Chương 7
Turner đã dùng hết một cây nến và ba ly brandy, bây giờ anh đang ngồi trong bóng tối phòng làm việc của ba mình, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng lá cây gần đó kêu xào xạc trong gió và gõ nhẹ vào cái ly.
Buồn tẻ, có lẽ, nhưng bây giờ anh đang ôm ghì lấy sự buồn tẻ ấy. Buồn tẻ chính xác là những gì anh muốn sau một ngày như thế này.
Đầu tiên là Olivia buộc tội anh thèm muốn Miranda. Sau đó là Miranda, và anh...
Chúa ơi, anh đã muốn có cô.
Anh biết chính xác cái khoảnh khắc anh nhận ra điều đó. Không phải lúc anh nắm lấy hai cánh tay cô để giữ cho cô đứng vững. về cô thật thích, đúng vậy, nhưng anh không để ý đến điều đó. Không phải như thế.
Khoảnh khắc... cái khoảnh khắc có thể hủy hoại anh xảy đến một tích tắc sau đó, khi cô ngước nhìn lên.
Là đôi mắt cô. Luôn luôn là đôi mắt của cô. Chỉ là anh quá ngu ngốc không nhận ra.
Khi họ đứng đấy, trong một khoảnh khắc dài như vô tận, anh cảm thấy chính mình đang thay đổi. Anh cảm thấy cơ thể mình vặn xoắn, hơi thở ngừng lại, rồi các ngón tay anh siết chặt, và đôi mắt cô - chúng mở to hơn.
Và anh muốn cô. Anh tưởng tượng ra điều gì như thế, không có gì đúng đắn và tuyệt vời đến thế, anh muốn cô.
Anh chưa bao giờ thấy ghê tởm bản thân mình như vậy.
Anh không yêu cô. Anh không thể yêu cô. Anh khá chắc chắn mình không thể yêu bất cứ ai, không thể sau tất cả sự tàn phá mà Leticia đã làm với trái tim anh. Đó chỉ là thèm khát du͙© vọиɠ, thuần túy đơn giản thế thôi, và nó là sự thèm khát trước người con gái ít thích hợp nhất trên toàn nước Anh này.
Anh rót cho mình một ly khác. Người ta nói rằng thứ gì không gϊếŧ chết người đàn ông thì sẽ làm anh ta mạnh hơn, nhưng chuyện này...
Chuyện này sẽ gϊếŧ chết anh.
Và rồi, trong khi ngồi đó, suy ngẫm về sự yếu đuối của mình, anh nhìn thấy cô.
Đây là một bài kiểm tra. Nó không chỉ là một bài kiểm tra. Ai đó ở nơi nào đó đã quyết tâm kiểm tra dũng khí của anh với tư cách là một quý ông. Và anh sắp thi trượt rồi. Anh sẽ cố gắng, anh sẽ ghìm mình lại chừng nào còn có thể, nhưng tận sâu bên trong, ở một góc nhỏ tâm hồn mình, anh thực sự không thích kỳ kiểm tra này, anh biết thế. Anh sẽ thất bại.
Cô di chuyển như một bóng ma, sống động trong chiếc áotrắng gợn sóng. Nó bằng vải cotton thô, anh chắc thế, nghiêm nghị và đứng đắn và trinh trắng một cách hoàn hảo.
Nó làm anh thèm muốn cô đến tuyệt vọng.
Anh siết chặt hai tay ghế và ráng hết sức giữ chặt nó, vì tất cả danh dự của anh.
Miranda cảm thấy hơi không thoải mái khi bước vào phòng làm việc của Bá tước Rudland, nhưng cô không thấy thứ cô đang tìm ở chiếc xô pha hoa hồng, và cô biết ông để một cái bình cổ thon trên cái kệ gần cửa ra vào. Cô có thể vào rồi ra trong chưa đầy một phút; chắc chắn vài giây thì sẽ không bị tính là xâm phạm cá nhân.
“Giờ thì mấy cái ly đó đâu hết rồi?” cô càu nhàu, đặt cây nến xuống bàn. “Đây rồi.” Cô tìm thấy chai rượu nâu và rót cho mình một lượng nhỏ.
