- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhật Ký Bò Tường Quan Sát
- Chương 17
Nhật Ký Bò Tường Quan Sát
Chương 17
Dựa theo lời nói của Vương Trù, có thể biết rằng không phải vì có việc nên mới rời đi lâu như vậy, mà là Ngôn Minh cố ý không cho hắn quay lại.
Sở Kỳ Thu không hiểu, nếu Ngôn Minh muốn ở một mình thì tại sao lại giữ cậu lại chứ.
Nếu chỉ vì gói thịt bò khô cậu mang đến, sau khi ăn xong Ngôn Minh có thể gọi Vương Trù đang lang thang bên ngoài quay lại.
Chuyện này... Sẽ không phải là Ngôn Minh có thích cậu nên muốn ở cùng một chỗ với cậu chứ?
Nhưng mà ở cùng nhau cả nửa ngày hai người cũng không làm gì mà?
Sở Kỳ Thu không nghĩ ra bản thân mình có chỗ nào đáng để Ngôn Minh thích. Cậu biết mình lớn lên khá đẹp, nhưng Ngôn Minh với tư cách là diễn viên ngoại hình còn đẹp hơn một bậc. Trong sách có nói, con người có xu hướng thích những đối tượng mà tính cách hai người có thể bổ sung cho nhau, nhưng cậu không giỏi ăn nói còn Ngôn Minh cũng không phải là một người nhiều chuyện.
Hai người họ căn bản là không xứng.
Như lần trước ở quán bar, cậu hiểu lầm là Ngôn Minh muốn hẹn cậu nhưng thực ra người ta chỉ muốn mời cậu ăn tối, nó khiến cậu bối rối, xấu hổ một hồi.
Thấy cậu bỗng nhiên trịnh trọng gật đầu, Vương Trù nói: " Hôm nay anh Ngôn thật sự không vui."
Sở Kỳ Thu gật đầu là vì nhắc nhở bản thân không được đoán mò, không nghĩ tới Vương Trù cho rằng cậu trả lời câu hỏi trước đó của hắn.
Ngay lập tức, sắc mặt Vương Trù chở nên u ám, ánh mắt tối lại, nuốt một ngụm nước bọt: " Chắc chắn là vì tên Phương Thắng Cư kia, lúc trước công ty hỗ trợ nâng đỡ hắn, hắn luôn gây áp lực cho anh Ngôn, hiện tại xảy ra chuyện, lại là anh Ngôn đến dọn dẹp đống lộn xộn của hắn, vốn dĩ có thể về nhà nghỉ ngơi sau khi quay phim xong. Hừ, đồ sao chổi."
Sở Kỳ Thu biết việc này, Không Thuyên đã nhắc với cậu rồi, trước đó Ngôn Minh đã quay liên tục hai ngày một đêm.
Dựa theo cách nghĩ trước đây của Sở Kỳ Thu, việc các diễn viên thức khuya và tăng ca để theo kịp tiến độ là chuyện hoàn toàn bình thường, dù sao thì họ có thể ngủ bù lúc lên xe, lúc quay phim hoặc ghi hình nhiều nhất có thể thức cả đêm.
Có lẽ điều này liên quan đến tư duy tư bản bị ảnh hưởng từ nhỏ bởi cha cậu. Cha cậu tay trắng dựng nghiệp đến lúc kiếm được tiền, sự nghiệp kinh doanh mở rộng từ hai bên bờ sông Hoàng Phổ đến bờ sông Tarim, ông ất luôn tin tưởng vào cách nguyên thủy nhất, thậm chí có dạy cậu: " Không để ý nhiều đến tư chất lý và lý lịch của nhân viên, chỉ cần vẫn còn sống ắt sẽ có chỗ dùng được."
Sở Kỳ Thu không máu lạnh và vô tình như thế, nhưng ít nhiều suy nghĩ của cậu vẫn bị ảnh hưởng một chút từ cha mình.
Người nổi tiếng mệt mỏi một chút không sao, đây là công việc của bọn họ, nếu không thì làm sao xứng đáng với mức thu lao giá trên trời hàng chục triệu được.
