Chương 2: Nấu ăn cho nhóc mèo

Quả nhiên không đến một phút liền có người phản hồi.

S: Ta có.

Lâm Thanh tâm trạng vui vẻ, đang chuẩn bị tiếp tục nhắn, liền nhận được lời mời kết bạn từ đối phương, cô lập tức đồng ý

Mộc mộc: Ngày tốt lành, xin hỏi cậu cho tôi mượn máy tính được không?

S: Có thể.

Cô tự hỏi việc này thù lao ở mức nào, liền lên mạng tra giá của các tiệm net hiện nay.

Mộc mộc: Tôi dựa theo giá tiệm net là 5 nghìn/giờ để tính thù lao cho cậu nhé? Mỗi ngày tôi dùng nhiều nhất là 8 canh giờ, nên sẽ là 40 nghìn?

Lâm Thanh tính toán, tiền lương mỗi ngày của cô là 300 nghìn, giảm 20% còn lại 240 nghìn, đưa cậu ta 40 nghìn, mỗi ngày còn thừa 200 nghìn, vẫn có thể sống tốt.

S: Tôi không cần tiền.

Cô nhìn tin nhắn đến ngẩn người, nhất thời không biết nên phản hồi thế nào.

Cô vẫn để ý thông tin đối phương biểu thị giới tính nam.

S: Cô đến nhà tôi, cụ thể chúng ta sẽ nói tiếp sau.

Lâm Thanh trầm mặc nhìn tin nhắn điện thoại, ngữ khí của đối phương làm cô có phần không thoải mái, nhưng vẫn là đáp ứng, chuẩn bị đến lấy máy tính cô sẽ liền trở về nhà.

Tiểu khu vì đảm bảo an toàn cho mỗi cá nhân, mỗi tòa nơi thang máy đều có kiểm tra thông tin, cho nên mỗi người chỉ có thể ở tại tòa của mình, Lâm Thanh cùng đối phương hẹn gặp trước cửa tòa.

Tuy rằng tới mượn máy tính, nhưng Lâm Thanh trong lòng thấp thỏm.

Sau khi cùng bạn cùng phòng ăn sáng , cô trở về phòng thay quần áo rồi chuẩn bị ra cửa.

Lý Tư Vũ thấy cô đang mở cửa ra ngoài thì gọi lại: “Tuy rằng khả năng kia không quá cao, nhưng vẫn là nên chú ý một chút.”.

Vừa thức dậy, còn đang ngồi bên bàn ăn, Viên Tiểu Nhi cũng nói theo: “Đúng a, đúng a, hiện tại có nhiều người lòng dạ xấu xa, xảy ra chuyện nhớ kịp thời báo tin cho bọn tớ đấy."

Lâm Thanh trong lòng ấm áp, gật gật đầu rồi ra cửa.

Cô ở nơi này đã gần 1 năm, vẫn có lúc đi tìm thêm các nơi cho thuê bên ngoài, nhưng xem đi xem lại đều không vừa ý.

Quanh co qua những con đường hai hàng cây xanh mướt, rốt cuộc cô đã nhìn thấy tầng lầu có dán số "5" phía trước

Tầm nhìn ngày càng gần, cách nơi hẹn chỉ trong gang tấc, thế nhưng cô lại hạ chậm bước chân.

Một chàng trai đang tĩnh lặng lạnh nhạt đứng ngay cửa, lưng khẽ dựa vào bức tường phía sau, mặc bộ đồ thể thao màu xám để lộ tay thon dài và chân thẳng tắp, một phần cẳng chân lộ ra ngoài, đế giày bata giẫm lên gạch men sứ màu đen huyền.

Cậu cúi đầu, mái tóc che khuất một phần mặt, một bàn tay cắm ở túi quần, bàn tay còn lại đang buồn chán nghịch điện thoại.

Đại khái là cảm nhận được có người đang đến gần, chàng trai ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Thanh đang ngơ ngác chuẩn bị bước lên bậc thang.