“Anh hy vọng em không biến trò này thành thói quen,” một giọng lè nhè kéo dài cất lên.
Chiếc ly trượt khỏi mấy ngón tay cô rơi xuống sàn vỡ choang.
“Suỵt, suỵt.”
Cô lần theo tiếng nói cho tới khi nhìn thấy anh đang ngồi trong chiếc ghế bành, hai bàn tay đặt trên tay ghế một cách gượng gạo. Ánh sáng lờ mờ, nhưng dù thế cô vẫn có thể thấy những biểu hiện trên nét mặt anh, mỉa mai và lạnh lùng.
“Turner?” cô thì thầm một cách ngốc nghếch, làm như đấy có thể là ai khác nữa vậy.
“Chính hắn.”
“Nhưng anh đang... tại sao anh lại ở đây?” cô tiến lên một bước. “Ối!” Một mảnh thủy tinh vỡ đâm vào gan bàn chân cô.
“Đồ ngốc. Đi chân trần xuống đây.” Anh đứng lên khỏi ghế và sải bước băng qua phòng.
“Em đâu định xuống đập vỡ đâu,” Miranda đáp bằng giọng phòng thủ, cúi xuống lấy mảnh vỡ ra.
“Không phải chuyện đó. Em sẽ bị chết vì cảm lạnh nếu đi lang thang như thế này.” Anh bế thốc cô ra xa khỏi đống thủy tinh vỡ.
Cô bỗng thấy như mình đang gần chạm tới thiên đường. Cơ thể anh ấm áp, và cô cảm thấy hơi nóng từ anh tràn qua làn áo ngủ của cô. Da thịt cô râm ran do sự gần gũi của anh, và hơi thở của cô bắt đầu dồn dập lạ lùng.
Mùi hương của anh. Chắc chắn thế. Cô chưa bao giờ ở gần anh như thế này, chưa bao giờ đủ gần để ngửi thấy mùi cái tinh chất đàn ông đặc hữu của anh. Anh có mùi gỗ và mùi brandy ấm áp, và một chút gì đó khác nữa, thứ mùi hương gì đó cô không thể xác định được. Thứ mùi hương gì đó chỉ đơn giản thuộc về Turner. Ôm chặt cổ anh, cô cho phép đầu mình được ngả gần sát hơn vào l*иg ngực anh để có thể hít vào một hơi thật sâu mùi hương đó.
Và rồi ngay khi cô vừa bắt đầu tin rằng cuộc đời chỉ có thể hoàn hảo đến thế này mà thôi thì anh ném phịch cô xuống ghế xô pha không chút khách sáo.
“Sao anh làm thế?” cô lồm cồm ngồi thẳng dậy.
“Em làm cái gì ở đây?”
“Anh làm gì ở đây?”
Anh ngồi xuống đối diện với cô qua cái bàn thấp. “Anh hỏi em trước.”
“Chúng ta như trẻ con ấy,” cô nói, thu hai chân vào người. Nhưng cô vẫn trả lời anh. Thật ngu ngốc khi cãi cọ về một chuyện chẳng đâu thế này. “Em không ngủ được. Em nghĩ một ly sherry có thể giúp ích được.”
“Bởi vì em đã đạt tới cái mốc hai mươi tuổi,” anh nói vẻ giễu cợt.
Nhưng cô không cắn câu. Cô chỉ nghiêng đầu lịch thiệp xác nhận - Chính xác.
Anh cười khùng khục. “Thế thì, tiện đây, cho phép anh trợ giúp em giải sầu.” Anh đứng dậy đi tới cái tủ ly gần đó. “Nhưng nếu em định uống rượu, thì vì Chúa, hãy uống cho đúng cách. Brandy là thứ em cần, tốt nhất là loại nhập lậu từ Pháp.”
Miranda quan sát anh lấy ra hai chiếc cốc miệng hẹp từ trên kệ và đặt chúng xuống bàn. Bàn tay anh vững vàng và... trên đời lại có đôi bàn tay đẹp đến thế sao?... anh rót hai ly một cách hào phóng. “Hồi nhỏ thỉnh thoảng mẹ em cũng cho em uống brandy. Khi em bị mắc mưa,” cô giải thích. “Chỉ một ngụm để làm ấm người.”