Tuy nhiên, dưới sự cường điệu tình cảm liên tục của Khổng Thuyên và Vương Trù, cậu có chút đau lòng cho Ngôn Minh. Trên thực tế, ngay từ lần trước nghe Vương trù nói Bối truyền đang lợi dụng tất cả từ Ngôn Minh, cậu như ma xui quỷ khiến cũng mang theo tâm tình như vậy đi mua bánh cho Ngôn Minh.
Một cái bánh.
Nhưng Ngôn Minh cũng không thiếu cái bánh này.
Ngôn Minh ra mắt được năm năm, từ một người vô danh trở thành một ngôi sao nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí bây giờ còn đang sống ở biệt thư có hoa viên rộng ba bốn trăm mét ở thành phố V tấc đất tấc vàng. Mà kỳ lạ chính là, không hiểu vì sao bằng một cách nào đó, Sở Kỳ Thu lại sản sinh ra cảm giác yêu mến đối với Ngôn Minh.
Biết Ngôn Minh không thể ăn những món ngon vào buổi tối, sau khi tan làm cậu đi qua của hàng tiện lợi của công ty để mua cho anh ấy gói thịt bò khô.
Vừa nghĩ đến hình ảnh Ngôn Minh một bên ăn salad một bên xem video những món ăn ngon lúc nãy, túi thịt bò khô kia bỗng trở nên vô cùng quý giá.
Trước đây, cậu xếp những người hâm mộ cho rằng cuộc sống của những ngôi sao lớn vô cùng khốn khổ vào nhóm những người u mê mất trí. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy bản thân giống như đang uống thuốc mê, không còn tỉnh táo nữa vậy.
Sở Kỳ Thu suy tư mấy giây, nói: " Tôi nghe nói rằng ăn không đủ sẽ dễ khiến tâm trạng kém đi, có lẽ nên để Ngôn Minh ăn nhiều hơn một chút."
Cũng coi như gián tiếp trả lời Vương Trù về lý do Ngôn Minh "không vui".
Vương Trù cũng đồng ý với ý kiến này: " Sau khi quay xong mấy cảnh kia, tôi sẽ xin cô Diêu sắp xếp cho anh ấy mấy bữa thịnh soạn."
Vương Trù nói tiếp: " Những người nổi tiếng thường lén lút ăn đồ ngon ở nhà mình hoặc khi đi làm miễn là bọn tôi không nhìn thấy. Nhưng anh Ngôn có yêu cầu rất cao đối với bản thân, chưa bao giờ lén lút ăn ở nhà. Ở điểm này tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, tôi một ngày không ăn cơm đã cảm thấy rất khó chịu rồi, không thể chịu đựng được giống anh ấy."
Lời này không phải giả. Cho dù Ngôn Minh có lén ăn cũng chỉ nhận bánh và thịt bò của Sở Kỳ Thu mà thôi, những loại đồ ăn vặt như khoai tây chiên anh ấy sẽ không ăn.
Thời gian dần trôi, thấy gần đến giờ phải quay lại, Vương Trù nói: " Tôi phải quay lại rồi. Cậu cũng phải quay lại đúng không?"
" Đúng thế, tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ."
Sở Kỳ Thu bước một bước, sóng vai cùng Vương Trù rời đi.
Vương Trù: " Cậu ngồi chố nào, công ty sắp xếp chỗ cho cậu ở dãy một hay là ngồi khu truyền thông."
" Dãy một khu phía Nam. Khu truyền thông xá quá."
" Mẹ kiếp, vậy là tôi ngồi dưới chân cậu à."
Khi ra sân, trợ lý phải theo sát nghệ sĩ nhưng ghế ở khu vực nghỉ ngơi không có nhiều hơn nữa còn có truyền hình trực tiếp, nếu để trợ lý ngồi đó sẽ rất chặt chội, chính vì vậy họ thường phải ngồi ở sàn phía sau khu vực nghỉ ngơi hoặc là ngồi đợi ở dãy ghế nhỏ phía trong góc.
Sở Kỳ Thu nở nụ cười và an ủi: " Không sao, trước mặt tôi mà một bức tường cao khoảng một mét nên tôi sẽ không nhìn thấy gì đâu."
" Vấn đề là tôi ngồi đau mông, không ngờ hôm nay anh Ngôn lại xuất hiện sớm như vậy." Vương Trù nhỏ giọng lẩm bẩm.
