Chương 16
Xét theo các tiêu chuẩn của giới quý tộc thì Rosedale là một cơ ngơi khá khiêm tốn. Từ mấy đời nay, ngôi nhà ấm cúng và trang nhã này thuộc sở hữu của gia đình Bevelstoke. Đã thành thông lệ được dành cho người con trai cả sử dụng làm dinh thự ở nông thôn trước khi anh ta trở thành Bá tước và thừa kế Haverbreaks nguy nga lộng lẫy hơn nhiều. Turner yêu Rosedale, yêu những bức tường đá giản dị và những mái nhà có lỗ châu mai của nó. Nhưng trên hết, anh yêu khung cảnh hoang dã nơi đây, thiên đường của hàng trăm bụi hồng mọc tự do quanh nhà.
Họ đến nơi khá muộn, và đã dừng lại thư thả ăn trưa gần biên giới. Sau bữa trưa Miranda ngủ li bì - cô đã cảnh báo anh rằng chuyển động của xe thường làm cô buồn ngủ - nhưng Turner không thấy phiền. Anh thích sự tĩnh lặng ban đêm, chỉ có tiếng những con ngựa và cỗ xe lẫn trong tiếng gió. Anh thích ánh trăng chảy tràn vào qua ô cửa sổ. Và anh thích liếc nhìn xuống cô vợ mới có kiểu ngủ say không mấy tao nhã này - miệng cô há ra, và nói thật là cô có ngáy một chút. Nhưng anh thích điều đó. Anh không biết tại sao, nhưng anh thích thế.
Và anh thích cái việc mình thích như thế.
Anh nhảy xuống xe, đặt ngón tay lên môi khi một người hầu cưỡi ngựa đến gần định giúp, rồi anh với vào trong bế thốc Miranda bằng hai cánh tay. Cô chưa bao giờ tới Rosedale, mặc dù nó không quá xa vùng Lakes. Anh hy vọng dần dà cô cũng sẽ yêu nó như anh. Anh nghĩ cô sẽ yêu nó thôi. Anh biết rõ về cô, anh đang bắt đầu nhận ra điều đó. Anh không chắc nó xảy đến khi nào, nhưng anh có thể nhìn thấy thứ gì đó và nghĩ, Miranda sẽ thích cái này.
Turner đã ghé qua đây trên đường lên Scotland, và người hầu đã được hướng dẫn để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Nhưng anh lại không nói chính xác khi nào họ tới, vậy nên đám gia nhân không kịp tập hợp lại để làm lễ giới thiệu với nữ Tử tước mới. Turner thấy mừng vì điều đó, anh không muốn đánh thức Miranda.
Khi đi vào phòng ngủ của mình, anh rất biết ơn khi nhận thấy lửa đang cháy bập bùng trong lò sưởi. Giờ mới là tháng Tám nhưng đêm ở Northumberland đặc biệt giá buốt. Khi anh khẽ khàng đặt Miranda xuống giường, hai cậu người hầu mang đống hành lý khiêm tốn của họ lên. Turner thì thầm với quản gia rằng cô vợ mới của anh có thể gặp mặt gia nhân vào sáng mai, hoặc có lẽ là muộn hơn một chút, rồi đóng cửa lại.
Miranda không ng nữa mà chuyển sang làu bàu không dứt, cô trở mình và ôm một cái gối vào ngực. Turner quay lại bên cô, khẽ thì thầm vào tai bảo cô im lặng. Dường như nhận ra giọng anh trong giấc ngủ, cô buông một tiếng thở dài thỏa mãn và lập tức lật người lại.
“Không để thế mà ngủ được,” anh càu nhàu. “Hãy cởi đống váy áo này ra đã.” Cô đang nằm nghiêng nên anh cởi được khuy áo sau lưng cô. “Em có thể ngồi dậy một lúc không? Để anh cởi cái váy ra?”
