🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Mộc Dao đương nhiên đuổi theo, người phụ nữ kia ra khỏi quán bar, đôi chân dài để lộ ra ngoài, ban đêm ở trên phố Thành Đô, ngợp trong vàng son, bên ngoài quán bar có người hướng về phía nữ nhân chân dài huýt sáo, Mộc Dao đuổi theo, nắm tay cô ấy, cánh tay cô ấy mảnh mai, mị nhãn như tơ quay đầu lại, thấy là Mộc Dao, nhếch môi nở nụ cười, sẵn giọng, "Làm sao? Người xa lạ?"
Hai người đứng trên
cầu cửu nhãn, gió đêm vừa thổi, Mộc Dao ngửi thấy được mùi thơm trên người cô ấy, hương thơm nồng đậm tinh khiết, như rượu mạnh, Mộc Dao có chút thất thần, người phụ nữ kia mềm mại tiến vào lòng cô, lời nói nhu nhược nhỏ nhẹ, "Đuổi theo ra đây là muốn đi khách sạn sao? Không phải cô nói cô không phải sao?"
*cầu cửu nhãn: Mộc Dao chưa bao giờ gặp nữ nhân như vậy, Thành Đô nổi tiếng là thành phố thuỷ tinh cô đều biết, đầu đường Thành Đô luôn luôn có một đôi gay hoặc một đôi les nắm tay nhau thể hiện tình cảm, rất thường thấy ở thành phố này, mọi người nhìn cũng quen không trách, rất bao dung, đối với chuyện đồng tính luyến ái, cuộc sống yêu đương của người khác thích làm sao thì làm Mộc Dao cũng chỉ giữ thái độ không quan tâm mà thôi, chỉ là cuộc sống của cô trong phạm vi cơ bản đều là tình yêu khác giới, cũng không có bằng hữu đồng tính luyến ái, đương nhiên cũng chưa từng gặp qua chuyện nữ nhân tới câu dẫn đi một nửa ý thức của cô như vậy.
Mộc Dao chỉ cảm thấy mới mẻ, ôm lấy nữ nhân trong ngực, không nhịn được cười nói, "Cô đây là phương thức
giả bị đυ.ng mới sao?"
*giả bị đυ.ng: là từ ngữ Bắc Kinh, chỉ hành vi người cố ý va vào xe ô tô để ăn vạ tống tiền, lừa gạt bồi thường. Còn có khi những tên tội phạm cá nhân bán đồ cổ trên các quầy hàng, họ thường sử dụng động cơ thầm kín để đặt những chén sứ mỏng ở giữa đường, để khi người qua đường vô tình đạp vỡ hay làm vỡ chúng. Họ sẽ lấy đó làm cơ hội để tống tiền."Đúng vậy, câu dẫn cô đi đặt phòng, sau đó nhân lúc cô ngủ sẽ trộm nội tạng của cô mang đi bán." Nữ nhân chân dài từ trên vai cô ngẩng đầu lên.
Mộc Dao cười ha ha, đêm khuya đứng trên cầu cửu nhãn nhìn có vẻ đặc biệt quỷ dị.
"Có thể bán được bao nhiêu đây?" Mộc Dao rất hứng thú hỏi.
"Tim, gan, lá lách, dạ dày, thận bán đấu giá dù sao cũng được mấy trăm vạn."
"Nhiều như vậy?" Mộc Dao cả kinh nói.
Nữ nhân từ trên người cô đứng lên, phất tay một cái, "Đặt phòng không? Không thì tôi đi."
Thật sự, sau khi xong việc đã mấy ngày rồi Mộc Dao cũng không còn muốn biết lúc đó ma xui quỷ khiến mình thế nào, tại sao lại đi theo người phụ nữ kia vào khách sạn, tại sao vừa quẹt thẻ phòng liền bị người phụ nữ kia đẩy vào góc tường, còn sau đó xảy ra chuyện gì? Ký ức giống như đứt đoạn thành từng mảnh nhỏ, là trực tiếp bị đánh gục trên giường sao? Làm rồi mới tắm hay tắm trước rồi mới làm? Mộc Dao rơi vào trầm tư, ngồi ở bên cạnh cô ấy Cố Minh nửa ngày vẫn chưa mở miệng, "Cô nói hai ngày nay đêm nào cô cũng ở trên giường cùng người phụ nữ kia?" Lượng tin tức quá lớn, Cố Minh còn tưởng mình đang nghe chuyện kể bé nghe.
