- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhật Ký Bò Tường Quan Sát
- Chương 27
Nhật Ký Bò Tường Quan Sát
Chương 27
Chưa đầy một giờ sau khi video được đăng lên tài khoản chính thức của Tuệ Tâm, số lượng bình luận đã vượt quá mười nghìn, không chỉ Ngôn Minh mà cả những nhân viên Tuệ Tâm xuất hiện trong video cũng được thảo luận sôi nổi trên mạng mà người có lượng thảo luận cao nhất chính là Sở Kỳ Thu.
" Mặc dù người này có vẻ không giỏi giao tiếp nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất đáng tin cậy nha."
" Lầu trên thôi dừng đi, nào phải bà thấy tin cậy, có mà nhìn thấy người ta lớn lên đẹp trai lại có tài thì có."
" Tôi cũng muốn đến Tuệ Tâm làm việc, như vậy mỗi ngày đều có thể ngắm trai đẹp đi qua đi lại. Nhưng học lực lại không đủ aaa, phải đành từ bỏ thôi.''
" Mấy người có nhìn thấy đồng hồ trên tay anh ấy không, tôi có một người bạn làm trong ngành này, cậu ấy liếc mắt nhìn thôi đã biết chiếc đồng hồ này mười tám vạn....Ôi trời ơi."
Cuộc thảo luận này đúng ý mà Tuệ Tâm muốn. Họ đã liên hệ với nhiều phương tiện truyền thông, kết hợp với một số thông tin khác, lấy Sở Kỳ Thu làm chính để làm tăng độ phổ biến, cũng đúng lúc mà đưa hastag " Kỹ sư Tuệ Tâm" lên hotsearch.
Số lượng truy cập tìm kiếm " Sở Kỳ Thu " tăng vọt lên, một số người phát hiện ra quần áo cậu mặc nhìn rất đơn giản nhưng đều là đồ xa xỉ đắt tiền, còn có người phát hiện ra cậu là sinh viên tốt nghiệp trường đại học V nổi danh. Họ bắt đầu xây dựng lên hình tượng cao phú soái, thậm chí còn là thiên tài đẹp trai với chỉ số IQ cao ngất ngưởng, nhưng ngạc nhiên hơn là không một ai có thể tìm ra được xuất thân của cậu.
Điều này là nhờ Tuệ Tâm trước khi phát sóng đã tốn một phen công phu để làm công tác bảo vệ quyền riêng tư cho nhân viên. Nhưng cư dân mạng không hề biết điều đó và cho là xuất thân của Sở Kỳ Thu rất lớn và có quyền lực nên bọn họ mới không tìm được. Bởi vì đoán không ra cho nên cái cảm giác bí ẩn ấy càng kí©h thí©ɧ khiến mọi người khao khát tìm kiếm những tin đồn xoay quanh nó và cũng đủ loại suy đoán xuất hiện từ đây, mỗi người một ý.
" Hình như đó là con của ban giám đốc Tuệ Tâm."
"Không phải, tôi nghe bạn học nói anh ấy là con của một ông trùm trong giới giải trí và đang trong mối quan hệ tình cảm với một ngôi sao nổi tiếng."
" Chắc chắn nhà anh ấy làm trong lĩnh vực bất động sản..."
Truyền tới cuối cùng có người còn nói cậu là con riêng của ông thần chứng khoán Ba Phỉ Đặc.
Cô gái ngồi bên cạnh Sở Kỳ Thu cười lớn quay đầu quan sát biểu cảm của cậu: " Anh à, đây là lần đầu tiên em ngồi cạnh người lên hotsearch, không nghĩ lại buồn cười như vậy, không hiểu những người này hàng ngày trong đầu nghĩ về những cái gì nữa."
Sở Kỳ Thu rũ mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên cổ tay, những con số làm bằng saphire gần như tối đen dưới ánh đèn đường, chỉ có thể lờ mờ nhìn được qua sự phản quang dưới ánh sáng mờ nhạt.
