Cô gái kia Không nghĩ tới là cô nói ra một câu như thế: "Phốc phốc" lập tức cười ra tiếng, thu tay lại, Mộc Dao bị cô ta khơi dục hỏa, tư duy sớm đã không còn thanh tỉnh, khẽ cúi người xuống, hôn cô gái đang ngồi trên ghế sofa kia. Cô ta đặt tay lên cổ cô một cách tự nhiên, ngậm lấy môi, hôn một nụ hôn dài. Mộc Dao như rơi vào sự ôn nhu đó. Cùng là con gái, cấu tạo giống nhau, nhưng sao thân thể cô gái này lại mềm, lại thơm đến vậy. Cô không biết mình đang làm gì, chỉ hành động theo bản năng cùng với tiếng rên của cô gái đó. Cô ta thở gấp một tiếng lại một tiếng giống như thuốc kí©h thí©ɧ, làm cho Mộc Dao như rơi xuống vực sâu, không leo lên được.
Cố Minh thấy cô suy nghĩ đến mức không biết bay tới nơi đâu rồi, không khỏi đẩy tay :"Cho nên cô lại đi? Cô điên rồi sao?"
Mộc Dao đang suy nghĩ ý loạn tình mê dần phục hồi tinh thần lại, thở dài. Dĩ nhiên là cô không có nói những chi tiết làm cho người ta trầm mê với Cố Minh. Thật là điên rồ a, lại làm chuyện đó với một cô gái khác. Tình yêu lúc nào cũng làm cho người ta điên cuồng như vậy, làm cho người ta nhớ thương. Cô cũng không khỏi có chút hoài nghi mình.
"Nếu có một ngày tôi thật sự thích một cô gái, thì cô thấy thế nào?" Mộc Dao quay đầu sang, mặt đối mặt hỏi Cố Minh.
Cố Minh ngẩn người, rồi sau đó một tay che mặt cô: "Cô đừng chơi đùa với lửa."
Là chơi đùa sao? Giống như thế sao? Chính mình có thể nào yêu một người con trai khác hay vẫn là một cô gái? Cũng khó trách Cố Minh thần sắc lạnh nhạt vậy mà kinh ngạc đến vậy .
"Khục ~ giả thiết một chút mà thôi."
Cố Minh ghé vào trên gối đầu, nghe không rõ là hờn hay dỗi nói: "Cô cảm thấy thế nào mới là quan trọng nhất? Còn tôi lại không thích phụ nữ cho nên không có cách nào hiểu được. Chẳng qua là tôn trọng cách sống mỗi người. Cô là chị em tốt của tôi, cho dù có một ngày cô thật sự thích phụ nữ, tôi cũng sẽ tôn trọng. Chỉ cần không phải thích tôi là được."
"Cút ngay, coi như là tôi thích phụ nữ, tôi cũng không thích cô đâu." Cùng Cố Minh nói ra, Mộc Dao trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, không khỏi nghĩ trêu chọc cô ấy :"Tôi cho cô xem cái này."
"Cái gì?" Cố Minh hôm nay đến để thư giãn, tùy ý nói.
"Cô xem bộ phim Brokeback chưa ?" Mộc Dao hỏi.
"Xem rồi, năm đó hot như vậy, lấy rất nhiều nước mắt của tôi." Cố Minh nghĩ đến, năm đó là cùng Thạch Lỗi đi xem. Đúng là không phải người.
"Vậy không phải nói tất cả mọi người trong nội tâm đều có Brokeback sao? Cho nên chúng ta tới kiểm tra cái này." Mộc Dao ngồi dậy cầm iPad qua.
"Harvard sát hạch ~" Cố Minh vừa nhìn cái này đã tức cười rồi, "tôi sẽ không nhàm chán như vậy a."
"Giải trí một chút nha, dù sao cũng không có việc gì làm." Mộc Dao lướt từng địa điểm cho cô nhìn.
Cố Minh ghét nhất làm sát hạch như vậy, những thứ này rối loạn lung tung, cũng không hề có căn cứ. Mộc Dao hào hứng rất cao, cũng không biết ngọn gió nào đẩy đưa. Cố Minh thập phần bất đắc dĩ làm sát hạch, cuối cùng kết quả là cô có 70% khuynh hướng đồng tính. Cố Minh nhìn xem kết quả kia, nhịn không được cười lên, "Tôi không cho phép a."
"Phải không, quá chuẩn, kết quả tỷ lệ cô thích con gái so với tôi còn cao hơn." Mộc Dao ở một bên muốn chết cười rồi. Đây là sát hạch cái quỷ gì.
Cố Minh cũng không có ý định cùng này "bà" điên tiếp tục chơi trò chơi ngây thơ này, nhẹ nhàng đem ipad đẩy ra, từ trên giường ngồi dậy.