Như một đứa trẻ ngái ngủ, Miranda để anh kéo dậy. “Chúng ta đang ở đâu thế?” cô ngáp, vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Rosedale. Nhà mới của em.” Anh nhấc chân váy cô lên quá hông để kéo chúng qua đầu cô.
“Ồ. Thật thoải mái.” Cô nằm vật trở lại giường.
Anh mỉm cười dịu dàng và thúc cô dậy. “Chỉ mấy giây nữa thôi.” Bằng một động tác khéo léo, anh kéo cái váy dài qua đầu cô, để lại mỗi bộ váy lót.
“Tốt rồi,” Miranda lầm bầm, cố trườn vào dưới lớp chăn.
“Không nhanh thế đâu.” Anh tóm lấy mắt cá chân cô. “Ở đây chúng ta không mặc quần áo đi ngủ.” Chiếc váy lót nhập hội với đống váy dài trên sàn nhà. Cuối cùng Miranda vừa vặn nhận ra là mình đang khỏa thân, cô che đậy nó dưới lớp chăn và khăn trải giường, thở dài mãn nguyện và lập tức chìm vào giấc ngủ.
Turner nín cười, lắc đầu ngắm cô vợ của mình. Anh đã bao giờ để ý thấy lông mi của cô rất dài chưa nhỉ? Có lẽ chỉ tại ánh nến. Anh cũng đã mệt, nên anh cũng nhanh trút bỏ quần áo rồi trườn vào giường. Miranda đang nằm sát bên mép giường của mình, cuộn tròn như một đứa trẻ, nên anh trườn cánh tay ra kéo cô vào giữa giường, ở nơi anh có thể cuộn mình vào hơi ấm của cô. Làn da cô mềm mại không chịu nổi, anh uể oải vuốt ve bụng cô. Hẳn có chỗ nào đó anh vừa chạm vào làm cô buồn, nên cô bật ra một tiếng kêu khe khẽ và co người lên.
“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp,” anh thì thầm. Họ đã yêu mến nhau, đã cuốn hút nhau, và là hơn phần lớn các cặp vợ chồng khác rồi. Anh hôn vào khuôn miệng đang ngủ của cô, đưa lưỡi nhẹ nhàng lần theo viền môi cô.
Mi mắt cô động đậy rồi mở ra.
“Hẳn em là Người Đẹp Ngủ Trong Rừng,” anh thì thầm. “Bị đánh thức bằng một nụ hôn.”
“Mình đang ở đâu?” cô hỏi, giọng thều thào.
“Ở Rosedale. Em vừa mới hỏi anh xong.”
“Em à? Em không nhớ.”
Không thể đừng được, anh vươn tới hôn cô lần nữa. “A, Miranda, em rất ngọt.”
Cô buông tiếng thở dài mãn nguyện nho nhỏ vì nụ hôn của anh, nhưng rõ ràng cô đang gặp rắc rối với việc giữ cho mi mắt mình mở ra. “Turner?”
“Gì, mèo con?”
“Em xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì cơ?”
“Em xin lỗi. Em không thể... cái đó, em mệt quá.” Cô ngáp. “Không thể thực hiện bổn phận của mình được.”
Anh cười ranh mãnh khi kéo cô vào cánh tay mình. “Suỵt,” anh thì thầm, cúi xuống hôn vào thái dương cô. “Đừng có nghĩ về nó như là một bổn phận. Nó quá tuyệt vời để có thể bị coi là bổn phận. Và anh không phải thứ vô lại ép buộc một phụ nữ đang kiệt sức. Chúng mình có rất nhiều thời gian. Đừng lo lắng.”
Nhưng cô đã ngủ rồi.
Anh hôn lên tóc cô. “Mình có cả cuộc đời.”
Sáng hôm sau Miranda thức dậy trước, buông ra một cái ngáp thật lớn và mở mắt. Ánh sáng ban ngày đang luồn vào qua những bức èm, nhưng rõ ràng không phải mặt trời là nguyên nhân làm giường cô dễ chịu và ấm áp quá như vậy. Cả đêm qua, cánh tay Turner đã vắt ngang qua eo cô, và cô đã cuộn mình vào anh. Chúa ơi, nhưng người đàn ông này ấm như một cái lò sưởi vậy.
