Chương 10
Hai ngày sau đó, Turner dường như vẫn trong tình trạng sửng sốt kinh ngạc đờ đẫn.
Miranda không cố nói chuyện với anh, thậm chí không hề tiếp cận anh, nhưng thỉnh thoảng, cô lại bắt gặp anh đang nhìn mình với ánh mắt không thể hiểu được. Cô biết cô đã làm anh bị xáo trộn bởi anh thậm chí không buồn quay nhìn đi nơi khác khi mắt họ gặp nhau. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu nữa, rồi mới chớp mắt quay đi.
Miranda tiếp tục hy vọng rằng anh sẽ gật đầu, dù chỉ một lần thôi.
Mặc dù vậy, hầu như cả kỳ nghỉ cuối tuần hai người họ cố xoay xở để không bao giờ ở cùng một nơi trong cùng một lúc. Nếu Turner cưỡi ngựa, thì Miranda đi khám phá vườn cam. Nếu Miranda đi dạo trong vườn, thì Turner chơi bài.
Rất lịch sự. Rất người lớn.
Và hơn một lần, Miranda nghĩ cái trò này thật khiến trái tim cô vô cùng đau đớn.
Họ không nhìn nhau ngay cả trong bữa ăn. Phu nhân Chester tự hào về năng lực mai mối ghép đôi của mình, và vì thấy giữa Turner và Miranda không thể có mối liên hệ lãng mạn nào nên bà không xếp họ ngồi cạnh nhau. Turner thường xuyên được một bầy vịt trời trẻ trung xinh đẹp vây quanh, còn Miranda thì thảm hơn cả bị bỏ xó, liên tục bầu bạn với các bà góa u ám. Cô cho là Phu nhân Chester không mấy kỳ vọng ở khả năng cô có thể bẫy được một tấm chồng đủ tư cách. Olivia thì ngược lại, thường xuyên được ngồi với ba chàng cực kỳ đẹp trai giàu có, một bên trái, một bên phải và một đối diện.
Miranda học được kha khá các phương thuốc gia đình chữa bệnh gút.
Tuy nhiên, Phu nhân để các cặp đôi có cơ hội trong một sự kiện mà bà đã lên kế hoạch, đó là cuộc săn lùng kho báu thường niên của bà. Các vị khách sẽ lập thành từng đội hai người. Và vì mục đích của tất cả khách khứa đến đây là kết hôn hoặc tìm bạn tình (tùy thuộc vào tình trạng hôn nhân hiện tại của mỗi người, dĩ nhiên), mỗi đội sẽ gồm một nam và một nữ. Phu nhân Chester đã viết tên các vị khách vào những mảnh giấy rồi bỏ tên của quý bà quý cô vào một chiếc túi, còn tên của quý ông công tử vào một túi khác.
Hiện giờ bà đang thò tay vào một trong hai chiếc túi. Miranda cảm thấy dạ dày nôn nao.
“Ngài Anthony Waldove và...” Phu nhân Chester thọc tay vào túi kia. “Phu nhân Rudland.”
Miranda thở hắt ra, đến lúc ấy mới nhận ra mình vừa nín thở. Cô sẽ làm bất cứ điều gì để được ở cùng đội với Turner - và bất cứ điều gì để tránh được chuyện ấy.
“Tội nghiệp mẹ,” Olivia thì thầm bên tai cô. “Ngài Anthony Waldove thật sự rất kém thông minh. Mẹ sẽ phải làm hết mọiviệc.”
Miranda đặt một ngón tay lên môi. “Mình không thể nghe được.
“Ông William Fitzhugh và... tiểu thư Charlotte Glad-dish.”
“Cậu muốn thành cặp với ai?” Olivia hỏi.
Miranda nhún vai. Nếu không được chỉ định với Turner thì ai khác với cô cũng thế cả.
“Ngài Turner và...”
Tim Miranda ngừng đập.
“... tiểu thư Olivia Bevelstoke. Thật là hay đúng không? Chúng ta đã chơi trò này năm năm rồi, và đây là đội anh trai-em gái đầu tiên.”