Cuối tháng tư, ánh mặt trời ấm áp, làn gió nhè nhẹ thổi phớt qua khuôn mặt cô làm tóc mái hai bên má theo gió mà lay động.

Cậu ngắm nhìn cô, ánh mắt chợt lóe, ngay sau đó cất đi điện thoại, đứng thẳng người, cặp chân dài bước xuống cầu thang nơi cô nàng vẫn còn đang đứng .

Đuôi mắt kia điểm nốt ruồi dưới ánh nắng ban mai đẹp đến kinh diễm.

Lâm Thanh bất động, đăm đăm nhìn vào khóe mắt của cậu ta, không phát hiện chính mình đang thất lễ.

Cậu như thể không để tâm đến ánh mắt của cô, đôi môi bị lớp khẩu trang che khuất chậm rãi gọi : “Mộc mộc?”

Lâm Thanh lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt, vội gật đầu: “Ừm, là tôi".

Cô đã thấy may mắn khi hiện tại đang đeo khẩu trang, bởi vì mặt cô chắc chắn đã đỏ như máu.

“Đi thôi, tôi dẫn cô lên”. Nói xong liền xoay người đi phía thang máy, giọng cậu mang theo ý cười nhàn nhạt, thanh âm thanh khiết sạch sẽ, làm Lâm Thanh cảm thấy mình có chút lỗ mảng.

Nhìn đối phương tuy gầy nhưng rắn chắc, đĩnh đạc, cảnh tượng tối hôm qua chợt lóe trong đầu trong nháy mắt, Lâm Thanh chỉ cảm thấy chính mình như thể trúng tà

Bỏ xuống tạp niệm, cô bước nhanh đuổi kịp người ở phía trước, đi vào thang máy.

Thang máy chầm chậm di chuyển đến tầng 11, hai người không nói chuyện suốt cuộc hành trình, Lâm Thanh không tự chủ xoa các ngón tay vào nhau, chỉ ước thang máy có thể đi lên thật mau, cô chưa kịp xấu hổ thì thang máy đã đến tầng 11.

Nam sinh ấn xuống vân tay để mở khóa, cửa mở, cậu dùng tay chống lấy cánh cửa, mời cô vào trước.

Không biết vì sao thoạt nhìn cậu nhỏ tuổi hơn nhưng cô lại không dám nhìn vào đôi mắt cậu nhóc này, cúi đầu bước vào cửa, đứng tại lối vào có chút không biết nên làm gì.

Nhìn cô gái cao chỉ tới ngực bước vào lãnh địa của chính mình, khóe miệng cậu khẽ cong lên, chỉ nghe “Xoạch” một tiếng, cửa bị đóng lại.

Nam sinh từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê mới tinh đưa cho cô, nói: "Tôi tên Khương Ngạn Thanh.”

Lâm Thanh nhận dép lê, nhìn cậu tháo bỏ khẩu trang lộ ra gương mặt tuấn tú trắng nõn, trong lúc nhất thời nhìn đến hóa ngốc

Khương Ngạn Thanh đem sự thất thần của cô đặt trong đáy mắt, cúi đầu gần hơn một ít, nhìn gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mặt mình, cô sợ đến mức lùi về sau hai bước.

Cô hoảng loạn thay dép lê, ho nhẹ một tiếng, nói: “Lâm Thanh là tên của tôi”

Cậu dường như có chút suy tư, gật gật đầu, dẫn cô vào phòng khách đi đến bên ghế sofa.

Lâm Thanh lúc này mới thấy rõ ràng trang trí nội thất bên trong.

Phòng khách bố trí đơn giản, sáng sủa, mặt sàn lót gạch men sứ giả gỗ , phù hợp với cảnh sắc của giấy dán tường, toàn bộ nhìn vô cùng đơn giản gọn gàng, chỉ là không biết có nhầm hay không, cô cảm thấy nơi này có dáng vẻ rất ít khi sinh hoạt tại đây.