Khi vào đến nơi, bên trong là một sự hỗn loạn đinh tai nhức óc, Sở Kỳ Thu trở lại vị trí thì phát hiện Cốc Văn Khê đã biến mất, chỉ còn lại Ngôn Minh và một vài thần tượng trẻ khác còn ở đó.
Ngôn Minh uể oải gác tay lên chiếc ghế tựa phía sau, từ khoảng cách và góc độ của Sở Kỳ Thu, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng xương bướm lộ ra dưới cổ áo phông của Ngôn Minh.
Cổ áo xiêu vẹo lệch ra, cái gáy thon dài và thẳng cho đến khi chạm đến đuôi tóc, đốt sống cổ dưới ánh đèn chói lọi tỏa sáng giống như một mảnh ngọc bích.
.... Khiến người khác rất muốn chạm vào một lần.
Hầu kết Sở Kỳ Thu lên xuống vài lần nhưng cậu không biết trong lúc này mình lại vô tình nuốt vào mấy cái. Cậu nghĩ rằng cậu chỉ là đang cảm thán lần này Ngôn Minh giảm cân rất thành công.
Ngôn Minh ngồi nghiêng người, phía đối diện chính là Úc Duy. Úc Duy không ngồi cùng đồng đội. Lịch thi đấu trên màn hình cho thấy Úc Duy không thi đấu trong hiệp một.
Úc Duy nghiêng đầu nói chuyện với Ngôn Minh, những động tác, cử chỉ của hắn thận trọng hơn Ngôn Minh rất nhiều, như thể muốn hòa vào hào quang xung quang Ngôn Minh nhưng lại không thể bước chân vào vậy.
Trong lúc nói truyện, cậu ta liếʍ môi vài lần, sắc môi càng thêm hồng nhuận, đôi mắt cũng không nhìn về phía sân đấu, ngược lại dán mắt vào người Ngôn Minh, không biết vô tình hay cố ý nhích lại gần, hai lỗ tai từ từ đỏ lên.
Vài cô gái xung quanh nhanh tay chụp lại.
Sở Kỳ Thu mở trạm fan nhiều năm như thế, hoạt động tích cực trên các mặt trận lĩnh vực truyền thông, tuy rằng chưa từng chụp ảnh cp, cũng không hiểu niềm vui của fan cp, nhưng không ăn thịt lợn cũng đã từng nhìn thấy lợn chạy. Úc Duy làm vậy rõ ràng là để xào cp.
Xào cp của hắn và Ngôn Minh.
Úc Duy mới gặp Ngôn Minh vài lần, hoàn toàn không thể thân mật với Ngôn Minh như vậy.
Lúc trước Úc Duy nhờ cậu mở trạm fan nhưng bị cậu từ chối, hiện giờ có lẽ thua keo này ta bày kèo khác.
"A a a, thật có cảm giác," Một cô gái cầm máy ảnh nở nụ cười đầy ẩn ý: " Lão đại trong giới lạnh lùng và tiểu bạch thỏ dễ xấu hổ. Sao trước đây tôi không phát hiện ra Úc Duy có tư chất làm thụ như vậy nhỉ?"
" Trời ơi, một đóa kim hoa lại thấy mặt trời!"
" Tôi nói không nên lời. Trước đây đều xem Ngôn Minh là nam chính trong tiểu thuyết Ngôn Tình, nhưng hôm nay có vẻ nó không còn đơn giản như thế nữa. Vai này của Ngôn Minh cũng quá hấp dẫn rồi."
" Đoàng", tiếng súng của vòng thi chạy tiếp sức 100*4 vang lên. Phan Lương và Thân Tử Khâu đang khởi động làm nóng người trên sân theo tiếng súng nhìn lại, theo hướng đó hoàn toàn nhìn thấy khu nghỉ ngơi ở phía nam.
"Úc Duy đang làm gì vậy? Xấu hổ chết mất." Phan Lương có chút chua, nếu không phải đang có camera thì sự khinh thường của cậu ta phải cao lên tận trời, "Tìm ai không tìm lại tìm Ngôn Minh."
Thân Tử Khâu nhẹ giọng cười: " Tôi nói, ác cảm của cậu với Ngôn Minh cũng lớn quá rồi đó."
" Không có chuyện đấy đâu."