Mộc Dao ôm gối ôm dài, một giờ trước đó, cô mới từ bên người phụ nữ kia rút ra ngoài, tay thật mỏi, thì ra nữ nhân lên giường với nữ nhân là như vậy, đúng là hơi phí lực tay.
"Lấy giúp tôi điếu thuốc." Ngũ quan trên mặt Mộc Dao bị vạch trần lại làm cho Cố Minh khϊếp sợ
.Cố Minh rút một điếu thuốc từ trên bàn trà cho cô ấy, cách xa cô ấy một chút, Cố Minh không thích mùi thuốc lá, Mộc Dao châm điếu thuốc, hít một hơi thật dài, thực ra chuyện này, bạn nói đi đối với cô mà nói có nghiền không? Đương nhiên vẫn là có, tuy cô vẫn luôn đem việc hưởng thụ làm tín ngưỡng sống, nhưng cũng cân nhắc kiềm chế ham muốn. Nhìn chuyện như vậy làm trái thiên tính, kiềm nén, khắc chế phẩm chất riêng rất phản nhân loại của nhân dân trong nước, mà loại người đặc trưng phản nhân loại đặc biệt nhất chính là Cố Minh, Thạch Lỗi chính là người đàn ông đầu tiên của Cố Minh, từ trên thân thể, nhiều năm như vậy, dường như Cố Minh cũng chỉ có ngủ với nam nhân Thạch Lỗi này mà thôi, nhưng Mộc Dao làm sao cũng không nghĩ tới, cũng có một ngày, chính mình sẽ lên giường với nữ nhân, hai ngày nay lúc nào cũng cùng nữ nhân kia cọ sát trong khách sạn, ngay cả cửa phòng cũng không ra, một đêm đó không biết làm bao nhiêu lần, trong mê ly cô dường như còn nhớ được tiếng rêи ɾỉ đứt quảng của người phụ nữ kia, in dấu ngón tay thật sâu đằng sau lưng cô, trong lúc nữ nhân đó sắp cao triều còn hỏi cô, "Không phải cô nói cô không thích nữ nhân sao? Tại sao, tại sao cô lại thành thạo như vậy?"
Thành thạo sao? Cô không cần biết, tình huống đều không phải như vậy sao? Lấy lòng bạn tình, lấy lòng chính mình, chỉ có thân thể, cũng chỉ duy nhất có thân thể mới có thể hưởng thụ sự sung sướиɠ và thoải mái này, đúng là để cho cô cảm thấy thân thể nữ nhân và thân thể nam nhân cấu tạo thật khác nhau, nam nhân cực kỳ có sức mạnh, mỗi một lần đến đều va chạm, kịch liệt, mãnh liệt, nhưng nữ nhân thì không như vậy, nữ nhân đặc biệt mềm mại, nhất là nữ nhân chân dài đó, mềm mại như mèo con, dụi vào lòng cô, làm lòng cô vừa ngứa vừa khó chịu, hơn nữa cái màn dạo đầu, màn dạo đầu là cái quái gì mà khiến người ta say mê như thế, Mộc Dao lại mãnh mẽ hít một hơi.
Cố Minh thấy Mộc Dao không biết đang suy nghĩ gì, suy nghĩ đến xuất thần, quơ quơ tay trước mắt cô ấy, "Còn đang nghĩ gì đấy?"
"Aiz ~" Mộc Dao thở dài nhẹ nhõm, thậm chí cô còn không biết tên người phụ nữ kia là gì, thấy Cố Minh cách xa cô như vậy, hướng cô ấy vẫy tay, "Cô tới đây đi, ngồi xa như thế làm gì?"
"Dập tắt điếu thuốc đi." Cố Minh bịt mũi lại.
Mộc Dao dụi điếu thuốc lá vào gạt tàn, lại khuya tay trong không khí, một tay kéo Cố Minh lại, tựa lên cánh tay Cố Minh, "Đúng lúc hôm nay cô tới, đêm nay bồi tôi uống đi."
"Lại uống? Vì cái gì? Vì cô cùng nữ nhân lên giường?"