Miranda bắt đầu hít thở trở lại, không rõ mình đang thất vọng hay nhẹ nhõm nữa.
Tuy nhiên, Olivia thì không hề nghi ngờ về cảm xúc của mình. “Thảm họa,” cô càu nhàu bằng giọng tiếng Pháp vỡ vụn đặc trưng của mình. “Bao nhiêu chàng trai thế này mà mình lại bị mắc kẹt với ông anh trai. Bao giờ thì mình mới lại được phép lang thang một mình với đàn ông nữa chứ? Thật lãng phí, thật phí phạm.”
“Chuyện lẽ ra có thể còn tệ hơn,” Miranda nói một cách thực tế. “Không phải tất cả quý ông ở đây đều là, ờ, quý ông. Ít nhất cậu biết rằng Turner sẽ không cố gắng cưỡng bức cậu.”
“Đó chỉ là sự an ủi nhỏ nhoi thôi, mình đảm bảo với cậu đấy.”
“Livvy...”
“Suỵt, họ vừa gọi tên ngài Westholme.”
“Và bên phía các tiểu thư...” Phu nhân Chester láy âm cuối rung lên. “Tiểu thư Miranda Cheever!”
Olivia thúc cậu. “Cậu may nhé.”
Miranda chỉ nhún vai.
“Ồ, đừng có hành động như trẻ con thế,” Olivia mắng. “Cậu không nghĩ anh ấy rất tuyệt vời sao? Mình sẵn sàng hiến tặng chân trái để được đổi chỗ với cậu đấy. Mà này, sao chúng mình không đổi cho nhau nhỉ? Chẳng có luật nào cấm chuyện đó cả. Và dù sao thì cậu cũng thích Turner mà.”
Không phải thích, mà là rất thích, Miranda rầu rĩ nghĩ.
“Sao? Cậu sẽ đồng ý chứ? Trừ phi cậu cũng để mắt đến Westholme?”
“Không,” Miranda đáp, cố nghe không có vẻ mất tinh thần. “Không, dĩ nhiên là không rồi.”
“Thế thì chúng mình đổi nhé,” Olivia hào hứng nói.
Miranda không biết mình nên nhảy cẫng lên trước cơ hội này hay chạy thẳng về phòng trốn trong tủ áo nữa. Dù sao cô cũng không có mấy lý do để từ chối Olivia. Livvy chắc chắn sẽ muốn biết tại sao cô không muốn ở một mình với Turner. Và rồi cô sẽ nói gì? Mình mới nói với anh trai cậu rằng mình yêu anh ấy, và mình sợ rằng anh ấy sẽ ghét mình ư? Mình không thể ở một mình với Turner bởi vì mình sợ anh ấy có thể cưỡng bức mình ư? Mình không thể ở một mình với Turner bởi vì mình có thể sẽ cưỡng bức anh ấy ư?
Chỉ nghĩ đến đó đã khiến Miranda muốn phá lên cười.
Hoặc khóc.
Nhưng Olivia đang nhìn cô không chớp mắt vẻ trông đợi, đó là cái cung cách đặc trưng của Olivia ở, ờ, tuổi lên ba, và Miranda nhận ra dù mình có nói hay làm gì đi nữa cũng không quan trọng. Kết quả vẫn là cô sẽ thành cặp với Turner.
Không phải là Olivia hư hỏng, mặc dù có lẽ cô hơi hư một chút thôi. Chỉ là bất cứ cố gắng nào từ phía Miranda hòng tránh né vấn đề đều sẽ gặp phải một câu chất vấn chính xác và dai dẳng đến mức chắc chắn sẽ kết thúc ở chỗ cô sẽ tiết lộ hết mọi chuyện.
Khi ấy cô sẽ phải bỏ trốn về nông thôn thôi. Hoặc ít nhất là tìm một cái giường mà chui xuống trốn. Trong một tuần.