Cô chuồi người ra để có thể nhìn ngắm anh rõ hơn khi anh say ngủ. Gương mặt anh luôn có cái vẻ cuốn hút của trẻ con, nhưng trong giấc ngủ ấn tượng ấy càng được phóng đại lên. Nhìn anh giống một thiên thần hoàn hảo, không hề có dấu vết của vẻ cay độc thỉnh thoảng làm đôi mắt anh u ám.
“Nhờ ơn Leticia đấy,” Miranda lẩm bẩm, khẽ chạm vào má anh.
Anh ngọ nguậy, nói mê gì đó.
“Không phải lúc này, tình yêu của em,” cô thì thầm, cảm thấy đủ can đảm để dùng những từ âu yếm ấy khi biết anh không thể nghe thấy cô. “Em thích ngắm anh ngủ.”
Turner ngủ, và cô lắng nghe tiếng anh thở.
Đó là thiên đường.
Cuối cùng anh cục cựa, duỗi thẳng người thức giấc trước khi mi mắt mở ra. Và rồi, anh nằm đó, nhìn cô bằng đôi mắt ngái ngủ, mỉm cười.
“Chào buổi sáng,” anh nói lè nhè.
“Chào buổi sáng.”
Anh ngáp. “Em dậy lâu chưa?”
“Chỉ một mới một lúc thôi.”
“Em có đói không? Anh có thể cho mang bữa sáng lên.”
Cô lắc đầu.
Anh ngáp lần nữa rồi cười với cô. “Sáng nay em thật hồng hào.”
“Hồng hào ư?tò mò.
“Ừm. Da em... bừng sáng.”
“Không phải.”
“Đúng thế. Tin anh đi.”
“Mẹ em luôn bảo em phải nghi ngờ gã nào hay nói, ‘tin anh đi’.”
“Phải, ờ, nhưng mẹ em chưa biết rõ anh đấy thôi,” anh nói một cách thoải mái và chạm ngón trỏ vào môi cô. “Những cái này cũng hồng nữa.”
“Thế à?” cô hỏi mà nghe rõ cả tiếng mình thở.
“Ừm. Rất hồng. Nhưng anh nghĩ không hồng bằng những phần khác của em.”
Miranda ngượng chín người.
“Ví dụ như những cái này,” anh thì thầm, trượt lòng bàn tay qua hai núʍ ѵú của cô. Tay kia của anh lướt lên, dịu dàng áp vào má cô. “Đêm qua em đã rất mệt.”
“Vâng, đúng thế.”
“Quá mệt mỏi để tham gia vào một công việc quan trọng nào đó.”
Cô căng thẳng nuốt khan, cố không bật ra tiếng rên nho nhỏ khi bàn tay anh êm ái lần lên lưng cô.
“Anh nghĩ đã đến lúc chúng mình hoàn thành lễ kết hôn này,” anh rì rầm nói, đôi môi ấm áp trêu ghẹo bên tai cô. Anh kéo cô vào người mình, và cô nhận ra là anh nôn nóng muốn trải qua “đêm tân hôn” đến nhường nào.
Miranda tặng anh một nụ cười quở trách nhuốm vẻ hài hước. “Mới cách đây ít lâu chúng ta đã làm việc đó. Chúng mình đã quan tâm đến cái đó mới một thời gian trước thôi. Một chuyện vặt vãnh vội vàng, nếu anh chưa quên.”
“Không tính,” anh nói vui vẻ, gạt phăng câ nhận xét của cô. “Lúc ấy mình chưa cưới nhau.”
“Nếu không tính đến lần đó thì đã chẳng có việc mình cưới nhau.”