Anh quay sang nhìn cô, đôi mắt anh xuyên qua bóng tối. “Em lạnh à?”
“Không. Tại sao?”
“Em đang run.”
Miranda nhìn xuống hai cánh tay phản bội của mình. Cô đang run, nhưng không phải vì lạnh. Cô đưa tay ôm quanh người, hy vọng anh sẽ không truy hỏi chủ đề này thêm nữa.
Anh lại băng qua phòng và đưa cô ly brandy, thân hình anh toát lên vẻ duyên dáng nam tính góc cạnh. “Đừng uống hết một hơi.”
Cô làm vẻ mặt cực kỳ khó chịu trước cái giọng điệu kẻ cả của anh trước khi nhấp một ngụm. “Tại sao anh lại ở đây?” cô hỏi.
Anh ngồi xuống bên kia bàn và uể oải bắt tréo hai chân. “Anh phải thảo luận vài vấn đề về đất đai với ba anh, vậy nên ông gọi anh vào đây uống rượu sau bữa ăn tối. Rồi anh ở lại đây luôn.”
“Và anh đang ngồi lì một mình ở đây trong bóng tối à?”
“Anh thích bóng tối.”
“Chẳng ai thích bóng tối cả.”
Anh cười lớn, cô cảm thấy tiếng cười ấy đầy sc sống và trẻ trung đến kỳ lạ.
“À, Miranda,” anh nói vẫn còn cười. “Cảm ơn em vì điều đó.”
Mắt cô nheo lại. “Anh đã uống bao nhiêu rồi?”
“Một câu hỏi hơi xấc xược đấy.”
“À há, vậy là anh đã uống quá nhiều.”
Anh nhoài người tới trước. “Em trông anh giống bị say xỉn à?”
Cô giật lùi lại một cách vô thức, không sẵn sàng trước vẻ dữ dội kiên định trong cái nhìn chằm chằm của anh. “Không,” cô từ tốn đáp. “Nhưng anh có nhiều kinh nghiệm hơn em, và em nghĩ là anh biết uống chừng nào thì đủ. Anh có thể uống gấp tám lần so với em mà không ai nhận ra ấy chứ.”
Turner bật cười vẻ cay nghiệt. “Mọi điều em nói đều đúng. Và em, cô em thân mến ạ, nên học cách tránh xa những gã có ‘nhiều kinh nghiệm’ hơn em.”
Miranda nhấp một ngụm rượu nữa, cố gắng kháng cự lại cái thôi thúc muốn dốc cả cái ly xuống họng một lần. Nhưng thế sẽ làm cô sẽ bị sặc và rồi anh sẽ bò ra cười.
Vậy thì cô đến chết vì ngượng mất thôi.
Suốt buổi tối tâm trạng của anh đã rất tệ. Châm chọc và chế nhạo khi họ ở riêng với nhau, và im lặng cáu kỉnh khi có mặt những người khác. Cô nguyền rủa trái tim phản bội của mình vì yêu anh đến thế. Sẽ dễ chịu hơn nhiều với Winston đáng mến, chàng trai có nụ cười rạng rỡ vui tươi, người đã tỏ ra say mê cô cả tối.
Nhưng không, cô muốn anh. Turner, kẻ có tâm tính thất thường, mới lúc trước cười đùa với cô như bạn bè thân thiết, lúc sau lại cư xử với cô như vật trừ tà.
Tình yêu chỉ dành cho những kẻ ngốc. Những kẻ ngu xuẩn. Và cô là kẻ ngu xuẩn nhất
“Em đang nghĩ gì thế?” anh hỏi.
Cô nói, “Em trai anh.” Cô chỉ muốn ngang bướng thôi, nhưng dù sao trong đó cũng có một chút sự thật.
“À,” anh kêu lên, rót thêm rượu vào ly của mình. “Winston. Anh chàng tốt bụng.”
“Phải,” cô bướng bỉnh đáp.
“Vui tính.”
“Đáng yêu.”
“Trẻ trung.”
Cô nhún vai. “Em cũng thế. Có lẽ bọn em là một cặp đẹp đôi.”
Anh không nói gì. Cô uống nốt ly của mình.
“Anh không đồng ý à?” cô hỏi.