Thế là Miranda thở dài gật đầu. Cô nghĩ đến mặt tích cực và điều tốt đẹp kiểu “tái ông mất ngựa” trong chuyện này, cuối cùng đành rút ra kết luận là không tìm ra được điều gì rõ ràng.
Olivia túm lấy tay cô bạn mà siết. “Ôi, Miranda, cảm ơn cậu!”
“Mình hy vọng Turner không phiền,” Miranda thận trọng nói.
“Ôi không, anh ấy không phiền đâu. Anh ấy sẽ quỳ sụp xuống cảm ơn ngôi sao may mắn của anh ấy vì không phải dành cả buổi chiều với mình. Anh ấy nghĩ mình là con bé ngỗ ngược.”
“Anh ấy không nghĩ thế.”
“Anh ấy nghĩ thế đấy. Anh thường bảo mình nên giống cậu nhiều hơn.”
Miranda quay sang ngạc nhiên. “Có thật thế không?”
“Ừm hừm.” Nhưng sự chú ý của Olivia đã trở lại với Phu nhân Chester, người đang hoàn thành nhiệm vụ kết mối các đôi nam thanh nữ tú. Khi bà đã xong, đám đàn ông tiến đến tìm bạn đồng hành của mình.
“Miranda và em đã đổi chỗ!” Olivia tuyên bố khi Turner tới cạnh cô. “Anh không phiền chứ?”
Anh nói, “Dĩ nhiên là không,” nhưng Miranda thậm chí sẽ không đánh cược đến một phần tư xu là anh đang nói thật. Rốt cuộc thì anh có thể nói gì khác được chứ?
Ngài Westholme đến ngay sau đấy, và dù đủ lịch sự để cố che giấu nhưng ai cũng thấy rõ là anh chàng vui ra mặt bởi sự hoán đổi này.
Turner không nói gì.
Olivia làm mặt nhăn nhó bối rối với Miranda nhưng Miranda làm lơ coi như không thấy
“Đây là manh mối đầu tiên của các bạn!” Phu nhân Chester nói to. “Các quý ông vui lòng tiến tới trước để nhận phong bì của mình được chứ?”
Turner và Westholme đi vào giữa phòng rồi quay trở ra sau vài giây với hai cái phong bì trắng bằng bìa cứng.
“Hãy mở phòng bì của chúng ta ở ngoài kia,” Olivia nói với ngài Westholme, nhoẻn cười ranh mãnh với Turner và Miranda. “Tôi không muốn bất cứ ai nghe lỏm chúng ta thảo luận chiến lược của mình.”
Những đối thủ khác có vẻ có cùng ý nghĩ, bởi vì chỉ một loáng sau, Turner và Miranda đã thấy họ chỉ còn lại một mình.
Anh hít một hơi thật sâu và chống hai tay lên hông.
“Em không yêu cầu hoán đổi,” Miranda nói nhanh. “Olivia muốn em làm thế.”
Anh nhướn mày.
“Em không yêu cầu thật mà!” cô phản đối. “Livvy thích ngài Westholme, và cô ấy cho rằng anh nghĩ cô ấy là con bé ngang ngược.”
“Đúng là con bé ngang ngược còn gì.”
Ngay lúc đó Miranda không thực sự muốn phản đối, nhưng dù sao cô cũng nói. “Cô ấy hầu như không biết mình đang làm gì khi ghép cặp chúng ta với nhau.”
“Em có thể từ chối trò hoán đổi này,” anh chỉ ra.
“Ồ? Và căn cứ vào cái gì?” Miranda cáu kỉnh. Anh không cần phải quá rầu rĩ về việc họ trở thành bạn đồng hành thế chứ. “Anh sẽ gợi ý em giải thích thế nào cho cô ấy về việc chúng ta không nên dành cả buổi chiều cùng nhau chứ hả?”
Turner không trả lời, cô đoán chừng bởi vì anh không có câu trả lời. Anh chỉ quay gót sải bkhỏi phòng.
