Chương 27

CHƯƠNG 27: DỰA QUÁ GẦN DỄ CHẠM SÚNG CƯỚP CÒ ĐÓ TÔ CA

Giang Ly ngậm một điếu thuốc, chân bước đi nhanh như bay, Tô Mạch phải chạy qua một cái hẻm mới chặn được hắn. Điếu thuốc trong miệng Giang Ly run run, biểu tình nhìn rất thiếu đánh, nhìn Tô Mạch đang chắn trước mặt, khàn giọng hỏi: "Làm gì đấy?"

Tô Mạch nhíu mày, giật phăng điếu thuốc trong miệng hắn xuống đất, lấy chân dẫm lên: "Nói chuyện đàng hoàng."

"Không đàng hoàng được!" Trong lòng Giang Ly có một cảm giác bực bội không rõ ràng, tóm lại là hiện tại hắn cảm thấy Tô Mạch rất ngứa mắt, nhìn kiểu gì cũng không thoải mái, thậm chí còn muốn đánh cho một trận.

Tô Mạch thở dài, vươn tay sờ sờ gáy Giang Ly: "Nói đi, tôi chọc vào chỗ nào của cậu rồi?"

Giang Ly không nói nên lời.

Tô Mạch nắm chặt cổ tay Giang Ly kéo về phía sau: "Quay về với tôi, bây giờ là mấy giờ rồi, đi đâu nữa." Giang Ly cứng họng, Tô Mạch hết sức kiềm chế bản thân, quay mặt lại lạnh giọng nói: "Có chuyện thì nói, cứ nhõng nhẽo lại tưởng mình là tiểu cô nương."

Giang Ly nghe xong liền như bị cậu ấn vào cái công tắc nào đó, hắn tức giận, đá một cái, lại hét lên: "Này, con mẹ nó, ai là tiểu cô nương chứ!"

Tô Mạch nghiêng người tránh né, không nghĩ là Giang Ly sẽ tức giận như vậy, hai tay liên tục ra đòn. Tô Mạch cũng có lúc sẽ phát giận đó, huống hồ hôm nay cậu cũng nhịn đủ rồi, Giang Ly tung một cú đấm tới, Tô Mạch giơ tay ra chặn, lại đánh lại hắn một cú, thế quái nào lần này lại đánh trúng.

Giang Ly bụm mặt choáng váng, hắn có muốn đánh cậu thật đâu, chỉ giả vờ thôi mà, chứ chỉ dựa vào cái thân thủ này của cậu hắn đã muốn thật xa rồi. Không ngờ Tô Mạch lại đánh trả, Giang bảo bảo ủy khuất muốn chết hu hu.

"Con mẹ nó, cậu dám đánh tôi!" Giang Ly gào lên.

Tô Mạch cũng sững sờ, đánh trúng thật này.

Tô Mạch duỗi tay chạm vào mặt Giang Ly: "Tôi xem nào."

Giang Ly đánh cậu một cái: "Cút!"

Tô Mạch thở dài, Giang Ly hiện tại giống y như con nhím xù lông, ai nói cũng không nghe.

Tô Mạch mềm lòng, ôm eo hắn kéo vòng trong ngực: "Được rồi mà."

Lửa giận của Giang Ly cũng tan đi một chút, chỉ là bị Tô Mạch đánh một cái có hơi mất mặt, Giang Ly ở trong lòng Tô Mạch điều chỉnh tư thế thoải mái hơn một chút, vùi đầu vào bả vai cậu cắn một miếng. Tô Mạch kêu nhỏ một tiếng, cắn răng nhịn xuống.

Tô Mạch hít vào một hơi, duỗi tay vỗ lưng Giang Ly: "Vậy là hòa nhé?"

Giang Ly cắn xong lại cảm thấy bản thân có chút trẻ con, xấu hổ gác đầu lên vai Tô Mạch, đến khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của cậu, lúc này mới gật gật: "Thêm một gói spa toàn thân."

"Được." Tô Mạch cười, nắm chặt tay Giang Ly, "Quay về, tặng thêm một gói spa toàn thân."

Giang Ly cũng không phải chưa từng được Tô Mạch nắm tay, lúc Tô Mạch bị ốm, còn cả hôm trời mưa lúc trước nữa, nhưng hôm nay lại có chút gì đó khác lạ, bởi vì Tô Mạch thay đổi cách nắm tay, mười ngón đan chặt vào nhau. Giang Ly có chút khẩn trương, cái miệng ồn ào không ngừng nói lúc này lại dán chặt, bức bối trong lòng cuối cùng cũng biến mất. Hắn lặng lẽ quan sát Tô Mạch, nhìn nét mặt cậu ấy vẫn rất bình thường, chả nhẽ lại xem mình như trẻ con mà dỗ đấy à, vừa nghĩ tới đây trong lòng Giang Ly lại cảm thấy có chút kém cỏi. Nhưng mà ngón tay của Tô Mạch vừa dài vừa lạnh, Giang Ly rất thích nắm.