Lặng thinh.
“Về Winston,” cô dấn tới. “Anh ấy là em trai anh. Anh muốn anh ấy được hạnh phúc, phải không? Anh có nghĩ em xứng với anh ấy không? Anh có nghĩ em sẽ làm cho anh ấy hạnh phúc không?”
“Tại sao em lại hỏi anh chuyện này?” anh hỏi, giọng trầm xuống và nghe thật kỳ quái trong đêm tối.
Cô nhún vai, rồi trượt ngón tay vào cốc chấm nhẹ cho tới những giọt rượu cuối cùng. Sau khi liếʍ ngón tay, cô nhìn lên.
“Có ngay,” anh lầm bầm, rót tung tóe thêm chừng hai đốt ngón tay rượu brandy nữa vào cái ly miệng hẹp.
Miranda gật đầu cảm ơn rồi trả lời câu hỏi của anh. “Em muốn biết thôi,” cô thản nhiên nói, “và em không biết hỏi ai khác. Olivia thì quá háo hức muốn thấy em kết hôn với Winston, cô ấy sẽ nói bất cứ điều gì cô ấy nghĩ là sẽ ma tới trước bàn thờ Chúa nhanh nhất.”
Cô chờ đợi, đếm từng giây cho tới lúc anh lên tiếng. Một, hai, ba... và rồi anh hít vào một hơi rời rạc.
Nghe gần như là sự đầu hàng.
“Anh không biết, Miranda.” Nghe có vẻ mệt mỏi, kiệt sức. “Anh không thấy có lý do gì mà em lại không làm nó hạnh phúc được. Em sẽ làm bất cứ ai hạnh phúc.”
Ngay cả anh ư? Miranda nhức nhối muốn nói ra những lời ấy, nhưng thay vào đó cô hỏi, “Anh có nghĩ anh ấy sẽ làm em hạnh phúc không?”
Anh mất lâu hơn để trả lời câu hỏi này. Rồi cuối cùng, anh đáp một cách chậm chạp, cân nhắc từng lời, “Anh không chắc.”
“Tại sao không? Có chuyện gì không ổn với anh ấy à?”
“Không có gì không ổn với nó cả. Anh chỉ không chắc nó có thể làm em hạnh phúc thôi.”
“Nhưng tại sao?” Cô đang thiếu lễ phép, cô biết, nhưng nếu cô có thể bắt Turner nói ra tại sao Winston không thể làm cô hạnh phúc thì biết đâu anh sẽ nhận ra lý do anh có thể làm được điều đó.
“Anh không biết, Miranda.” Anh vò mái tóc cho tới khi những sợi vàng óng rối bù lên.
“Phải. Phải rồi.”
“Thôi được rồi.” Anh cúi người về phía trước, hai mắt nheo lại như thể chuẩn bị cho cô biết tin xấu. “Em thiếu sắc đẹp theo tiêu chuẩn hiện nay của xã hội, em quá hay mỉa mai, và em đặc biệt không thích trò chuyện lịch sự. Thẳng thắn mà nói, Miranda, anh thật sự thấy em không hề muốn dấn thân vào một cuộc hôn nhân điển hình của xã hội.”
Cô nuốt khan. “Và?”
Anh tránh ánh mắt khỏi cô một lúc lâu trước khi quay lại. “Và hầu hết đàn ông sẽ không đánh giá đúng em. Nếu chồng em cố nhào nặn em thành thứ gì đó không phải là em, thì em sẽ không hạnh phúc.”
Dường như không khí đang tích điện, và Miranda không thể rời mắt khỏi anh được. “Và anh có nghĩ rằng ngoài kia sẽ có ai đó đánh giá đúng em không?” cô thì thầm.
Câu hỏi treo lơ lửng nặng nề trong không trung, như thôi miên cả hai người bọn họ cho tới khi Turner lên tiếng, “Có.”
Nhưng đôi mắt anh lại rơi xuống chiếc cốc, rồi anh hớp cạn chỗ rượu brandy cuối cùng. Tiếng thở dài của anh là của một người đàn ông thỏa mãn với rượu, không phải của người đang suy ngẫm về tình yêu và sự lãng mạn.
