Chương 39

Khôngcòn biện pháp nào khác, Trì Úy đành phảidẫn Chung Hiểu Âu qua tiệm spa kề bên. Đó là lần đầu tiên Trì Úy đến đây, cô béở quầy tiếp tân vui vẻ đón chào. Nơi này cũng không tệ, thiết bị lắp đặt rấtkhác biệt.Khuvực tiếp tân Tiểu Mai thấy là khách mới, vội nghênh đón. Trì Úy cũng không có hỏilung tung này kia, chỉ yêu cầu hai bạn nữ kỹ thuật tốt nhất. TiểuMai xếp cho hai người một căn phòng. Trong gian phòng phun ra từng đợt mùi thơmnhàn nhạt, những thứ này ở các tiệm spa luôn rất biết điều tiết bầu không khícho khách có thể thả lỏng. Chung Hiểu Âu nằm ở đó, trong lòng cũng đã bình tĩnhchút ít. Côgái kỹ thuật viên tiến đến, chọn tinh dầu bắt đầu mát xa. Trì Úy từ từ nhắm hai mắt, cũng không thèmnhìn kỹ thuật viên hình dạng thế nào, chỉ nói câu được câu không cùng Chung HiểuÂu tán gẫu. "Quýkhách, độ mạnh yếu thích hợp không ạ?" Nữ kỹ thuật viên matxa cho Trì Úy ôn nhuhỏi. "Rấttốt." "Nếukhông thoải mái, quý khách cứ nói." TrìÚy nghe thanh âm nhẹ nhàng của cô kỹ thuậtviên, không khỏi mở mắt ra xem xét. Cô nằm thẳng tại chỗ, nhìn qua người nữ kiakỹ thuật viên kia. Cô gái này thật đẹp, lại trẻ tuổi. Trì Úy có chút hơichoáng. "Ngườita đang hỏi mày đấy?" Chung Hiểu Âu nằm ở một cái giường khác nói với Trì Úy. "Cáigì?" "Đượcrồi." Chung Hiểu Âu cũng không hề để ý nữa. Chung Hiểu Âu từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ, không biết lúcnào đó có thể giúp Cố tổng xoa bóp thì tốt rồi. "Côtên là gì?" Trì Úy đã mặc kệ Chung Hiểu Âu, ngượng ngùng hỏi cô nữ kỹ thuậtviên. "HứaNặc." "HứaNặc?" Trì Úy cũng có chút ít kinh ngạc: "Tên thật hay là nghệ danh?" "Khôngcó nghệ danh." Tay Hứa Nặc xoa xoatrên cổ cô. Xãhội bây giờ, đừng nói làm kỹ thuật viên,bất kể làm gì đều lấy tên giả, gì màpeter, joy..., làm cho người khác không biết chính xác tên của mình có rất nhiều. "Quýkhách lần đầu tiên tới đây?" Hứa Nặc nói chuyện rất nhẹ nhàng. "Côbao nhiêu tuổi ?" Trì Úy hỏi. "22." "Vậykêu tôi là Úy a." Trì Úy nhếch nhếch miệng, rụt vai. Hứa Nặc ấn vào Kinh mạchtrên vai có chút đau. "Nặngvai sao?" Hứa Nặc hỏi, "Ở đây mà sinh bệnh có thì chút nghiêm trọng." HứaNặc nói không nhiều lắm chẳng qua là khinào Trì Úy hỏi, cô lúc này mới đáp đôi lời. Điểm ấy Trì Úy lại thật thích đấy,ngày bình thường thường xuyên đi tiệm spa bên cạnh kia, cô cũng phải đi 4,5 lầnngười mát xa kia mới nói chuyện phiếm với cô. Tiệm uốn tóc càng đơn giản càngkhông dám đi, vì hộ khẩu của cô quả thực cũng bị hỏi thật nhiều lần. Thờiđiểm bàn tay mang theo tinh dầu của Hứa Nặc vuốt dọc xuống tấm lưng bóng loáng của Trì Úy, tại thắtlưng, Trì Úy liền muốn trốn. Vì đây là lần đầu tiên, nên Trì Úy quên nói, khôngnên đυ.ng đến thắt lưng của cô. "Làmsao vậy?" "Đừng,đừng, tôi quên nói. Đừng chạm vào eo của tôi, tôi sợ nhột." "Được."