"Anh ơi, đồng hồ của anh thật sự có giá mười tám vạn à?" Tâm trạng bát quái càng lúc càng lớn, đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ: " Để em xem thử...hả, tại sao lại có hơi nước ở giữa?"
" Chiều nay ngã xuống hồ nên nó bị ẩm." Sở Kỳ Thu xoa xoa mặt kính, nhưng điều này cũng không giúp gì cho nó cả. "Không sao cả, tôi đã đối chiếu với thời gian trong điện thoại, đều giống nhau, không có sai biệt."
" Không sao? Khoan đã, vì sao anh lại rơi xuống nước rồi, là yêu cầu quay phim hả?"
"....Đúng vậy."
Điện thoại của cậu cứ hai phút lại rung lên một lần, cậu kiểm tra thì thấy phần lớn đều là bạn học cũ nhắn tin chúc mừng cậu ghi hình cùng Ngôn Minh, có người còn hỏi cậu được lên hotsearch có vui không, thậm chí có một vài người còn hỏi phía sau ống kính Ngôn Minh là người như thế nào.
Cậu đã chán ngấy với nhưng lời chúc mừng mang tính công thức như vậy, âm thanh rung chuyển đặc biệt chói tai và gây khó chịu trong không gian yên tĩnh này, cuối cùng cậu đơn giản chuyển về chế độ im lặng.
Không có nắng chiếu rọi trên đầu, đêm đầu thu càng mát mẻ hơn, cô gái mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay run rẩy vì lạnh.
" Tốt hơn hết là mau về đi thôi." Sở Kỳ Thu nhìn xung quanh xem có chỗ nào có thể mua đồ nóng uống không," Buổi tối thu nhớ phải giữ ấm nếu không rất dễ bị ốm đấy."
" Không được, em phải đợi Ngôn Minh tan làm." Cô gái không muốn quay về, dù lạnh đến mức rụt cả cổ lại cũng kiên quyết lắc đầu," Mọi việc chắc sắp kết thúc rồi phải không? Nơi họ quay phim buổi đêm, em không vào được, nếu không sao lại phải chịu khổ ở cái nơi rách nát này chứ. Đã khổ sở lại còn bị muỗi cắn, ngứa điên lên được."
Cô gái không có kinh nghiệm "truy tinh", Sở Kỳ Thu vừa mới nãy nhìn thấy có vài người đi lại xung quanh địa điểm quay phim, có lẽ bây giờ đã tìm được cách lẻn vào trong rồi cũng nên.
Xoa xoa cánh tay run rẩy của mình, cô hỏi:" Còn anh thì sao? Sao anh không về nhà? Hình như buổi tối anh không có nhiệm vụ gì mà."
'' Tôi đang đợi bạn." Sở Kỳ Thu nhìn về phía phim trường thỉnh thoảng lại có nhân viên công tác ra vào," Lát nữa sẽ cùng anh ấy về nhà."
" Em còn tưởng hôm nay anh đến một mình, cả ngày không thấy bạn anh đâu, chẳng lẽ bạn anh là người lúc chiều gọi anh đi ấy hả? Nhìn không giống, người kia không tốt tí nào, toàn hất cằm ra lệnh cho anh."
" Không phải hắn."
" Thế là ai? Là người đóng một vai nhỏ nhỏ giống như anh à?"
"....Ừm."
" Nhìn nè, trên weibo có rất nhiều người đang thảo luận về anh luôn.'
Sở Kỳ Thu thuận miệng đáp lời bỗng nhiên nghe thấy tiếng giày da chạm đất, còn chưa kịp quay đầu thì một giọng nói dễ nghe vang lên: "Kỳ Thu."
Cậu nhanh chóng đứng lên nói: "Thầy Ngôn."
Lúc này, Ngôn Minh đã thay sang quần áo thường ngày, giữa lông mày còn đọng vài giọt nước li ti chắc là vừa mới tẩy trang xong.