Cô nhìn đi nơi khác. Khoảnh khắc đó - nếu có một khoảnh khắc như thế, nếu nó không chỉ là tưởng tượng của cô - đã qua rồi, và sự im lặng không phải một nguồn an ủi, nó ngượng nghịu, lóng ngóng và cô cũng cảm thấy ngượng ngùng và lóng ngóng. Cô bật ra câu nói vu vơ nhảm nhí đầu tiên mà cô có thể nghĩ ra.
“Anh có định đến vũ hội của nhà Worthington tuần tới không?”
Anh quay lại, một bên mày nhướn lên thành dấu hỏi trước câu hỏi bất ngờ của cô. “Có thể.”
“Em mong anh sẽ đến. Anh thường tử tế khiêu vũ với em đến hai lần. Nếu không thì em buồn chết mất vì thiếu bạn nhảy.” Cô đang nói nhảm, nhưng cô không quan tâm. Dù có thế nào đi nữa thì dường như cô cũng không thể ngăn mình lại. “Nếu Winston có thể tham dự thì em sẽ không cần anh, nhưng em biết sáng hôm đó anh ấy phải trở lại Oxford.”
Trong một giây, vẻ mặt Turner thật lạ lùng. Không phải một nụ cười, không có nét mỉa mai, thậm chí không cả chút châm biếm. Miranda ghét cái việc thật khó nhìn thấu anh, nó hoàn toàn chẳng cho cô chỉ dẫn phải tiếp tục thế nào. Nhưng dù gì cô đã đâm lao. Lúc này, cô có gì để mất chứ?
“Anh sẽ đi chứ?” cô hỏi. “Em sẽ rất cảm kích.”
Anh nhìn cô chăm chú một lúc rồi nói, “Anh sẽ đến.”
“Cảm ơn anh. Em rất biết ơn.”
“Anh vui mừng vì mình có ích,” anh lạnh nhạt đáp.
Cô gật đầu. “Anh chỉ cần nhảy với em một lần thôi, nếu đó là tất cả những gì anh có thể xoay xở. Nhưng nếu anh có thể làm hơn thế thì em sẽ rất cảm ơn. Hình như đám đàn ông coi trai thường làm theo gương anh.”
“Thật là lạ,” anh lẩm bẩm.
“Chẳng có gì quá lạ cả,” cô nhún vai. Cô đang bắt đầu cảm thấy tác dụng của hơi men. Cô không bị yếu đi mà còn cảm thấy khá ấm áp, có lẽ cả một chút bạo dạn nữa. “Anh khá đẹp trai.”
Xem ra anh không biết nên đáp lại thế nào. Miranda tự chúc mừng mình. Hiếm hoi lắm mới có lần cô làm anh mất bình tĩnh.
Lúc này cô cảm thấy thật phấn khích, thế nên cô uống một hớp brandy nữa, lần này cẩn thận để chất lỏng trôi xuống cổ họng một cách êm ái hơn. Cô nói, “Anh khá giống Winston.”
“Anh bị xúc phạm đấy.”
Giọng anh sắc lạnh, và thay vì nên coi đó là một sự cảnh báo thì dường như Miranda lại không thể thoát ra khỏi cái rãnh mà cô đang mau chóng đào quanh mình. “À, cả hai đều có mắt xanh, tóc vàng, dù em cho rằng của anh màu nhạt hơn. Và khi đứng, điệu bộ của hai người cũng giống nhau, mặc dù...”
“Đủ rồi đấy, Miranda.”
“Ồ, nhưng...”
“Anh nói, thế là đủ rồi
Cô im lặng trước giọng điệu chua chát của anh, rồi thì thầm. “Không cần phải mếch lòng thế.”
“Em đã uống quá nhiều rồi.”
“Đừng ngớ ngẩn. Em không hề say. Em chắc chắn anh đã uống nhiều gấp mười lần em.”
Anh nhìn cô chằm chằm, một cái nhìn uể oải khó hiểu. “Điều đó không đúng, nhưng như em đã nói lúc trước, anh có nhiều kinh nghiệm hơn em.”
“Em đã nói thế, đúng không? Em nghĩ em nói đúng. Em không nghĩ anh say chút nào.”