Turner công nhận luận điểm của cô với một nụ cười ngang tàng. “À, được rồi, anh cho là em đúng. Nhưng mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc. Em không thể nào cáu kỉnh với anh vì anh có dục tình mãnh liệt như thế chứ.”
Trước nay vốn dĩ Miranda khá ngây thơ, nhưng cô biết đủ để đảo tròn mắt trước câu nói đó. Dù sao, cô cũng không thể bình luận được gì khi tay anh đang di chuyển lên ngực cô, và anh đang làm điều gì đó với cái đầu nhọn mà cô có thể thề là đang cảm thấy giữa hai chân mình.
Cô cảm thấy mình trượt dần xuống khỏi gối và nằm ngửa ra, cô cũng thấy mình trượt vào bên trong khi mỗi sự đυ.ng chạm của anh dường như làm tan chảy từng centimet khác trên thân thể cô. Anh hôn bầu ngực cô, bụng cô và chân cô. Dường như chẳng có phần nào trên người cô là không làm anh thích thú. Miranda chẳng biết làm gì. Cô nằm ngửa ra bên dưới bàn tay và cái miệng ưa khám phá của anh, quằn quại và rêи ɾỉ mỗi khi cơn sóng xúc cảm tràn lên lấn át cô.
“Em có thích thế không?” Turner thì thầm khi anh thăm dò kheo chân cô bằng môi anh.
“Em thích mọi thứ,” cô thở hổn hển.
Anh quay lên miệng cô và thả một nụ hôn lướt nhanh lên đó. “Anh không thể nói với em là anh vui sướиɠ thế nào khi nghe em nói vậy.”
“Chuyện này không đứng đắn.”
Anh cười đến tận mang tai. “Cũng ngang với điều anh đã làm với em trên xe thôi.”
Cô đỏ bừng mặt vì hồi ức ấy, rồi tự cắn môi để không yêu cầu anh làm nó lần nữa.
Nhưng anh đọc được ý nghĩ của cô, hoặc ít nhất là nét mặt cô, và anh bật ra một tiếng rừ rừ kɧoáı ©ảʍ khi hôn dọc khắp cơ thể cô cho tới tận cái nôi tính nữ. Môi anh chạm vào mặt trong bắp đùi bên này, rồi bên kia.
“Ôi, đúng vậy,” cô thở dài, giờ không còn ngượng ngùng nữa. Cô không quan tâm. Cô không quan tâm liệu nó có làm cô thành người đàn bà hư hỏng, trâng tráo không. Cô chỉ muốn khoái lạc.
Và rồi, Miranda thét lên trước cơn sóng xúc cảm thẳng đứng từ những nụ hôn của anh. Là sung sướиɠ hay đau đớn? Cô không chắc nữa. Đôi bàn tay cô đang siết chặt thành hai nắm đấm bên người liền bay xuống luồn miết vào mái tóc anh. Khi hông cô bắt đầu quằn quại bên dưới, anh làm một cử động như thể nhổm dậy, nhưng hai tay cô giữ chặt lấy đầu anh tại chỗ. Cuối cùng anh cũng nới lỏng cái ôm ghì của cô và trườn lên cho tới khi môi anh ở trên môi cô. “Anh tưởng em sẽ không để anh thở nữa,” anh làu bàu nói.
Miranda không nghĩ có thể làm vậy với tư thế của cô, nhưng cô vẫn đỏ bừng mặt.
Anh gặm tai cô. “Em có thích thế không?”
Cô gật đầu, không thể thốt nên lời.
“Còn rất nhiều, nhiều thứ để em học hỏi.”
“Em có thể...?” Ồ, làm sao để hỏi điều đó đây?
Cô nuốt nỗi ngượng ngùng của mình. “Em có thể chạm vào anh không?”
Để trả lời, anh cầm lấy tay cô.
“Nó thật quá khác,” cô kinh ngạc. “Rất kỳ cục.”