Sở Kỳ Thu ở bên này cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, bởi vì cậu cũng không biết bây giờ phải làm gì. Đối tượng trong nhiệm vụ là Cốc Văn Khê hiện tại không có ở đây, cậu mất đi động lực để tiếp tục xem đại hội thể thao.
Một tiếng sau, Ngôn Minh đứng dậy rời sân, từng bước từng bước đi vào lối vào hậu đài tối om. Úc Duy cũng cùng lúc rời sân.
Chị gái bên cạnh là người có trí tưởng tượng phong phú, nhanh tay chụp được bóng lưng hai người trước khi biến mất, mạnh dạn đoán: " Đây là định làm gì? Tại sao lại cùng nhau rời đi? Chẳng lẽ bọn họ ở trên sân khấu bắt chuyện với nhau, thấy hợp ý nên rời đến hậu trường để....."
" Tui bị trí tưởng tượng của bà làm cho chảy nước miếng rồi đây. Tui sẽ đưa cho bà một cây bút và bà đến vẽ đi. Vẽ xong tui gửi tặng bà một bao lì xì."
Vương Trù đứng phía dưới chỗ Sở Kỳ Thu cũng tránh camera và ánh đèn đi theo mép khán đài di chuyển vào phía trong hậu trường.
Bỗng nhiên Mang Mang gửi liên tiếp mấy tin nhắn: Xem weibo chưa? CP của Úc Duy và Ngôn Minh lên hotsearch rồi! Nhưng người xem phát trực tiếp đều phát điên rồi, trong một giờ họ đã có thêm tám trạm fan rồi. Bây giờ Bối truyền cũng không quản mấy chuyện này, mắt nhắm mắt mở mặc cho các thiếu nữ phát huy trí tưởng tượng.
Sở Kỳ Thu liếc nhìn khán giả xung quanh mình, âm thầm cảm thán tốc độ tay của mấy chị em gái này quá nhanh rồi.
Mang Mang: Tôi không nói chứ, tối nay Phan Lương và Tử Khâu cũng tăng rất nhiều fan cp, fan nói hai người bọn họ ở đó châu đầu ghé tai, như hình với bóng nói chuyện yêu đương. Anh Sở, anh xem có phải rất buồn cười không.
Sở Kỳ Thu mở weibo đã nhiều ngày không động vào ra, quả nhiên nhìn thấy #Ngôn Minh Úc Duy# trên thanh tìm kiếm, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi nhấn vào đó là một video ngắn: Trong buổi phỏng vấn trước trận đấu, Úc Duy khoe mình được Ngôn Minh ký tặng, nét mặt không giấu được sự vui mừng cùng ngượng ngùng.
Tên cp của họ là Mưa bụi, là từ đồng âm với tên hai người khi ghép lại với nhau.
Đứng thứ hai là video do người hâm mộ cắt ra từ phát sóng trực tiếp bằng điện thoại của họ, người này chỉnh sửa tất các đoạn xuất hiện của Ngôn Minh và Úc Duy, cắt nối biên tập lại với nhau. Video không dài, chất lượng cũng không cao nhưng nó quá đủ cho người hâm mộ rồi.
Sở Kỳ Thu trả lời Mang Mang: Anh biết rồi.
Mang Mang: Thực sự có lợi cho Úc Duy rồi. Nếu không phải hôm nay Mật Đào chi rất nhiều tiền để quảng bá cho chương trình và hotsearch của Ngôn Minh, cậu ta sẽ không bao giờ thu hút được nhiều sự chú ý như vậy.
Mang Mang là fan hâm mộ kỳ cựu của SNE, cô ấy đã sớm quen với sự nổi tiếng nằm cuối cùng của Úc Duy từ lâu, nay nhìn thấy cậu ta thu hút được nhiều sự chú ý, tâm lý nhất thời cảm thấy không cam lòng.
Sau khi nghỉ giữa hiệp kết thúc, hiệp hai bắt đầu, Cốc Văn Khê đã kết thúc phần thi của mình, cũng không biết qua bao lâu Ngôn Minh vẫn chưa quay trở lại. Úc Duy cũng không thấy đâu.
Một fan mới của cp Mưa bụi ở hàng ghế sau nói với giọng điệu như nhìn thấu hồng trần: " Đã nói rồi mà, họ ở hậu trường nói chuyện yêu đương, tiến triển của mối quan hệ này thì không biết nhưng tốc độ rất nhanh."