Anh nghiêng đầu khẽ nói. “Không say. Chỉ hơi ngà ngà thôi.”
“Ngà ngà, anh á?” cô làu bàu, nghiên cứu cách phát âm từ mới ấy trên đầu lưỡi mình. “Thật là một sự miêu tả thú vị. Em nghĩ em cũng ngà ngà thôi.”
“Em thì chắc chắn rồi, không thì em đã đi ngay lên gác khi thấy anh.”
“Và em sẽ không so sánh anh với Winston.”
Mắt anh ánh lên một tia màu xanh lạnh như thép. “Đúng đấy.”
“Anh không để tâm, phải không?”
Một khoảng im lặng chết chóc thật dài, và trong vài giây, Miranda nghĩ mình đã đi quá xa. Làm sao cô có thể ngu ngốc đến thế, tự cao đến thế nghĩ rằng có lẽ anh muốn cô? Tại sao anh lại quan tâm nếu cô so sánh anh với em trai anh chứ? Cô chẳng hơn gì một đứa trẻ đối với anh, đứa con gái vô duyên mà anh kết bạn chỉ vì thấy thương hại. Đáng ra cô không bao giờ nên mơ tưởng đến một ngày nào đó anh có thể quan tâm đến cô mới phải.
“Tha lỗi cho em,” cô thì thầm rồi bất thình lình đứng dậy. “Em đã cư xử quá lố.” Rồi sau đó, vì thấy ly rượu vẫn còn nên cô uống cạn và lao ra phía cửa
“Ááááá!”
“Quái quỷ gì thế?” Turner phóng bật dậy.
“Em quên béng cái ly thủy tinh,” cô thút thít. “Cái ly vỡ.”
“Ôi, Chúa ơi, Miranda, đừng khóc.” Anh băng qua phòng và lần thứ hai trong buổi tối đó bế thốc cô lên bằng hai cánh taymình.
“Em đúng là đồ ngu. Ngu ngốc chết tiệt,” cô sụt sịt. Những giọt nước mắt tuôn trào vì cảm thấy mất phẩm giá hơn là vì đau, và do đó chúng càng khó ngưng lại.
“Đừng có nguyền rủa. Anh chưa bao giờ nghe thấy em nguyền rủa cả. Anh sẽ phải súc miệng cho em bằng xà bông mất,” anh vừa trêu vừa bế cô trở lại ghế xô pha.
Giọng nói dịu dàng của anh có tác dụng với cô hơn là những lời nghiêm khắc, và cô nuốt một hớp không khí thật lớn, cố kiểm soát những tiếng nức nở đang lởn vởn đâu đó dưới cuống họng.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế. “Bây giờ để anh xem chân của em, được chứ?”
Cô lắc đầu. “Em có thể lo được.”
“Đừng có ngốc. Em đang run lẩy bẩy như tàu lá đấy.” Anh đi đến tủ rượu cầm lấy cây nến cô để đó lúc trước.
Cô nhìn theo khi anh băng qua phòng trở lại chỗ cô và đặt cây nến xuống cuối bàn. “Đây giờ chúng ta đã có một chút ánh sáng rồi. Để anh xem chân em nào.”
Một cách miễn cưỡng, cô để anh nhấc bàn chân lên và đặt nó vào lòng anh.
“Em ngốc không thể tả.”
“Em có thôi đi không? Em là cô gái ít ngu ngốc nhất mà anh từng biết
“Cảm ơn anh. Em... ái!”
“Ngồi im và đừng vặn vẹo nữa đi.”
“Em muốn nhìn xem anh đang làm gì.”
“Thế à, trừ phi em là diễn viên uốn dẻo, còn không em không thể đâu, vậy nên em sẽ phải tin tưởng anh.”
“Anh sắp xong chưa?”
“Sắp.” Anh kẹp ngón tay vào một mảnh vỡ thủy tinh khác và kéo ra.
Cô cứng đờ người vì đau.
“Chỉ còn một hai mảnh nữa thôi.”
“Nếu anh không lấy được chúng ra thì sao?”
“Anh sẽ làm được.”
“Thế nếu anh không làm được?”
“Lạy Chúa, ôi phụ nữ, đã bao giờ anh bảo em dai như đỉa chưa?”