Anh cười thầm, một phần bởi đó là cách duy nhất anh có thể giữ lại nỗi thèm muốn đang gào thét trong mình. “Anh chẳng thấy có gì kỳ cục cả.”
“Em muốn nhìn nó.”
“Ôi, Chúa ơi, Miranda.” Câu này được nói ra qua hai hàm răng nghiến chặt.
“Không, em muốn.” Cô gạt chăn xuống cho tới khi anh trần trụi trước mắt cô. “Ôi, lạy Chúa,” cô thở hắt. Anh vừa với cô sao? Cô không thể tin nổi. Dù vậy vô cùng tò mò, cô bao bọc bàn tay quanh anh và nhẹ nhàng siết lại.
Turner gần như bật ra khỏi giường.
Cô thả anh ra ngay lập tức. “Em làm anh đau à?”
“Không,” anh thở gấp. “Làm lại đi.”
Môi Miranda cong lên thành một nụ cười nữ tính mãn nguyện khi cô lặp lại sự âu yếm của mình. “Em có thể hôn anh không?”
“Em không nên,” anh nói giọng khàn đặc.
“Ồ. Em nghĩ có thể vì anh đã hôn em...”
Turner bật ra một tiếng gầm nguyên thủy nhất của loài người và vật cô nằm ngửa xuống, đưa mình vào giữa hai bắp đùi cô. “Để sau. Em có thể làm thế sau.” Không thể kiểm soát lâu hơn nữa, miệng anh hạ xuống miệng cô với một sức mạnh kinh ngạc, tuyên bố cô thuộc sở hữu của anh. Anh thúc đầu gối vào đùi cô, buộc cô mở rộng hơn nữa.
Theo bản năng Miranda nâng hông lên để anh đi vào dễ dàng hơn. Anh trượt vào trong cô một cách dễ dàng, cô kinh ngạc khi nhận thấy rằng cơ thể cô có thể dãn ra để vừa vặn với anh. “Ôi, Miranda,” anh rền rĩ. “Ôi, lạy Chúa tôi.”
“Em biết. Em biết.” Đầu cô vật vã từ bên này sang bên kia. Sức nặng của anh ghì chặt cô xuống, mà cô vẫn không thể nằm yên.
“Em là của anh. Của anh.”
Cô rêи ɾỉ đáp lại.
Anh vẫn giữ nguyên, ánh mắt lạ lùng và xuyên thấu khi anh kêu lên. “Nói đi.”
“Em là của anh,” cô thì thầm.
“Mỗi centimet trên người em. Từng centimet ngọt ngào khêu gợi của em. Từ đây...” anh khum tay trên ngực cô...“tới đây”... anh trượt ngón tay dọc theo đường cong trên má cô... “tới đây.” Anh khẽ nhấc người ra rồi lại chìm vào trong cô.
“Ồ, Chúa ơi, vâng, Turner. Bất cứ điều gì anh muốn.”
“Anh muốn em.”
“Em là của anh. Em xin thề.”
“Không một ai khác, Miranda. Hứa với anh đi.” Anh lại gần như kéo hẳn người ra.
Cô cảm thấy bị tước đoạt tất cả khi anh không ở trong cô nữa và gần như thét lên. “Em hứa,” cô thở gấp. “Làm ơn... trở lại với em đi.”
Anh trượt trở lại, khiến cô vừa thở phào nhẹ nhõm vừa hổn hển vì ham muốn. “Sẽ không có người đàn ông nào khác. Em có nghe anh không?”
Miranda biết những lời nói khẩn thiết của anh bắt nguồn từ sự phản bội của Leticia, nhưng cô bị cuốn đi trong khoảnh khắc đam mê này nên thậm chí không nghĩ đến việc trách mắng anh vì đã so sánh cô với người vợ trước. “Không ai cả, em thề! Em chưa bao giờ muốn bất cứ ai khác ngoài anh.”
“Và em sẽ không bao giờ,” anh kiên quyết nói, như có thể biến nó thành sự bằng cách nói ra.
