Cô kéo Giang Dạ lên lầu, đóng cửa sổ lại.
Cô quay đầu lại thấy Giang Dạ đang cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình.
"Giang Dạ, hôm nay là sinh nhật con."
May mắn là cô biết điều đó từ Triệu Miêu Phượng.
Cô mở hai túi lớn ra, trong đó một túi là hạt rang như trái cây sấy và hạt dưa mua ở chợ đầu mối, còn lại là quần áo nhặt từ chợ đồ cũ.
Giang Dạ quả thật quá ít quần áo.
Dưới cùng là một bộ quần áo mới tinh.
Nó ngồi xổm trước mặt cô, đưa mắt nhìn hai bàn tay cô đang lục lọi.
"Đây là quần áo mới mặc Tết." Cô lấy áo khoác ra, ướm lên người nó: "Mau mặc thử cho ta xem."
Bên trong là áo len có mũ màu xanh đậm, bên ngoài là áo khoác lông cừu màu đen, trên ngực có in họa tiết hoạt hình màu xanh nhạt, phía dưới là một chiếc quần jean sáng màu.
Lâm Giang Mộ cẩn thận mặc quần áo cho nó, rồi lại lấy ra một chiếc giày thể thao từ trong túi để đi vào đôi bàn chân nhỏ của nó.
"Được rồi." Cô vỗ tay, đứng dậy, thỏa mãn nhìn cậu bé mà cô đã tạo ra.
Nó ngoan ngoãn ngồi trên giường, đôi mắt to long lanh như có thần, cực kỳ giống những con búp bê tinh xảo được trưng bày trong trung tâm thương mại.
Tóc nó đã dài ra rất nhiều, cô cắt tỉa những sợi tóc lòa xòa trước mắt và nói: "Vài ngày nữa ta sẽ đưa con đi cắt tóc."
Hệ thống: "Oa, thật là đẹp trai, Giang Dạ nhỏ sau khi lớn lên nhất định sẽ mê hoặc hàng nghìn cô gái."
Cô kéo nó đến chiếc gương dài bên cạnh tủ quần áo.
Khi nó nhìn vào gương, cô đưa tay bịt mắt nó từ phía sau.
Đây là quà sinh nhật cho con.
Nó chớp mắt trong lòng bàn tay cô, hàng mi như quạt lướt qua.
Tốc độ chớp mắt của nó ngày càng nhanh hơn chứng tỏ tâm trạng nó đang lo lắng.
"Ta đa." Cô buông tay ra, trước mặt Giang Dạ xuất hiện một chiếc gối nhỏ hình vầng trăng khuyết màu vàng, to hơn cánh tay nó một chút, có thể ôm vào ban đêm khi ngủ.
Cô nhìn thấy trong gương đôi mắt nó phút chốc sáng lên, mỉm cười sờ sờ đầu nó.
"Có thích không?"
Nó ôm lấy vầng trăng nhỏ, quay đầu lại nhìn cô.
"Ta còn có một thứ đồ ăn rất ngon."
Cô lấy ra một túi kẹo hạt dẻ nóng hổi và hai ly trà sữa.
Hơn hai mươi năm trước trà sữa vẫn là một thứ mới mẻ, bên ngoài cửa hàng trang trí theo phong cách tây, nhưng bên trong cũng không có nhiều người.
Triệu Miêu Phượng thấy cô gọi ba cốc, liền kéo cô sang một bên thuyết phục: "Không đáng đâu, Tiểu Mộ, còn không bằng sữa bò đâu. Ông chủ nói thì rất hay nhưng chị nghĩ chắc chắn bên trong không sạch sẽ. Nếu không tại sao không ai mua? Và em mua cho chị làm gì, từ xưa đến nay chị không bao giờ ăn những thứ không thiết thực như thế này."