Miranda nhìn anh một lúc, rồi khi thấy rõ ràng anh không có ý đợi mình, cô thốt ra một tiếng gắt gỏng nho nhỏ và vội vã chạy theo anh. “Turner, anh chậm lại được không!”
Anh dừng lại một chốc, dáng vẻ cường điệu của anh rõ ràng cho thấy sự thiếu kiên nhẫn dành cho cô.
Khi cô tới bên cạnh, vẻ mặt anh vẫn còn biểu hiện sự chán ngán và cáu kỉnh. “Sao?” anh dài giọng nói.
Cô gắng hết sức giữ bình tĩnh. “Chúng ta ít nhất có thể cố gắng lịch sự với nhau không?”
“Anh không tức giận với em, Miranda.”
“Thế thì chắc chắn anh đang nêu một tấm gương tốt đấy.”
“Anh rất thất vọng,” anh nói theo cái cung cách mà cô chắc chắn là để khiến cô bị sốc. Sau đó anh cằn nhằn, “Theo nhiều cách hơn là em có thể hình dung.”
Miranda có thể hình dung và vẫn thường làm thế, rồi cô đỏ mặt. “Mở phong bì đi, được không?” cô lẩm bẩm.
Anh đưa nó cho cô xé ra. “Tìm manh mối tiếp theo của bạn bên dưới một mặt trời thu nhỏ,” cô đọc.
Cô liếc nhanh sang anh. Turner thậm chí còn không nhìn cô. Anh đang nhìn bất cứ cái gì cũng được ngoại trừ cô, anh chỉ đăm đăm hết ngó xuống lại ngó lên mà chẳng nhìn vào cái gì cả, như thể anh thà ở nơi nào đó khác còn hơn.
“Vườn cam,” cô tuyên bố, chẳng thèm quan tâm xem anh có hưởng ứng hay không. “Em vẫn thường nghĩ những trái cam giống như các mảnh nhỏ xíu của mặt trời.”
Anh cộc cằn gật đầu và ra hiệu bằng cánh tay cho cô dẫn đường. Nhưng có vẻ gì đó khá là bất lịch sự và kẻ cả trong dáng điệu đó. Miranda cảm thấy một thôi thúc mạnh mẽ muốn nghiến hai hàm răng vào nhau và gầm lên khi rảoước tiếntới.
Không nói một lời, cô diễu hành ra khỏi nhà hướng về phía vườn cam. Anh thật sự không thể đợi đến lúc cuộc săn lùng kho báu rắc rối này kết thúc phải không? Được, cô sẽ rất đỗi vui mừng được gia ơn cho anh. Cô khá thông minh; những manh mối này không quá khó. Họ có thể trở về phòng riêng của mỗi người sau một giờ nữa.
Không nghi ngờ gì, họ tìm thấy một đống phong bì ngay bên dưới một cây cam. Không một lời, Turner cúi xuống lấy một cái và đưa nó cho cô.
Cũng im lặng như thế, Miranda xé cái phong bì. Cô đọc manh mối tiếp theo rồi đưa nó cho Turner.
NGƯỜI LA MÃ CÓ THỂ GIÚP BẠN
TÌM MANH MỐI KẾ TIẾP.
Nếu anh có khó chịu vì lối cư xử nín thinh của cô thì anh cũng không biểu lộ ra. Anh chỉ gập mảnh giấy lại và nhìn cô với biểu hiện trông chờ chán ngán.
“Nó ở dưới một khung cửa tò vò,” cô nói giọng tỉnh bơ. “Người La Mã là những người đầu tiên dùng chúng trong kiến trúc. Có vài cái trong vườn.”
Đúng y như vậy, mười phút sau họ đã kiếm được một cái phong bì khác.
“Em có biết chúng ta phải trải qua bao nhiêu manh mối nữa trước khi xong việc không?” Turner hỏi.