“Không bao giờ! Làm ơn, Turner, làm ơn... em cần anh. Em cần...”
“Anh biết em cần gì.” Môi anh khép lại quanh một núʍ ѵú cô khi anh tăng nhịp chuyển động trong cô. Cô cảm thấy áp lực dâng lên trong cơ thể mình. Những cơn co thắt kɧoáı ©ảʍ đang phóng đi xuyên qua bụng cô, xuống hai cánh tay, lên hai chân. Và đột nhiên cô biết mình không thể nào chịu thêm một chuyển động khác mà không chết ngay tại chỗ, rồi cả cơ thể cô co giật, siết chặt quanh cái đàn ông của anh như một chiếc găng tay lụa. Cô gào tên anh, ghì chặt hai cánh tay anh khi vai cô bật lên khỏi giường với sức mạnh trong cơn cực khoái.
Sự thỏa mãn của cô thoát ra đẩy Turner vượt lêи đỉиɦ, anh cũng gào lên, giọng khàn khàn rồi đổ sập lên người cô, hoàn toàn được tự do. Chưa bao giờ tuyệt vời đến thế, chưa bao giờ. Ngay cả lần trước với Miranda. Như thể mỗi chuyển động, mỗi sự đυ.ng chạm bây giờ đều sâu sắc mãnh liệt đến nỗi anh biết cô là của anh và chỉ mình anh thôi. Anh giật mình bởi ham muốn chiếm hữu của mình, sửng sốt bởi cái cách anh bắt cô thề trung thành với anh, và ghê tởm bởi thực tế anh đã thao túng đam mê của cô cho hợp với nhu cầu trẻ con của mình.
Cô có giận không? Cô có ghét anh vì điều đó không? Anh ngóc đầu lên nhìn xuống gương mặt cô. Mắt cô đang nhắm, đôi môi cong lên nửa mỉm cười. Cô có dáng vẻ một người đàn bà thỏa mãn tới từng tế bào, và anh nhanh chóng quyết định rằng nếu cô không bị xúc phạm bởi những hành động hay câu hỏi của anh thì anh cũng không định tranh cãi với cô làm gì cho mệt.
“Em rất hồng, mèo con ạ,” anh thì thầm, vuốt ve má cô.
“Vẫn à?” cô lười biếng hỏi, thậm chí không mở mắt ra.
“Thậm chí còn hơn.”
Turner mỉm cười, chống người lên hai khuỷu tay để giảm bớt sức nặng của anh trên người cô. Anh lướt ngón tay chạy theo đường cong trên má cô, bắt đầu từ khóe miệng rồi kết thúc ở phần da mềm mại nơi khóe mắt. Anh nhịp nhịp lên mi mắt cô. “Mở ra nào.”
Cô nâng hai hàng mi. “Chào buổi sáng.”
“Thực tình.” Anh toe toét như trẻ con.
Cô vặn vẹo người dưới ánh mắt đắm đuối mãnh liệt của anh. “Anh không thấy khó chịu à?”
“Anh thích ở trên “Nhưng hai cánh tay anh...”
“Chúng đủ mạnh để giữ anh ở trên này một lúc lâu nữa. Ngoài ra thì, anh thích ngắm em.”
E thẹn, cô ngoảnh mặt đi.
“Không, không, không. Không trốn tránh. Nhìn lại đây nào.” Anh chạm vào cằm cô và day day nó cho tới khi cô lại đối diện với anh. “Em rất xinh đẹp, em biết không.”
“Em chẳng xinh,” cô đáp bằng cái giọng ngụ ý cô biết thừa anh đang nói dối.
“Em sẽ chấm dứt trò lý sự với anh về điểm này chứ? Anh già hơn em và đã thấy rất nhiều phụ nữ.”
“Đã thấy à?” cô hỏi vẻ ngờ vực.