" Tốc độ gì? Là tốc độ xe à? Ha ha ha."
" Đúng rồi, không phải nói Ngôn Minh là dẫn chương trình tạm thời sao, sao bây giờ chưa thấy gì hay là có việc gì rồi?"
Lúc này, màn hình điện thoại của Sở Kỳ Thu nhảy ra một tin nhắn mới.
Ngôn Minh: Tôi sắp lên tham gia thi bắn súng.
Ngôn Minh: Là sắp xếp bí mật tất cả không ai biết, nói cho cậu biết trước.
Thì ra lúc nãy Ngôn Minh chuẩn bị cho việc thi đấu... Sở Kỳ Thu nhìn tin nhắn Ngôn Minh gửi tới cảm thất có chút hoảng hốt.
Cậu cảm thấy mạch của mình đập nhanh hơn trước.
Sở Kỳ Thu: Được, một lát nữa ống kính của tôi sẽ theo sát.
Mười phút sau khi Ngôn Minh thông báo cho cậu, người dẫn chương trình thông báo cho khán giả một tin vui.
" Vừa rồi trong lúc nghỉ giải lao, thầy Ngôn Minh đã đề nghị tham gia buổi sơ loại cuộc thi bắn súng ngày hôm nay."
" Hiện tại cậu ấy đang chuẩn bị ở phía sau hậu trường, sẽ nhanh chóng ra sân thi đấu."
" Xin mọi người nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh các tuyển thủ ra sân tiếp theo."
Tiếng vỗ tay ngày một vang dội, khán giả ngồi đây không ai không biết, năm đó Ngôn Minh mới ra mắt, hình tượng sĩ quan trong bộ chính kịch rất nổi tiếng, cảnh quay cuối cùng của người sĩ quan đó đã thu hút trái tim của rất nhiều nam nữ già trẻ.
Úc Duy từ phía sau khán đài chậm rãi đi ra, ngồi ở vị trí ban đầu ngay trước mặt Sở Kỳ Thu.
Cùng lúc đó, Ngôn Minh và nhóm tuyển thủ tham gia vòng sơ khảo lần lượt xuất hiện. Hắn hướng đông tay nam bắc đều vẫy tay chào một cái, khi quay đến phí Sở Kỳ Thu, Sở Kỳ Thu giơ máy ảnh lên lấy nét, sau khi chụp xong cậu làm động tác " hoàn thành" với Ngôn Minh, lúc này Ngôn Minh mới chuyển sang hướng khác.
Bởi vì dùng lại ở hướng này trong giây lát, các chị em ngồi đây lại phát điên lên.
" Quả nhiên là Ngôn Minh, anh ấy giỏi thật đó. Vừa rồi còn lén nhìn Duy Duy."
" Phát đường, phát đường. Chao ôi, woa, hihi, woo."
Thi bắn súng ở đại hội thể thao này cũng trang trọng không kém những cuộc thi chính thức khác, để tăng hiệu quả ở phát sóng trực tiếp, tổ chương trình đã yêu cầu các thí sinh mặc đồ thể thao màu đen bó sát.
Trang phục thể thao làm lộ ra vòng eo và cơ ngực của Ngôn Minh. Anh ấy đội một chiếc mũ, phần tóc thừa ra được gài qua vành để lộ ra vầng trán đầy đặn và nhẵn nhụi. Trên sống mũi là bộ mắt kính chuyên dụng.
Thu lại nụ cười trên môi, khuôn mặt không có biểu cảm gì cúi xuống nhìn khẩu súng trước mắt, chắc là cuộc thi sắp bắt đầu.
Cuộc thi bắn súng chính thức bắt đầu.
Màn hình lớn thường xuyên quay cận cảnh khuôn mặt Ngôn Minh.
Hiệu ứng ánh sáng tại sân vận động làm thay đổi khuôn hàm đẹp đẽ của anh ấy, ánh mắt và hơi thở dường như bất động vào thời điểm này, nó giống như một tác phẩm điêu khắc thời Hy Lạp mang hơi thở của lịch sử.
Đôi mắt sắc bén giống như một lưỡi kiếm lạnh lùng, ung dung nhàn nhã xuyên qua ống ngắm ở phía trước.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhật Ký Bò Tường Quan Sát
- Chương 17