Đây là câu nói đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu, và nó liên quan tới việc khi nào thì anh tống khứ được cô. Miranda cắn chặt răng trước lời sỉ nhục này, lắc đầu và mở phong bì. Cô phải giữ bình tĩnh. Nếu cô để anh tạo ra dù chỉ một kẽ hở trên bề mặt, cô sẽ sụp đổ hoàn toàn thành từng mảnh. Sự giáo dục ở trường giúp cô giữ được nét mặt bình thản, cô mở mảnh giấy và đọc. “Bạn sẽ cần phải săn đuổi manh mối kế tiếp.”
“Anh hình dung điều gì đó liên quan đến việc đi săn
Cô nhướn mày. “Anh đã quyết định tham gia rồi à?”
“Đừng có nhỏ nhen thế, Miranda.”
Cô trút một hơi thở nặng nề khó chịu và quyết định làm ngơ anh. “Có một túp lều đi săn nhỏ ở phía Đông. Chúng ta sẽ mất khoảng mười lăm phút đi bộ tới đó.”
“Và làm thế nào mà em phát hiện ra túp lều này?”
“Em vẫn thường tản bộ.”
“Bất cứ khi nào anh ở trong nhà, anh cho là thế.”
Miranda thấy không có lý do nào để chối cãi phát biểu của anh.
Turner liếc về phía đường chân trời. “Em có nghĩ Phu nhân Chester sẽ để chúng ta đi xa khỏi ngôi nhà chính không?”
“Cho đến giờ em vẫn đúng,” Miranda vặn lại.
“Đúng vậy,” anh nói kèm theo cái nhún vai chán ngán. “Dẫn đường đi.”
Họ chậm chạp lê bước xuyên qua cánh rừng được mười phút thì Turner đưa ánh mắt nghi ngại nhìn bầu trời đang tối sầm. “Trông như sắp có mưa,” anh nói ngắn gọn.
Miranda ngước nhìn lên. Anh đã đúng. “Anh muốn làm gì?”
“Ngay lúc này à?”
“Không, tuần tới. Dĩ nhiên là ngay lúc này, đồ đần.”
“Đồ đần ư?” Anh cười, hàm răng trắng làm cô lóa mắt. “Em làm anh tổn thương đấy.”
Mắt Miranda nheo lại. “Tại sao anh đột nhiên tử tế với em thế?”
“Anh ư?” anh càu nhàu, và cô thấy thật xấu hổ.
“Ồ, Miranda,” anh tiếp tục với tiếng thở dài ra vẻ bề trên, “Có lẽ anh thích tốt với em.”
“Có lẽ anh không thích.”
“Có lẽ anh thích đấy,” anh mỉa mai. “Và có lẽ đôi khi chỉ là em làm cho nó khó khăn thôi.”
“Có lẽ,” cô đáp vẻ kiêu ngạo không kém. “Trời sắp mưa rồi, chúng ta nên đi nhanh.”
Một tiếng sấm rền át đi từ cuối cùng cô nói. “Có lẽ em đúng,” Turner đáp, nhăn mặt nhìn trời. “Chúng ta gần túp lều hay ngôi nhà?”
“Túp lều.”
“Thế thì mau lên. Anh không muốn bị kẹt trong một cơn bão có sấm sét và mưa to ngay giữa rừng đâu.”
Miranda không thể không đồng ý với anh, bất chấp sự quan tâm của cô đối với phép tắc đúng mực, vậy nên cô bắt đầu đi nhanh hơn về phía chòi săn. Nhưng họ mới đi được mười mét thì những giọt mưa đầu tiên đã rơi xuống. Thêm mười mét nữa thì trời mưa xối xả như trút.
Turner túm lấy tay Miranda, kéo cô chạy dọc theo con đường mòn. Miranda vấp chân phía sau anh, tự hỏi chạy thì có ích gì khi họ đã ướt sũng đến tận da.
Vài phút sau họ thấy mình đứng trước túp lều săn hai phòng. Turner nắm tay nắm cửa và xoay, nhưng cánh cửa không nhúc nhích. “Quỷ tha ma bắt,” anh càu nhàu.
“Nó bị khóa à?” Miranda hỏi qua hai hàm răng đánh lập cập.