Ngôn Minh đưa tay giúp Sở Kỳ Thu gấp gọn cổ áo về phía sau, " Vừa mới quáy xong, tôi có gửi tin nhắn nhưng không nhận được phản hồi nên mới chạy đến đây xem có tìm được cậu không."
Sở Kỳ Thu bỗng hoàn hồn: " Xin lỗi, tôi tắt âm điện thoại mất rồi."
Ngôn Minh cúi mắt nhìn, phát hiện bên cạnh Sở Kỳ Thu có một cô gái nhỏ nhắn.
Cô trố mắt hồi lâu bỗng sửng sốt nói: " Sở ca, người anh chờ là Ngô Minh sao?"
Tất cả những lời nói dối để che dấu mình có quen biết Ngôn Minh giờ phút này đều bị lộ tẩy. Cậu đang lưỡng lự không biết giải thích thể nào thì Ngôn Minh đã phản ứng rất nhanh.
" Tôi là bạn của cậu ấy, thỉnh thoảng sẽ gọi cậu ấy đến giúp đỡ."
" Em, em hiểu rồi. Vậy thầy Ngôn Minh.... em là fan của thầy." Cô gái vội vàng lục lọi trong túi, hết rút ra chìa khóa lại đến di động nhưng không thấy giấy bút đâu, cuối cùng đành vén áo," Thầy Ngôn Minh, có thế ký lên áo cho em được không? Em rất thích thầy, ngày nào cũng xem phim truyền hình của thấy hết."
" Được, ký ở đây được không?" Ngôn Minh lấy cây bút mang theo bên người ra ký vào góc áo cho cô gáu, " Nhưng chuyện ngày hôm nay có thể nhờ bạn giữ bí mật được không?"
" Sẽ không nói cho người khác biết. Thầy yên tâm." Cô gái gật đầu như lò xo, " Em biết thầy lo lắng, anh ấy là người bình thường, bán chuyên không muốn bị truyền thông làm phiền."
"Cảm ơn bạn." Ngôn Minh đóng nắp bút lại, mỉm cười với cô," Trời tối rồi về cẩn thận, chúng tôi đi trước đây, tạm biệt."
Sở Kỳ Thu gật đầu tạm biệt rồi cùng Ngôn Minh rời đi.
Bọn họ chậm rãi đi trên vỉa hè, những ngọn đèn đường kéo dài cái bóng dưới đất, trong cơn gió phảng phất mùi thơm của long não.
Sở Kỳ Thu tiến lên một bước: " Sao Thầy lại đích thân ra ngoài tìm tôi."
May mắn là cậu ngồi ở chỗ vắng vẻ, nếu như là ở chỗ khác, chắc Ngôn Minh đã bị họ lột da luôn rồi.
" Nhà tiểu Vương có chuyện gấp, tôi để cậu ấy lái xe về trước rồi."
Sở Kỳ Thu sừng sốt: " Vậy thầy về bằng cách nào?"
" Cậu nói cậu đến nhà Lý Bán Diễm, tôi có thể đi chung xe về."
Ngôn Minh thản nhiên trả lời, không hề coi Sở Kỳ Thu là người ngoài.
Nói xong, Ngôn Minh dừng lại. Họ đã vào đến bãi đậu xe lộ thiên cạnh phòng trưng bày, chiếc xe phía trước là xe của Sở Kỳ Thu.
Sở Kỳ Thu bấm chìa khóa, đèn xe nhấp nháy trong bóng tối.
"Vậy tôi sẽ đưa thầy Ngôn về trước."
" Về trước? Sau đó cậu còn đi đâu?''
Sở Kỳ Thu nhặt túi quần áo ướt nhàu lên: " Tôi muốn quay về lấy một ít quần áo sạch, tiện thể giặt cái này luôn."
" Nhà cậu có gần nhà Lý Bán Diễm không?"
" Rất gần, nếu không kẹt xe thì chỉ mất vài phút thôi.'
" Vậy chúng ta đến nhà cậu trước đi." Ngôn Minh ngồi vào ghế phụ cúi đầu thắt dây an toàn.