Cô mỉm cười. “Rồi.”
Anh mỉm cười lại. “Nếu anh để sót một mảnh, nó sẽ tự trồi ra sau vài ngày. Những mảnh vỡ luôn thế.”
“Nếu cuộc đời đơn giản như một mảnh vỡ thì thật tuyệt nhỉ?” cô buồn bã nói.
Anh ngẩng lên nhìn. “Cũng tự tìm ra cách giải quyết sau vài ngày á?”
Cô gật đầu.
Anh nhìn cô đăm đăm một lúc, rồi quay lại với công việc đang dở tay, kéo mảnh vỡ thủy tinh cuối cùng khỏi da cô. “Đấy xong rồi. Em sẽ thấy khỏe như chưa có chuyện gì.
Nhưng anh không có động thái nào để bỏ bàn chân cô ra khỏi đùi anh.
“Em xin lỗi, em vụng về quá.”
“Đừng nói thế. Chỉ là một tai nạn thôi.”
Anh đang thì thầm với cô hay cô đang tưởng tượng nhỉ? Và ánh mắt anh sao quá dịu dàng. Miranda xoay người lại để ngồi thẳng dậy cạnh anh. “Turner?”
“Đừng nói gì cả,” giọng anh khàn khàn.
“Nhưng em...”
“Làm ơn!”
Miranda không hiểu sự khẩn nài trong giọng anh, không nhận thấy nỗi khao khát đang hòa vào những lời anh nói. Cô chỉ biết rằng anh đang ở gần sát, và cô có thể cảm thấy anh, ngửi thấy anh... và cô muốn nếm thử anh. “Turner, em...”
“Không gì nữa cả,” anh nói rời rạc, và kéo cô đến bên cạnh anh, hai bầu ngực cô áp sát vào vồng ngực rắn chắc của anh. Đôi mắt anh ánh lên tia sáng dữ dội, và đột nhiên cô nhận ra - đột nhiên biết - rằng không gì ngăn được đôi môi anh đang chậm rãi đặt xuống môi cô.
Và anh đang hôn cô, môi anh nóng bỏng và đói khát ép lên miệng cô. Nỗi khao khát của anh dữ dội, thô nháp và ám ảnh. Anh muốn cô. Cô không thể tin được, thậm chí không thể tập trung để suy nghĩ, nhưng cô biết.
Anh muốn cô.
Nó khiến cô dũng cảm. Nó khiến cô nữ tính. Nó mang trở lại thứ tri thức bí mật đã bị chôn vùi bên trong cô, có lẽ từ trước khi cô được sinh ra, và cô hôn lại anh. Môi cô chuyển động với sự ngạc nhiên chân thật, lưỡi cô lao ra để nếm vị mặn nóng bỏng của da thịt anh.
Hai bàn tay Turner ép vào lưng cô, cầm tù cô sát vào người anh, và rồi họ không cò ngồi ngay thẳng được nữa, họ đã chìm sâu vào đống gối đệm, cơ thể anh trùm lên Miranda.
Anh hoang dại. Anh điên cuồng. Chỉ có một cách giải thích duy nhất là như vậy, nhưng dường như anh có cô vẫn chưa đủ. Đôi tay anh tìm đến khắp nơi, thăm dò, sờ soạng, ôm siết, và điều duy nhất mà anh có thể nghĩ được - nếu anh còn có thể suy nghĩ - là anh muốn cô. Anh muốn cô theo mọi cách có thể. Anh muốn ngấu nghiến cô. Anh muốn tôn thờ cô.
Anh muốn đánh mất mình trong cô.
Anh thì thầm tên cô, rên xiết trên da thịt cô. Khi cô thì thầm gọi tên anh đáp lại, anh cảm thấy đôi tay mình đang lần tới những cái cúc nhỏ xíu trên cổ chiếc áo ngủ của cô. Mỗi chiếc cúc đóng kín như tan biến dần dưới đầu ngón tay anh cho tới khi cô được cởi bỏ hết, tất cả những gì còn lại là lớp vải che đậy làn da của cô. Anh có thể cảm thấy đường cong gồ lên nơi ngực cô bên dưới chiếc áo dài, nhưng anh muốn nhiều hơn. Anh muốn hơi ấm của cô, mùi hương và vị ngọt củacô.