Anh gật đầu cộc lốc.
“Chúng ta sẽ làm gì đây
Anh trả lời cô bằng cách húc vai vào cánh cửa.
Miranda cắn môi. Thế chắc phải đau lắm. Cô thử một cửa sổ. Bị khóa.
Turner lại xô mạnh cánh cửa.
Miranda vòng qua hông nhà thử một cửa sổ khác. Với một chút nỗ lực, nó trượt lên. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng Turner ngã nhào qua khung cửa. Cô thoáng cân nhắc đến việc dù thế nào cũng sẽ chui qua cửa sổ này, nhưng rồi lại quyết định làm điều cao thượng và hạ nó xuống. Anh đã lao vào rắc rối để phá cánh cửa. Điều tối thiểu mà Miranda có thể làm là để anh tin mình là chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời của cô.
“Miranda!”
Cô nửa đi nửa chạy vòng trở lại phía trước. “Em đến ngay đây.” Cô vội vàng vào nhà và đóng cánh cửa phía sau.
“Em đang làm cái quái gì ngoài đó thế?”
“Làm một người tử tế hơn là anh có thể tưởng tượng,” cô lầm bầm, giờ thì cô ước gì mình đã đi qua đường cửa sổ.
“Hả?”
“Chỉ ngó quanh thôi,” cô nói. “Anh đã phá hỏng cánh cửa à?”
“Không nhiều lắm. Mặc dù cái chốt cửa bị gẫy rồi.”
Cô cau mày. “Vai anh có đau không?”
“Nó ổn.” Anh lột chiếc áo khoác ướt đẫm nước treo lên cái mắc trên tường. “Cởi...” Anh ra dấu về phía cái áo choàng nhẹ bằng lông của cô. “... em muốn gọi nó là gì cũng được.”
Miranda và lắc đầu.
Anh nhìn cô vẻ nóng nảy. “Hơi muộn cho cho tính e lệ kiểu cách rồi đấy.”
“Ai đó có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Anh nghi ngờ điều đấy đấy. Anh đoán giờ này tất cả bọn họ đã an toàn và ấm áp trong phòng làm việc của ngài Chester, nhìn chòng chọc lên mấy cái đầu mà ông ấy đóng khung trên tường.”
Miranda cố làm lơ cái cục nghẹn vừa mới trồi lên trong họng. Cô quên béng mất ngài Chester là một thợ săn khát máu đến mức nào. Cô nhanh chóng quét mắt khắp phòng. Turner đã đúng. Không thấy bất cứ cái phong bì trắng nào cả. Không ai tình cờ đi ngang qua đây được, và nhìn ngoài trời thì thấy cơn mưa không thể tạnh ngay.
“Làm ơn nói với anh em không phải là một trong số các quý cô chọn điệu bộ e lệ thay vì sức khỏe.”
“Không, dĩ nhiên là không.” Miranda nhún vai thả chiếc áo choàng xuống và treo nó lên cái mắc bên cạnh áo anh. “Anh có biết nhóm lửa không?” cô hỏi.
“Miễn là chúng ta có củi khô.”
“Ồ, nhưng chắc phải có một ít quanh đây. Dù sao nó là một chòi săn mà.” Cô ngước nhìn Turner với ánh mắt đầy hy vọng. “Không phải hầu hết đàn ông đều thích ấm áp khi đi săn sao?”
“Sau khi họ đi săn,” anh lơ đãng sửa lại trong khi nhìn quanh tìm củi. “Và hầu hết đàn ông, bao gồm cả ngài Chester, anh hình dung là đủ lười để thích làm một chuyến đi ngắn về nhà hơn là cố gắng nhóm lửa ở đây.”
“Ồ.” Miranda đứng im một lúc, quan sát anh đi quanh phòng. Rồi cô nói, “Em sẽ vào phòng kia để xem có quần áo khô nào chúng ta dùng được không.”