“Vợ yêu, đó là một chủ đề khác, và là chủ đề không yêu cầu bàn luận. Anh chỉ muốn lưu ý rằng anh có thể là người am hiểu hơn em đôi chút, và em nên nghe lời anh trong vấn đề này. Nếu anh nói em đẹp, thì là em đẹp.”
“Thật sự, Turner, anh rất ngọt ngào...”
Anh cúi xuống cho tới khi mũi anh chạm vào mũi cô. “Em đang bắt đầu cáu với anh đấy, vợ ạ.”
“Ôi Chúa ơi, em không muốn thế mà.”
“Anh nên nghĩ là không.”
Môi cô cong lên thành một nụ cười tinh quái. “Anh rất đẹp trai.”
“Cảm ơn em,” anh hào hiệp đáp. “Giờ thì em có muốn thấy anh chấp nhận lời khen của em một cách đáng yêu như thế nào không?”
“Anh đã phá hủy hiệu quả bằng cách thể hiện lối cư xử đẹp đẽ của mình đấy.”
Anh lắc đầu. “Miệng lưỡi thật ghê gớm. Anh sẽ phải làm gì
“Hôn nó?” cô nói đầy hy vọng.
“Ừm, không thành vấn đề.” Anh đưa lưỡi lần theo viền môi cô. “Rất tuyệt. Rất ngon.”
“Em không phải bánh trái cây.”
“Lại cái miệng đấy,” anh nói và thở dài.
“Em cho là anh sẽ phải tiếp tục hôn em.”
Anh thở dài như thể đấy là một việc rất vụn vặt. “Ồ, được rồi.” Lần này, anh thọc vào miệng cô và đưa lưỡi anh lướt dọc theo hàm răng đều tăm tắp của cô. Khi anh nhấc đầu lên lần nữa và nhìn xuống gương mặt cô, Miranda đang sáng bừng lên. Dường như chỉ một từ duy nhất có thể miêu tả được sự phát sáng đó, nó tỏa sáng từ làn da cô. “Lạy Chúa, Miranda,” anh nói, giọng khản đυ.c. “Em thật sự xinh đẹp.”
Anh hạ người xuống, lăn sang mé giường của mình và kéo cô vào vòng tay anh. “Anh chưa bao giờ thấy ai giống như em ngay giây phút này,” anh thì thầm, kéo cô áp sát hơn nữa vào anh. “Cứ nằm im đây thôi.”
Anh lơ mơ chìm vào giấc ngủ, nghĩ rằng đây là cách tuyệt vời nhất để bắt đầu một cuộc hôn nhân.
6 Tháng Mười một 1819
Hôm nay đánh dấu tuần thứ mười cuộc hôn nhân của mình - và tuần thứ ba kể từ khi đến kỳ kinh. Đáng ra mình không nên ngạc nhiên khi có thể lại mang thai nhanh đến thế - Turner là người chồng ân cần, chu đáo nhất.
Mình không phàn nàn gì cả.
12 Tháng một 1820
Khi bước vào phòng tắm tối hôm nay, mình có thể thề là mình đã hơi nhìn thấy bụng mình nhô lên. Giờ thì mình tin. Mình tin nó đang ở đây.
30 Tháng tư 1820
Ôi, mình thật to lớn. Và vẫn còn gần ba tháng nữa. Turner có vẻ tôn sùng sự tròn trịa của mình. Anh ấy tin đó sẽ là một bé gái. Anh ấy thì thầm, “Bố yêu con,” với cái bụng của mình.
Nhưng chỉ với cái bụng của mình thôi. Không phải với mình. Đúng ra thì mình cũng đã không nói những lời ấy, nhưng mình chắc anh biết rằng mình yêu anh. Nói cho cùng, mình đã nói với anh từ trước đám cưới rồi, và anh từng nói rằng người ta không thể nào hết yêu quá dễ dàng được.
Mình biết anh ấy quan tâm đến mình. Tại sao anh ấy không thể nói yêu mình? Hoặc nếu anh ấy có yêu, tại sao anh ấy không thể nói ra?