Môi anh trượt xuống cổ cô, lần theo đường cong thanh nhã ấy tới xương đòn, ngay nơi mép chiếc áo ngủ gặp làn cô. Anh kéo nó xuống, nếm từng centimet hương vị mới mẻ của cô, khám phá vị ngọt ngào đậm đà êm dịu, và rùng mình thỏa mãn khi lớp vải phẳng che ngực cô tuột đi để lộ đường cong mê hoặc của một bầu ngực trinh nguyên.
Chúa ơi, anh muốn cô.
Anh khum tay qua lớp áo, ép bầu vυ" cô lên cao, nâng tới gần sát miệng anh. Cô rêи ɾỉ, và đó là tất cả những gì anh có thể làm để kìm giữ bản thân, để buộc nỗi thèm khát trong anh chậm lại. Miệng anh di chuyển tới gần hơn nữa, mấp mé tới phần thưởng cuối cùng, trong khi đó, bàn tay kia của anh trượt xuống dưới mép váy ngủ rồi trườn qua làn da mềm như lụa nơi bắp chân cô lên trên.
Khi tay anh chạm tới đùi cô, Miranda gần như thét lên.
“Suỵt,” anh ngâm nga, làm cô yên lặng bằng một nụ hôn. “Em sẽ đánh thức hàng xóm dậy mất. Em sẽ đánh thức
Bố mẹ.
Nó như một gáo nước lạnh dội vào anh.
“Ôi, lạy Chúa tôi.”
“Gì vậy, Turner?” Hơi thở của cô trở lại gấp gáp rời rạc.
“Ôi, lạy Chúa, Miranda.” Anh gọi tên cô bằng tất cả cơn choáng váng đang tràn qua tâm trí. Như thể anh đã ngủ, đã mơ, và anh vừa thức dậy...
“Turner, em...”
“Im lặng,” anh cay đắng thì thầm, lăn mình khỏi người cô xuống tấm thảm. “Ôi, lạy Chúa,” anh lại lẩm bẩm. Và một lần nữa, lẩm bẩm như thằng điên.
“Ôi, trời ơi. Chúa ơi.”
“Turner?”
“Dậy đi. Em phải ngồi dậy.”
“Nhưng...”
Anh nhìn xuống cô, một sai lầm trầm trọng. Chiếc váy ngủ của cô vẫn còn rúm ró lại gần hông và... đôi chân cô - Chúa nhân từ, ai mà biết chúng duyên dáng và dài đến thế - và anh chỉ muốn...
Không.
Anh rùng mình trước sự từ chối của chính mình.
“Ngay bây giờ, Miranda,” anh kêu lên.
“Nhưng em không...”
Anh kéo cô đứng lên thật mạnh. Anh không hề muốn cầm tay cô một chút nào; nói thẳng ra là anh không ti tưởng bản thân mình khi chạm vào cô, cho dù cái nắm tay này chẳng lãng mạn gì. Nhưng anh phải bắt cô di chuyển. Anh phải bắt cô ra khỏi đó.
“Đi đi,” anh ra lệnh. “Vì Chúa, nếu em còn có chút lý trí nào, đi.”
Nhưng cô chỉ đứng đó, nhìn anh chằm chằm trong cơn sốc, và mái tóc cô xõa tung, đôi môi cong lên, và anh muốn cô.
Chúa ơi, anh vẫn muốn cô.
“Chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa,” anh nói, giọng sít lại.
Cô không nói gì. Anh thận trọng quan sát nét mặt cô. Làm ơn, làm ơn đừng để cô khóc.
Anh vẫn ép mình phải đứng im bất động. Nếu anh di chuyển, anh sẽ chạm vào cô mất. Anh sẽ không thể ngăn được mình. “Em nên lên gác đi,” giọng anh trầm đυ.c.
Cô gật đầu nhát gừng và đi nhanh ra khỏi phòng.
Turner nhìn chằm chằm vào khung cửa. Quỷ tha ma bắt. Anh sẽ làm gì đây?
12 THÁNG SÁU 1819
Mình không tìm được từ ngữ để diễn đạt. Không một từ nào.