“Ý kiến hay đấy.” Turner nhìn theo lưng cô khi cô biết mất khỏi tầm nhìn. Cơn mưa đã làm áo cô dính sát vào người, và anh có thể nhìn thấy sắc hồng ấm áp của làn da côxuyên qua lớp vải ướt. Chỗ thắt lưng anh vốn lạnh đến khó tin do ướt đẫm nước, lại bắt đầu nóng lên và căng thẳng với tốc độ nhanh khác thường. Anh nguyền rủa và rồi vấp ngón chân khi cố nâng nắp một cái hòm gỗ lên tìm củi.
Chúa ơi, anh đã làm gì để phải chịu đựng cảnh này? Nếu người ta đưa cho anh giấy bút và yêu cầu thảo ra một hình thức tra tấn hoàn hảo, thì anh cũng không bao giờ tưởng tượng nổi chuyện này. Mà đấy là anh đã có một trí tưởng tượng rất phong phú rồi đấy.
“Em tìm thấy củi ở đây rồi!”
Turner theo tiếng gọi của Miranda vào phòng bên cạnh.
“Ở đằng kia kìa.” Cô chỉ vào một đống gỗ mới đốn ở gần lò sưởi. “Em đoán ngài Chester thích dùng lò sưởi này hơn khi ở đây.”
Turner liếc thấy một cái giường lớn với cái chăn mềm mại và đống gối phủ lông mịn. Anh có ý tưởng hay ho về lý do ngài Chester thích căn phòng này hơn, và nó chẳng liên quan gì đến Phu nhân Chester đẫy đà cả. Anh ngay lập tức cho củi vào lò sưởi.
“Anh không nghĩ chúng ta nên sử dụng cái lò sưởi ở phòng kia à?” Miranda hỏi. Cô cũng đã thấy cái giường lớn.
“Cái lò này rõ ràng được dùng thường xuyên hơn. Dùng lò ống khói bẩn sẽ nguy hiểm lắm. Nó có thể bị tắc.”
Miranda chầm chậm gật đầu, và anh có thể nói rằng cô đang cố gắng một cách khó nhọc để trông không có vẻ khó chịu. Cô tiếp tục tìm kiếm quần áo khô trong khi Turner chú tâm vào việc nhóm lửa, nhưng tất cả những gì cô tìm được chỉ là vài cái chăn cũ. Turner quan sát khi cô quàng một chiếc lên vai.
“Vải cashmere à?” anh dài giọng.
Hai mắt cô mở lớn. Anh nhận ra cô không biết anh vẫn đang nhìn cô. Anh cười, hoặc đúng hơn là chỉ nhe răng ra thôi. Có lẽ cô thấy không thoải mái, nhưng chết tiệt thật, anh cũng vậy. Cô nghĩ chuyện nà dễ dàng đối với anh sao? Cô đã nói cô yêu anh, vì Chúa. Tại sao ác quỷ lại để cô sổng ra ngoài và làm chuyện đó cơ chứ? Có lẽ nào cô lại không biết gì về đàn ông ư? Có lẽ nào cô không hiểu rằng điều đó chắc chắn sẽ làm cho anh sợ hãi ư?
Anh không muốn chịu trách nhiệm với trái tim cô. Anh không muốn trách nhiệm. Anh đã kết hôn. Trái tim anh đã bị nghiền nát, bị giày xéo và ném vào một đống rác rưởi đang bốc cháy. Điều cuối cùng anh muốn là chăm nom cho một ai đó, đặc biệt là Miranda.
“Dùng cái chăn trên giường ấy,” anh nhún vai. Hẳn nó phải thoải mái hơn thứ cô tìm thấy.
Nhưng cô lắc đầu. “Em không muốn làm nó lộn xộn. Em không muốn ai biết chúng ta đã ở đây.”
“Ừm, đúng thế,” anh độc ác nói. “Rồi thì anh sẽ phải cưới em, phải không?”
Cô trông có vẻ bị tác động đến mức anh phải lầm bầm một câu xin lỗi. Chúa lòng lành, anh sắp biến thành một kẻ mà anh thực sự không thích. Anh không muốn làm tổn thương cô. Anh chỉ muốn...