Đôi bàn tay Hứa Nặc rời khỏi eo cô, tiếp tục vuốt phần lưng trên. Thủ pháp củaHứa Nặc rất tốt, độ mạnh yếu vừa phải, có loại cảm giác hơi đau, lại rất thoảimái. Hết lưng rồi đến bắp đùi. Ngày đó, Trì Úy cũng không biết là thế nào đâu,bình thường cũng sờ rồi, chẳng qua là lúc đôi tay của Hứa Nặc nữ lướt qua bẹnđùi của mình, cô vậy mà xấu hổ. Hứa Nặc quan sát tỉ mỉ, ngừng lại, ôn nhu hỏi"Ngứa?" Taycô dừng ở bắp đùi của mình, Trì Úy tự cảm thấy mình rất đen tối, không có lêntiếng, chỉ lâm vào trong ý nghĩ đen tối đó . Mộtgiờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, Chung Hiểu Âu thoải mái mà ngủ. Còn Trì Úy thìrất thanh tỉnh, Hứa Nặc đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi ra. Trì Úy há to miệng, muốnnói chút gì đó, nhưng Hứa Nặc đã rất khách khí mà nói đã từ biệt. Trì Úy nằm ởchỗ ấy, nghe nhạc nhẹ dịu dàng phát ra, làm cho người ta trầm mê. Xong cô ngồidậy mặc quần áo tử tế, vén chăn lên. Bên kia Chung Hiểu Âu cũng không ngủ sâu lắm,mơ mơ màng màng rất nhanh liền tỉnh, vừa nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. TrìÚy tính tiền, móc thẻ ra thanh toán nhưng Chung Hiểu Âu đẩy ra "Mày lại tính bằngthẻ, muốn tiền của mày không cánh mà bay hết à? " "Quýkhách yên tâm, tiệm chúng tôi mở đã nhiều năm rồi. Cứ cho là ngày nào đó chúngtôi không làm nữa, cũng sẽ không lừa gạt lấy tất cả tiền chạy trốn đâu." TrìÚy đưa mắt tìm trái phải mọi nơi, nhưng không có gặp thân ảnh người của nữ kỹthuật viên kia. Trì Úy lắc đầu, cảm giác như mình bị thần kinh, kéo Chung HiểuÂu đi. Haingười đi ngoài đường, gió thổi nhẹ vào mặt đã tỉnh táo, sớm mất cảm giác say.Chung Hiểu Âu không khỏi nhớ đến Cố tổng, cô đã sớm muốn gọi điện cho Cố tổng,chẳng qua là đêm đã khuya, bất luận thế nào cũng không dám ấn nút. Bênkia, Cố Minh vừa nhận điện thoại của Cố Vũ, liền vội chạy tới nhà Thạch Lỗi.Tình cờ cùng Thạch Lỗi một trước một sau mà đến nơi. Thạch Lỗi cũng nhịn khôngđược nữa, vừa thấy Cố Minh đến, liền hướng cô gào thét: "Các người rốt cuộc muốnlàm gì vậy hả? Cô đến cùng còn muốn ồn ào đến mức nào ?" CốMinh không để ý hắn, chỉ lo cho mẹ và em trai, không biết có bị thương haykhông, bỏ qua Thạch Lỗi, đi tới phòng khách: "Mẹ, mẹ không sao chứ?" Chỉ thấyhai người phụ nữ tóc tai đều có chút bù xù. Cha Thạch Lỗi kéo tay mẹ Thạch Lỗi,Cố Vũ kéo lấy mẹ của cô. ĐầuCố Minh thật sự muốn nổ ra. Cô thật sự không nghĩ tới mẹ của mình lại tìm tơi cửađi. Nhìn mẹ Thạch Lỗi bị mất mặt, cũng chỉ là quan tâm nói "cô Ngô, cô không cósao chứ?" "Hừ,sắp bị nhà các người đánh chết, vừa vặn,Thạch Lỗi cũng trở về, mấy người đã ởđây, đến đây đi, đồng loạt đánh chết hết cả nhà tôi đi." Lại bắt đầu vung tay đến. CốMinh thật sự không muốn chứng kiến cục diện khó coi này. Cô lại càng không muốncùng Thạch Lỗi nháo nhào, ngay cả nói chuyện cũng lười cùng bà ta nói. "Mẹ,mình về đi." Cố Minh muốn đem mẹ cô từ trên ghế salon kéo đi, cũng không tốn sứclắm. Mẹ Cố liền từ trên ghế salon đứng lên, phủi đất đi tới trước mặt Thạch Lỗi"Cậu la làng cái gì đây? Có tư cách gì mà trách móc Minh Minh?" CốMinh sợ lại xung đột, bước lên phía trước ngăn mẹ mình lại "Đừng nói chuyện vớihắn, chúng ta đi thôi." "Đi?Muốn đi đâu? Các người một nhà ngày hôm qua đem con trai tôi đánh một trận, hômnay lại chạy đến nhà tôi ồn ào, làm loạn, rồi muốn đi là đi à?" Mẹ Thạch Lỗi nhấtthời hồi phục sức lực, cũng lao đến. CốMinh không có ý muốn đánh người. Chẳng qua là