Trên bàn bày biện một cách ngăn nắp gồm bộ pha trà đầy đủ và điều khiển từ xa, trên tủ TV bày các hàng mỹ nghệ có giá trị xa xỉ cùng chậu cây kiểng bé nhỏ.

Khương Ngạn Thanh rót một ly nước ấm, đưa cho cô, nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô, cậu cười cười giải thích: “Ba mẹ tôi hàng năm sống ở nước ngoài, bởi vì tình hình bệnh dịch nên đã hai năm chưa về nhà”.

Lâm Thanh tiếp nhận ly nước cầm trên tay, ngón tay cọ thành ly, hỏi: “Vậy cậu luôn sống một mình?".

“Hmm, mỗi ngày sẽ có dì đến nấu giúp tôi cơm trưa và cơm tối ”. Cậu đến bên sofa ngồi xuống, ngửa đầu tựa lưng vào ghế sofa, cả người thoạt nhìn cực kỳ lười biếng.

Tóc cậu mềm mại, bởi vì ngửa đầu mà mái tóc khẽ tách qua hai bên để lộ vầng trán trơn láng, cậu nhắm mắt, lông mi dài khẽ rũ, cậu mang theo vẻ trẻ trung của thiếu niên xen lẫn sự trưởng thành ở thanh niên, nụ cười cậu làm cô liên tưởng như tia nắng ban mai giữa bầu trời xanh thẳm chiếu rọi mang sự sống đến cho mọi vật, nụ cười trong sáng làm người khác vạn phần hảo cảm.

Cậu từ từ mở mắt, mắt đối mắt với cậu, mặt Lâm Thanh lập tức ửng đỏ.

Tình huống quẫn bách làm cô vội dời ánh mắt sang nơi khác, ly nước ấm trong tay bỗng cảm thấy trở nên nóng bỏng, dù cách thành ly nhưng cô vẫn cảm thấy đã bỏng cả tay cô.

Khương Ngạn Thanh khẽ cong khóe miệng, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt ban đầu, vỗ vào chỗ ngồi trên sofa bên cạnh chính mình, lễ phép nhưng lại mang theo chút cường ngạnh: “Ngồi.”

Lâm Thanh chậm rì rì dịch qua, vẫn cách cậu khoảng cách độ cỡ một người.

“Nhà tôi có hai máy tính.” Khương Ngạn Thanh nghiêng người, khuỷu tay tựa trên lưng ghế sofa chống cho khuôn mặt tựa vào, nhìn cô nói: “Nhưng smartbook là cái tôi thường dùng, trong đó có nhiều tài liệu học tập, cho nên không thể cho cô mượn, cô có thể dùng máy tính bàn đặt trong phòng đọc sách không?”

Cô âm thầm tiếp thu lời cậu nói.

Dùng máy tính để bàn, nghĩa là chỉ có thể làm việc tại nhà cậu, này không khỏi cũng quá......

Cùng một người lạ khác giới trong một thời gian dài, làm cô cảm thấy có chút không phù hợp, tuy rằng đối phương trong còn nhỏ tuổi, tựa hồ cũng không có gì nguy hiểm.

"Tôi có thể mạo muội hỏi năm nay cậu bao nhiêu tuổi không?”. Cô mở miệng thử thăm dò.

Khương Ngạn Thanh nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong mắt cô, nhưng lại làm như có chút chần chừ, ngay sau đó dời đi tầm mắt, chỉ nói: “Tôi học lớp 12.”

Hai mắt Lâm Thanh lập tức sáng ngời, vui vẻ nói: “Vậy ra em bằng tuổi em trai chị”.

Lâm Uyên đã qua 18 tuổi, nghĩ đến chính mình vẫn còn một em trai ngoan ngoãn, Lâm Thanh nội tâm ngay lập tức mềm nhũn, cậu nhóc trước mắt và Lâm Uyên cùng tuổi, vậy sẽ không có ý gì xấu, những băn khoăn trong lòng ban nãy nháy mắt bị cô vứt ra sau đầu.