Quỷ tha ma bắt, anh không biết mình muốn gì nữa. Anh thậm chí không thể nghĩ đến tương lai dài hơn mười phút nữa, không thể tập trung vào bất cứ điều gì ngoài việc kiểm soát đôi tay mình.
Anh bắt mình bận rộn với cái lò sưởi, buông ra một tiếng cằn nhằn thỏa mãn khi cuối cùng một ngọn lửa tí xíu màu vàng cam cũng bén vào khúc gỗ. “Giờ thì dễ dàng rồi,” anh lầm bầm, cẩn thận đặt những cành củi nhỏ hơn gần ngọn lửa. “Thế là ta đã có, đã có... và... đúng rồi!”
“Turner?”
“Lửa cháy rồi,” anh lẩm bẩm, cảm thấy hơi ngốc nghếch vì sự hào hứng của mình. Anh đứng lên và quay lại. Cô vẫn đang túm chặt tấm chăn sờn cũ quanh vai.
“Quấn chăn cũng chẳng ích gì khi mà em đã ướt sũng cả váy rồi,” anh bình luận.
“Em không có nhiều lựa chọn mà, đúng không?”
“Cái đó còn tùy vào em. Còn anh, anh sẽ hong khô người.” Các ngón tay anh lần lên khuy áo sơ mi.
“Có lẽ em nên sang phòng bên kia,” cô thì thào.
Turner để ý thấy cô chẳng hề nhúc nhích đến một phân. Anh nhún vai, rồi anh cởi chiếc áo ra hoàn toàn.
“Em nên đi,” cô thì thầm nhắc lại.
“Thế thì đi đi,” anh nói, môi cong lên mỉa mai.
Cô há miệng định nói gì đó rồi lại thôi. “Em...” Cô đột nhiên sững lại, vẻ hoảng hốt thoáng lướt qua nét mặt.
“Em cái gì?”
“Em nên đi.” Và lần này cô làm thật, cô lao khỏi phòng.
Turner lắc đầu khi cô đi khỏi. Phụ nữ. Liệu có ai hiểu được họ? Đầu tiên cô nói yêu anh. Rồi cô nói cô muốn quyến rũ anh. Rồi cô tránh mặt anh hai ngày. Bây giờ cô trông thật khϊếp sợ.
Anh lắc đầu lần nữa, lần này nhanh hơn, mái tóc anh vẩy nước khắp phòng. Choàng một chiếc chăn lên vai, anh đứng trước ngọn lửa hong khô người. Nhưng hai chân anh có cảm giác khó chịu bứt rứt. Anh bắn một cái nhìn ra phía cánh cửa. Miranda đã đóng nó lại khi cô đi ra, và cứ theo như tình trạng ngượng ngùng kiểu trinh nữ hiện tại của cô thì anh nghi ngờ việc cô bước vào phòng mà không gõ cửa.
Anh lột hai ống quần ra thật nhanh. Ngọn lửa bắt đầu làm anh ấm lên ngay lập tức. Anh lại liếc ra phía cửa. Chỉ để đề phòng thôi, rồi anh hạ tấm chăn xuống và cuốn nó dắt vào quanh thắt lưng. Thực sự trông nó hơi giống một cái váy.
Anh nghĩ lại biểu hiện trên mặt cô ngay trước khi chạy ra khỏi phòng. Sự của trinh nữ và một điều gì đó khác nữa. Nó có phải là sự mê hoặc không? Thèm muốn ư?
Và cô đã định nói điều gì? Không phải là “Em nên đi,” điều đó cô đã nói rồi.
Nếu anh bước đến chỗ cô, giữ khuôn mặt cô trong hai tay anh và thì thầm, “Nói cho anh nghe đi,” thì điều cô sẽ nói là gì?
3 Tháng bảy 1819
Suýt nữa thì mình đã nói điều đó với anh lần nữa. Và mình nghĩ là anh đã biết. Mình nghĩ là anh đã biết điều mình định nói.