"Tốt rồi tốt rồi, không chơi cái này nữa. Tối hôm qua mới tải vài bộ phim, cô xem với tôi không?"
Cố Minh nhìn nhìn đồng hồ trên tường, lúc này mới 4 giờ chiều.
"Xem hết một bộ phim chúng ta vừa vặn tới giờ đi ăn cơm." Mộc Dao đề nghị.
Cố Minh nhẹ gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Mộc Dao chỉnh ánh sáng trong phòng tối đi một chút. Bộ phim này là một bộ phím nước ngoài, Mộc Dao tìm thấy trên mạng đấy, cũng không biết có đẹp hay không.
Cố Minh mới đầu cũng không thèm để ý, nghĩ đến xem phim chẳng qua cũng là một loại phương thức thư giãn. Thật ra cô gái trong phim đúng là nhìn rất đẹp, thẳng đến lúc chứng kiến hai cô gái đó hôn môi mới biết đây là một bộ phim đồng tính nữ.
Cô lườm Mộc Dao liếc, lúc này mới dần dần bị nội dung bộ phim thu hút. Cuối cùng cũng không phải cái kết tốt, làm cho người ta thương cảm, lại nhìn Mộc Dao, hốc mắt hồng hồng, so với chính mình càng nhập vai hơn.
"Vì cái gì hai người họ như vậy lại không có được một cái kết tốt đẹp?" Mộc Dao còn đắm chìm ở trong bộ phim.
"Có rất nhiều tình yêu cũng không được một cái kết đẹp, giống như bộ phim này bị đạo đức, tín ngưỡng trói buộc, hai người khác giới yêu nhau cũng không thể cùng một chỗ. Sự thật, bị tiền tài hấp dẫn, tình yêu đáng ngưỡng mộ lại yếu ớt, cố gắng nhiều như vậy mới khiến cho mọi người chạy theo tìm a."
Bên này, hai nữ nhân trò chuyện tình yêu. Một bên đầu khác cũng đã nổ tung rồi.
Kinh Điển quốc tế, Quan Dĩ Đồng cúp điện thoại, ngồi ở văn phòng Cố Minh sửng sốt sững sờ. Chung Hiểu Âu đứng ở một bên chịu khổ thấy thần sắc của cô không tốt, đành phải hỏi, "Cố tổng làm sao vậy?"
" Chết rồi, cô ấy gần đây bị thất tình thật hả ?" Quan Dĩ Đồng không tin Cố Minh bịa cớ nhảy sông tự vận là lời nói dối.
Chỉ nói là người nói bất chợt người nghe có lòng, Chung Hiểu Âu ôm bản ghi chép, tâm tình có chút kích động nói, "Cô ấy thực sự thất tình rồi, Cố tổng làm sao?"
Quan Dĩ Đồng im lặng mà nhìn qua: "Cô ấy nói bây giờ đang ở trên cầu, chuẩn bị nhảy xuống đây..."
Lời còn chưa nói hết, Chung Hiểu Âu sắc mặt liền có chút không đúng, Quăng quyển sổ ghi chép, quay người chạy ra ngoài, vừa chạy đến cạnh cửa, lại quay trở về, "Cô ấy có nói ở cây cầu nào không?"
"Không có a, không phải, đây không phải là là như vậy, cô ấy lớn như vậy rồi... Uy..." Quan Dĩ Đồng nói lời phía sau, Chung Hiểu Âu nghe cũng không có nghe rồi, cầm ví tiền điện thoại liền hướng thang máy đi. Trong thang máy tín hiệu nghe không tốt, một mực hiện trạng thái không phục vụ. Cô cũng chẳng quan tâm vừa đổi điện thọai mới, một mực cầm lấy vẫy vẫy, chờ mong có thể vung ra tín hiệu. Chờ đến dưới lầu, cô vội vàng gọi cho Cố Minh, dưới tình thế cấp bách đâu còn lo lắng thẹn thùng hay không thẹn thùng. Thế nhưng điện thoại Cố Minh lại dập máy. Giờ là ban ngày, lại liên lạc không được, Chung Hiểu Âu trong lòng càng hốt hoảng, lên một chiếc xe taxi, trong lòng đầy bất ổn.
"Cô đi chỗ nào a?" Tài xế xe taxi hỏi.
"Bác tài, Thành Đô có mấy cái cầu a?" Chung Hiểu Âu sốt ruột hỏi.
"Cái này tôi không rõ, tôi mới từ tỉnh ngoài lên, cô muốn đi đâu?"
Chung Hiểu Âu tim đập rộn lên, sợ Cố Minh làm ra cái chuyện điên rồ.
