lấy thêm, không ngừng nghỉ một giây nào.
Hệ thống nói, khi còn bé nó đã bị bỏ đói, trong tiềm thức nó sợ rằng sẽ lại bị rơi vào trường hợp đó nên không kiềm chế được cơn thèm ăn.
Nếu có đồ ăn trước mặt thì nó sẽ ăn hết.