”Chị mỗi ngày sẽ giúp em......”

"Chị giúp em nấu cơm mỗi ngày là được ạ".

Lâm Thanh đang nói thì bị Khương Nganh Thanh cắt ngang, cô kinh ngạc mở to hai mắt.

“Tiểu khu bị cách ly, dì nấu cơm cho em hàng ngày không vào được”. Cậu rũ mắt, thoạt nhìn giống như cún con bị rơi xuống nước phải chịu ủy khuất: “Em từ tối hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì.”

Kỳ lạ thay, ý muốn bảo boc trong lòng cô đột nhiên dâng lên, Lâm Thanh nhìn thời gia cũng đã vào buổi trưa, cô đem ly nước đặt trên bàn, ngồi đoan trang, nói: “Nhà em có nguyên liệu nấu ăn không? Không thể nhịn đói mãi được, chị bây giờ liền nấu cho em ăn.”

Khương Ngạn Thanh ngẩng đầu, đồng thời hai mắt sáng lên, gật đầu nói: “Có.”

Dứt lời liền đứng lên dẫn cô đi vào phòng bếp.

Mở tủ lạnh ra, bên trong chất kín nguyên liệu nấu ăn làm cô lắp bắp kinh hãi.

"Khoảng thời gian này em vẫn luôn ở nhà ôn thi, dì sẽ luôn kịp thời bổ sung nguyên liệu nấu ăn.” Khương Ngạn Thanh dựa vách tường bên cạnh tủ lạnh, tùy ý nở nụ cười ngoan ngoãn: “Này cũng coi như có dự kiến trước đi.”

Lâm Thanh chọn mấy thứ nguyên liệu nấu ăn, vén tay áo lên liền bắt đầu nấu cơm.

"Chị sau này ăn cơm cùng em đi.” Cậu thối lui đến cửa phòng bếp, dựa vào khung cửa xem bóng dáng bận rộn của cô, “Chạy qua chạy lại rất phiền toái.”

“Chuyện này không tốt lắm đâu,,,”

“Có cái gì không tốt.” Khương Ngạn Thanh không để bụng, đi tới dựa vào bên cạnh tủ chén, một tay chỉ trên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào cô và nói, “Nhiều đồ ăn như vậy một mình em ăn không hết chính là lãng phí.”

Đột nhiên thanh âm gần sát bên làm Lâm Thanh có chút hoang mang, cô tập trung rửa bông cải xanh trong tay, trong lòng do dự, đã mượn máy tính lại còn ăn đồ ăn nhà người khác, cô tất nhiên cảm thấy không thích hợp.

Chỉ là vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt tha thiết, chỉ đành do dự đáp ứng đề nghị của Khương Ngạn Thanh.

Chuẩn bị sẵn sàng cho công việc mà lát nữa cô xử lý, cô móc ra điện thoại di động báo một tiếng cho hai cô bạn an tâm, sau đó liền lưu loát bật lửa xào rau.

Bởi vì quá mức chuyên chú vào động tác, cô không có chú ý tới cậu nhóc phía sau từ đầu đến cuối thẳng tắp nhìn chằm chằm vào chính mình, ánh mắt tràn ngập chắc chắn nhất định phải có được.

Không tới nửa tiếng sau, Lâm Thanh liền làm hai món mặn một món canh dọn lên.

Hai người ngồi đối diện nhau, cô có chút thấp thỏm nhìn cậu thiếu niên trước mặt: “Không biết em ăn có vừa miệng không hay cần đến quán?”

Khương Ngạn Thanh cầm lấy chiếc đũa nếm nếm món bông cải xanh xào tôm bóc vỏ ở trước mặt, trong mắt lập lòe ánh sáng, không tiếc lời khen cô: “Ăn rất ngon, cảm ơn chị”

Nói rồi liền nhìn cô cười xán lạn.

Lâm Thanh hơi ngượng ngùng, cũng bưng chén lên bắt đầu ăn cơm.