Nhất thời Chung Hiểu Âu cũng không nhớ nổi Thành Đô có cầu gì. Dưới tình thế cấp bách, đành phải gọi điện thoại hỏi Trì Úy, hỏi xong mắt không tiêu cự trừng lớn, muốn Cố tổng thực ở đằng kia. Cô ấy là muốn nhảy sông a? Nước sông dơ thối như vậy...
Chung Hiểu Âu một mực luôn gọi cho Cố Minh, nhưng điện thoại Cố Minh vẫn tắt máy. Nắm điện thoại, tay đều là mồ hôi. Thời gian dần trôi qua, hốc mắt càng ngày càng hồng, gấp ra nước mắt, Cố tổng là một cô gái tốt, nếu không tìm ra, vậy phải làm sao? Đều do mình bình thường không đủ quan tâm, cũng chỉ chú ý đến cảm giác của chính mình. Cố tổng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất định là chịu không được.
Đến trưa, Chung Hiểu Âu ngồi ở trên xe taxi tìm khắp nơi, từ giang khu đến Thanh Dương khu, Kim Ngưu khu, cô đều muốn đem toàn bộ Thành Đô lật qua rồi. Cô cũng nhắn cho Cố Minh vài tin.
"Cố tổng, cô mở máy đi a."
"Cô không được nghĩ quẩn, không phải còn có chúng tôi sao?"
"Cố tổng, van cô. Cô nhất định không được nhảy sông a, chết rất đau đấy."
"Cố tổng, cô chết rồi, tôi cũng không muốn sống."
Viết càng về sau, Chung Hiểu Âu trên xe khóc bù lu bù loa, đem tài xế xe taxi dọa hết hồn, còn săn sóc mà đưa cho cô khăn tay.
Cố Minh tại chỗ Mộc Dao tắm rửa, một thân thoải mái mà bị Mộc Dao kéo ra hội sở, lúc này mới rỗi rãnh mở di động.
Điện thoại phản ứng trong chốc lát, bắt đầu tích tích reng reng mà vang lên. Cô vốn tưởng rằng là Quan Dĩ Đồng nổi giận, mở ra vừa nhìn, đã có thật nhiều cuộc gọi của Chung Hiểu Âu gọi đến cùng tin nhắn. Cô xem một cái lại một cái tin nhắn, khϊếp sợ. Ngoài chứng kiến nhảy sông tự vận gì gì đó, không muốn chết gì gì đó. Cô đi đâu nhi nhảy sông tự vận a? Lúc này mới nhớ tới buổi chiều trước khi tắt máy thuận miệng nói dối với Quan Dĩ Đồng, như thế nàoChung Hiểu Âu đã biết. Cô vội gọi cho Chung Hiểu Âu. Chung Hiểu Âu thấy hiển thị điện thoại gọi đến, tay run lên, điện thoại rơi trên mặt đất, lại cuống quít nhặt lên.
"Hiểu Âu?"
Nghe được giọng Cố Minh, Chung Hiểu Âu khóc đến không kềm chế được, đem Cố Minh đều doạ sợ, chẳng qua là ở bên kia cẩn thận hô, "Hiểu Âu?"
"Cố tổng, là cô sao? Cô không có nhảy sông tự vận a..." Chung Hiểu Âu nức nở hỏi đến.
"Ai nói cho cô biết tôi nhảy sông tự vận? Tôi không sao, cô đang ở công ty hay ở đâu?"
"Không có, tôi ở tại phủ Nam Hà tìm cô."
Cố Minh dừng một chút ôn nhu nói nhỏ nhẹ, đem Chung Hiểu Âu bình tĩnh lại. Nghe được giọng của Cố Minh, sợ bóng sợ gió một hồi, đưa tiền xe taxi, xuống xe. Toàn bộ phía sau lưng đều ướt, cô đã tới không kịp đau lòng tiền xe rồi, chẳng qua là khóc đến vô lực ở bên đường, mắt đều đỏ lên. Cố tổng không có việc gì thì tốt rồi, cô có chút ngơ ngác đi trong chốc lát, chẳng có mục tiêu mà đi đến đầu đường, nghĩ đến hành vi vừa rồi, giọng nói đau lòng theo toàn thân lan tràn, điện thoại vang, thấy là Cố Minh tin nhắn, "cô khóc là vì tôi nhảy sông tự vận sao?"
Chung Hiểu Âu có chút túng quẫn, lại quay đầu lại nhìn những cái kia tin nhắn đã gửi. Thư này đã không thể huỷ bỏ. Cô mờ mịt mà nhìn tin nhắn của Cố Minh. Quan tổng, đồ bị bệnh thần kinh, tại sao phải lừa gạt mình, cô thầm mắng trong lòng.