sự việc đánh người trước đây, hômnay người nhà cô lại đến nhà người ta hưng sư vấn tội "Thực xin lỗi, cô Ngô ." CốMinh nói xin lỗi, thế nhưng chỉ có câu xin lỗi ngắn ngủi mà tất cả đều trầm mặc.Thấy mẹ Thạch Lỗi còn không có ý nhường, cô mở miệng nói với Thạch Lỗi "Đây vốnlà chuyện giữa tôi và anh, đã ồn ào đến khó coi như vậy rồi, dừng lại đi..." "Làtôi ồn ào sao?" Thạch Lỗi lại hỏi đến. "Làtôi! Là tại tôi ồn ào, tôi không cam lòng, có hận, hận không thể quên việc mìnhbị chó cắn, nhưng đây là giới hạn rồi. Thạch Lỗi, từ nay về sau, anh là anh,tôi là tôi. Những việc này, Không phảilà do anh bên ngoài...bao gái." Cố Minh một hơi nói xong, chỉ cảm thấy ngực tê tê như bị nghìn nghìn vạn vạncon kiến cắn đang gặm nhấm. Lênxe, Cố Minh đã không còn khí lực, cô để cho "Cố Vũ lái xe, chính mình cùngmẹ ngồi phía sau. Một mực nắm tay mẹ, biết rõ mẹ của là chẳng qua nóng giận,cũng yêu thương cô, lúc này mới chạy đến đó ồn ào. Cô vuốt lưng cho Mẹ, ôn nhunói, "Mẹ nổi giận như vậy, coi chừng lại tăng huyết áp." "Tênkhốn đó lại dám to tiếng với con. Nó dựa vào cái gì a?" "Đượcrồi, được rồi, không cùng đám người đó so đo. Hôm qua đánh hắn, hôm nay lại đếncửa hưng sư vấn tội, ba mẹ hắn cũng bao che khuyết điểm, tất nhiên là sẽ giúpcon trai của họ nói chuyện rồi." "Đúnglà đồ không biết dạy con." CốMinh nhìn qua ngoài cửa sổ thở dài, mẹ Cố Minh quay đầu nhìn cô, biết con gái mớilà đau buồn nhất, vỗ vỗ tay Cố Minh "Ngoan, mẹ cũng chẳng qua là nóng giận, mớiđi tìm bọn họ nói rõ lí lẽ. Con cũng đừng khổ sở, Ba Mẹ đều luôn ở bên con. " CốMinh mệt mỏi tựa Lên vai mẹ. Lần thất tình này đã làm cho cô lột xác. Chẳng qualà lúc từ hôn vẫn có quá nhiều việc phiền toái cần xử lý. Cô thật hy vọng đây làlần cuối cùng, cùng Thạch Lỗi và cùng người nhà họ Thạch, lần cuối cùngtháo gút mắc cùng liên lụy. Đêmhôm đó, chỉ có ba ba chú ý mới nhớ rõ, vào một đêm trung thu, người một nhà ngồicùng một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên. Trong bữa tiệc, Cố mẹ lại đề cập đến việclàm cho cô quay về Thượng Hải làm việc. Nói thấy người nhà Thạch Lỗi là bọn ngườikhông có đức hạnh, chờ bọn hắn trở về Thượng Hải lại đến khi dễ nữ nhi bọn họ.Cố Minh chưa nghĩ ra, chẳng qua là trì hoãn, để cho bọn họ về Thượng Hải trước,chính mình an bài tốt chuyện bên này rồi hãy nói. Đemba mẹ dàn xếp về khách sạn nghĩ xong. Cố Minh đặt vé máy bay trở về Thượng Hảicho họ, Cố Vũ đưa đi cô đi ra, không khỏi ôm lấy cô "Chị, chị đừng buồn nữa." CốMinh khoát tay áo, "Em chiếu cố thật tốt ba mẹ, đừng gây chuyện là được." Ngàyhôm sau, Cố Minh đưa đi ba người đi sân bay. Cô ở bên ngoài đứng yên thật lâu, mãi cho đến khi nhìnkhông thấy bóng lưng của họ, lúc này mới rời khỏi. Trong nội tâm mơ hồ có chútmất mát cùng cô độc. Có khả năng cân nhắc việc phải quay về Thượng Hải rồi. Lúctrước bởi vì một người mà đến cái thành phố này. Hiện tại, có phải hay khôngcũng bởi vì một người mà rời khỏi đây? Hôm nay cô không kịp đến công ty, dứtkhoát gọi cho Quan Dĩ Đồng xin nghĩ . Quan Dĩ Đồng không cho nghĩ, Cố Minh trựctiếp không để ý tới, điều khiển xe đi đến chỗ Mộc Dao.