Khương Ngạn Thanh tính cách thoải mái, hay nói, cả buổi cơm nghe cậu oán giận học onl có bao nhiêu phiền toái, bắt mở camera thì không nói, giáo viên lại nghiêm khắc thường xuyên đặt câu hỏi, đến lơ là một chút cũng không có cơ hội.

Cậu nhóc mang trên mình sự dung hợp của khí phách và phóng khoáng tạo nên một loại khí chất đặc biệt, làm cho Lâm Thanh không thể không ngắm khuôn mặt tuấn mỹ và đuôi mắt nốt ruồi đẹp đến mê mẩn lòng người của cậu.

Nhìn cậu chưa đầy 2,3 phút đã ăn sạch toàn bộ thức ăn, uống cạn canh trên bàn, Lâm Thanh nghĩ thầm: Lần sau vẫn nên làm nhiều thêm một món.

Khương Ngạn Thanh dọn hết chén dĩa để vào bồn rửa bát, sau đó rửa tay sạch sẽ, lau khô tay rồi dắt Lâm Thanh vào thư phòng.

Cửa mở, bật công tắc đèn lên, Lâm Thanh sửng sốt trước bài trí trong thư phòng.

Ánh mắt trời bị tấm rèm nâu ngăn cản, ánh sáng nhẹ xuyên thấu qua khe hở của lớp vải mà chiếu vào phòng, rọi thành một vầng sáng mơ hồ trên sàn nhà. Bàn đọc sách kết hợp hai kệ áp sát vào tường, xếp đầy sách vở, phòng mang theo mùi giấy nhè nhẹ, thoải mái an lòng.

Khương Ngạn Thanh đi đến bên bàn, kéo ghế dựa ý bảo mời cô ngồi

Lâm Thanh chần chừ bước đến ngồi xuống ghế, sau lưng lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt.

Khương Ngạn Thanh tay trái đặt trên lưng ghế, tay phải mở máy tính, năm ngón tay thon dài cầm lấy di chuyển con chuột, nương động tác, đem vây chặt chẽ trong l*иg ngực.

Chúc mừng nhóc con họ Khương rốt cuộc thành công bước đầu kế hoạch "giả trư ăn thịt hổ".

Khương Ngạn Thanh để Lâm Thanh làm việc trong thư phòng, cũng tỏ vẻ chính mình phải về phòng học bài, nên cô cũng không cần giữ lại.

Cậu vừa đi, Lâm Thanh vốn đang nhẹ nhàng , lập tức tiến vào trạng thái tập trung xử lý công việc.

Một buổi sáng không có nhận tin nhắn nào từ lãnh đạo, tốt hơn là chỉ phân cho cô một ít công việc. Click mở các group công việc, mỗi nhóm ở góc bên phải đều hiện thị 99+ tin nhắn chưa đọc, cô xem từng cái đều không có tag tên chính mình, không khỏi nhẹ lòng.

Cô mở bảng báo cáo, bắt đầu dựa trên yêu cầu của lãnh đạo mà hoàn thành công việc

Chờ cô làm xong, ngoài cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ đã thành màu vàng gay gắt, hòa cùng ánh đèn trong thư phòng tạo nên một không gian ấm áp.

Lâm Thanh giơ hai tay lên duỗi người, cử động vai lưng, tắt máy tính đi ra phòng.

Trong phòng khách, Khương Ngạn Thanh nửa nằm nửa ngồi trên sofa, chăm chú chơi game trên điện thoại , nghe được động tĩnh quay đầu qua, nhìn đến Lâm Thanh trong mắt lại lóe sáng, tắt điện thoại tựa lưng vào ghế nhìn cô: "Chị ơi, em đói bụng.”

Mái tóc tùy ý hơi rối và ánh mắt nhẹ nhàng, cậu nhìn cô không chớp mắt, khóe miệng còn cong lên nhè nhẹ, giống một bé mèo con mềm mại đang chờ chủ nhân xoa đầu, cả người lười nhác.