Sở Kỳ Thu cau mày, lưng toát một ít mồ hôi: " Giặt quần áo sẽ tốn một chút thời gian."
" Tối nay tôi không bận gì, cậu cứ làm đi."
" Ừm...thế cũng được."
Buổi trưa khi tới đây, cậu chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra rằng chiếc xe của mình sẽ đưa Ngôn Minh về nhà vào ban đêm.
Xe chầm chậm khởi động, Sở Kỳ Thu nhanh chóng lái xe rời đi, cậu lái xe với tâm trạng vô cùng lo lắng. Cậu luôn cảm thấy mọi thứ đang phát triển theo một chiều hướng vô cùng kỳ lạ, nhưng cậu không biết là điều kỳ lạ ấy nằm ở đâu.
Sau khi vào khu nhà ở, Sở Kỳ Thu theo phép lịch sự hỏi Ngôn Minh: "Thầy Ngôn, thầy có muốn đến nhà tôi ngồi không? Hoặc thầy có thể đợi trong xe một lát, tôi sẽ xuống ngay."
Ngôn Minh không chút do dự: " Tôi sẽ lên."
Sở Kỳ Thu luôn tự hào về tính cách thích sạch sẽ của mình bắt đầu lo lắng liệu cậu có sắp xếp đồ đạc gọn gàng hay không, liệu cậu đã thu dọn rác chưa, đã vứt vỏ hộp đồ ăn ngày hôm qua chưa.
Cậu thực sự muốn đưa Ngôn Minh quay về.
Sau khi vào cửa, bật đèn, Sở Kỳ Thu đưa cho Ngôn Minh đôi dép: " Thầy Ngôn có muốn uống gì không?"
" Nước lọc là được rồi."
" Tôi đi đun nước, thầy cứ ngồi đây chờ một lát."
Sau khi đun nước, Sở Kỳ Thu đi tới ban công cho quần áo vào máy giặt đúng lúc này điện thoại bỗng reo lên.
Người gọi: Mẹ
Sở Kỳ Thu nhấn nút nghe máy, giọng nói hưng phấn của bà vang lên: " Con trai! Mẹ thấy con trên TV. Sao lúc lên TV không nói với mẹ? Con lại còn ghi hình cùng với Ngôn Minh. Dạo gần đây mẹ rất thích thằng bé này."
Mẹ cậu vẫn luôn thích xem phim của Ngôn Minh, dạo gần đây càng đặc biệt thích.
"Mẹ, đây chỉ là công việc công ty sắp xếp thôi."
" Lâu rồi con không về nhà, mẹ nhớ con lắm." Mẹ cậu điên cuồng hôn vào điện thoại," Gần đây con có tăng cân không?"
Sở Kỳ Thu nó: " Vẫn như cũ, ngày mai con sẽ về nhà thăm mẹ."
" Ngày mai, ngày mai cái gì. Mẹ vừa mới ăn cơm cùng bạn xong, rất gần chỗ con sống bây giờ." Mẹ cậu đã hình thành thói quen tiền trảm hậu tấu rồi, "Mẹ đang đi bộ sang khu nhà con rồi."
" Gì ạ. Mẹ, hôm nay còn không có nhà." Sở Kỳ Thu hoảng hốt, vội vàng chạy từ ban công ra phòng khách, mặc kệ bột giặt vẫn còn dính trên tay.
"Được rồi, đừng nói dối mẹ. Mẹ thấy xe con đậu ở dưới rồi."
Trong một nháy mắt, " Ding ding ding" tiếng chuông cửa vang lên, khuôn mặt tươi cười của mẹ cậu xuất hiện trong video.
Mà lúc này, trong phòng khách, Ngôn Minh đang nhìn một loạt ảnh để trên bàn TV, bức lớn nhất chính là ảnh tốt nghiệp đại học của Sở Kỳ Thu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhật Ký Bò Tường Quan Sát
- Chương 27