Tô Mạch thật ra không có bình tĩnh như trên mặt đâu, những động tác nhỏ kia của cậu Giang Ly lại không chống cự, trong lòng Tô Mạch lại ẩn hiện thêm vài phần mong đợi. Giang Ly rửa mặt xong vào phòng ngủ, cởi sạch quần áo trên người xuống, nhắm mắt lười biếng nằm trên giường, hô hấp Tô Mạch trầm xuống không ít.

Giang Ly lắc lắc hông: "Tô ca, nhanh lên!"

Tô Mạch: ".....Tôi sợ cậu chịu không nổi."

"Ai da!" Giang Ly run chân, "Xin cậu đấy! Mau khiến tôi chịu không nổi đi!"

Ánh mắt Tô Mạch càng ngày càng tối hơn: ".....Được."

Nửa đêm phòng Tô Mạch tiếng rên vang lên từng đợt, tình hình chiến đấu nghe rất kịch liệt, ư ư a a vang lên không ngừng. Tô Mạch rốt cuộc không thể nhịn được, kéo quần thấp xuống cho nhiệt độ cơ thể hạ xuống một chút, đánh nhẹ một cái lên da thịt lõα ɭồ của Giang Ly, lạnh giọng nói: "Câm miệng."

"Ha ha ha ha!" Giang Ly nằm hưởng thụ gói spa toàn thân của Tô Thị vui vẻ cười lớn, xoay đầu nhìn Tô Mạch, "Tô ca, không phải cậu nghe đến cương rồi đấy chứ....Ơ! Mẹ nó! Cương thật à?"

Tô Mạch cung chịu chết, cúi mặt nhìn Giang Ly từ trên xuống dưới, quay người đi vào phòng vệ sinh, bận rộn hơn nửa ngày mới quay lại. Chờ tới khi Tô Mạch mở cửa vào phòng, Giang Ly đã cười đến mức rung giường. Tô mạch rũ mắt cởϊ qυầи áo lên giường nằm, Giang Ly ngồi bên cạnh lay vai cậu, cười nói: "Ai da Tô ca à, không nhận ra đấy? Nhạy cảm thật đó? Tsundere à? Ha ha ha ha ha ha!"

Tô Mạch không trả lời, mặt không biểu tình kéo chăn, quay lưng về phía hắn, Giang Ly lại càng được nước lấn tới, ghé người vào Tô Mạch, thăm dò biểu tình của cậu: "Tô ca ngượng rồi sao? Đừng mà! Phản ứng bình thường thôi! Đều tại tôi đẹp trai quá đó mà, dáng người lại quá tốt, thanh âm còn hút hồn nữa! Ha ha ha ha ha ha ha!"

"Cậu còn nói thêm một chữ, tôi không ngại lấy cậu ra dập lửa đâu." Tô Mạch bình tĩnh nói nhưng Giang Ly cảm nhận được tỉ lệ chết người trong đó rất cao. Hắn lập tức ngậm miệng, dựa gần người Tô Mạch nằm xuống.

Tô Mạch vươn tay tắt đèn, trong chớp mắt căn phòng liền tối om, chỉ có hô hấp bên tai của Giang Ly lại rõ ràng. Không lâu sau, hơi thở của hắn liền nhẹ hơn, có lẽ đã ngủ say rồi.

Tô Mạch nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Giang Ly?"

Giang Ly không trả lời, không nhúc nhích quay lưng về phía Tô Mạch.

Tô Mạch ngồi dậy, cúi người nhìn khuôn mặt Giang Ly, nét mặt hắn dưới ánh trăng rất yên tĩnh, khác hẳn một trời một vực so với bình thường, lông mi cong cong hơi rung động, đôi môi hơi mở ra một chút. Tô Mạch lại thử gọi nhỏ mấy lần, nhưng người kia vẫn không có phản ứng như cũ, Tô Mạch yên tâm, nương theo ánh trăng mà quan sát Giang Ly từ trên xuống dưới.

Chính là một người như vậy, con trai, một người con trai cao ráo, người con trai cao ráo ngày thường rất thích khoe khoang vớ vẩn này, thần không biết quỷ không hay tiến vào trái tim của Tô Mạch, tới khi cậu phát hiện, đã không thể đuổi ra.

Tô Mạch lướt nhẹ qua bả vai Giang Ly, cậu chống một tay lên cúi lưng xuống gần sát mặt hắn, lặng lẽ hôn xuống cánh môi mỏng kia, một chút rồi lại một chút, Giang Ly vẫn không nhúc nhích như cũ. Tô Mạch trực tiếp dám môi hôn sâu hơn, đến khi Giang Ly hừ hừ hai tiếng khó thở, cậu mới vội vàng ngẩng đầu lên, dán người sát lưng hắn.

Tô Mạch duỗi tay ôm Giang Ly vào trong ngực, Giang Ly cảm thấy sau lưng có chỗ dựa rất thoải mái, lại chủ động dịch về phía sau, mông cong cong chạm đúng nơi nhạy cảm của Tô Mạch, suýt chút nữa đốt lên ngọn lửa cậu vừa vật vả dập đi. Tô Mạch thở dài một hơi, ôm chặt eo Giang Ly, nhắm mắt ép chính mình đi ngủ.