Đúng vậy, vì cái gì? Mộc Dao ngẩn người, lúc đi người phụ nữ kia đến ánh mắt còn không thèm liếc một cái, để lại phương thức liên lạc lại không ở lại, nói muốn liên lạc sẽ gọi cô, thật đúng là từ trên cao nhìn xuống.
"Đúng vậy, chúc mừng tôi thành công vượt qua rào cản, có thể không?" Mộc Dao tùy ý nói tiếp.
"Tôi không uống, gần đây uống quá nhiều, đau dạ dày." Cố Minh xoa xoa bụng của chính mình, chỉ một đầu gối lên ngực Mộc Dao, sau đó giống như vẫn còn chưa tin, nghi ngờ nói, "Mộc Dao, cô mới vừa kể cho tôi nghe chuyện xưa sao?"
Mộc Dao khóe miệng giật giật, "Có hơi giống một giấc mơ, nhưng trước giờ tôi chưa từng nằm mơ thấy mình lên giường cùng nữ nhân, cô mơ thấy rồi hả?"
Cố Minh lắc đầu, lên giường với nữ nhân? Sao cô có thể mơ một chuyện quỷ dị như thế được, "Cô chơi cũng thực vui vẻ."
"Không phải do đang uống rượu ở quán bar, nữ nhân kia lại tới câu dẫn tôi sao?" Mộc Dao ngồi thẳng một chút, tựa lên đầu vai của Cố Minh, giảo hoạt nói, "Nhưng mà được trải nghiệm như thế thật tuyệt vời, thật thoải mái, thật này. . ."
Cố Minh uống một hớp trà, không nói gì nhìn chằm chằm cô ấy, "Cô đây là chơi điên rồi sao? Nhưng mà nữ nhân và nữ nhân làm thế nào?" Dường như mỗi người đều có bản năng tò mò.
"Nông cạn! Tất nhiên là trước đây tôi cũng nông cạn giống như cô, nhưng kỳ thực chính là lấy lòng lẫn nhau, thân thể đạt đến mức độ nhất định bất kỳ đạo cụ nào cũng đều là phụ trợ."
"Đạo cụ?" Cố Minh cảm thấy đề tài này không còn được tán ngẫu như bình thường nữa.
"Không phải, tôi chính là đang so sánh ví dụ. . ."
"Vậy nữ nhân với nữ nhân cần có đạo cụ hỗ trợ? Cô lên giường cùng người phụ nữ kia là dùng đạo cụ? ? ? ?"
". . ." Thật đủ rồi, Mộc Dao nâng mặt Cố Minh lắc lắc, "Duy trì hình tượng thanh cao lạnh lùng băng sơn của cô đi được không? Chúng ta bình tĩnh lại."
"Cô và tôi cùng nhau tán gẫu đề tài này, làm sao mà tôi bình tĩnh được?"
Mộc Dao đứng dậy lấy ra một bình rượu đỏ trong tủ rượu, hai ly rượu lắc lư ở trong tay, "Cô thật không uống?"
Cố Minh lắc lắc đầu, "Kiêng rượu."
Trong chốc lát, tiểu Mai ở quầy lễ tân gọi thức ăn từ bên ngoài đi tới, Mộc Dao một bên bóc tôm, một bên hỏi, "Cô cùng Thạch Lỗi, thật sự chơi xong rồi à?"
Cố Minh gật gật đầu, "Hôm nay mẹ hắn tới tìm tôi."
"Nói cái gì?"
"Còn có thể nói cái gì? Chủ đề chính là Thạch Lỗi nhất thời hồ đồ, nếu thừa nhận sai lầm, thì nên tha thứ, nói về nhiều năm như vậy, nên lập tức kết hôn, hôn lễ không thể nói không kết hôn thì không kết hôn đại loại như vậy." Cố Minh nhìn một đống thức ăn có chút than thở, vào lúc này dạ dày có chút khó chịu, cô cũng không dám ăn.
"Ý chính là chấp nhận bỏ qua? Chấp nhận kết hôn?" Mộc Dao gặm một càng cua.
Cố Minh nhún vai một cái, "Thế giới này có quá nhiều người đều thích thì sống, chấp nhận kết hôn, chấp nhận tình cảm. . ."
Mộc Dao hiểu được tình cảm trong lúc đó của Cố Minh và Thạch Lỗi, vỗ vai cô, "Cô lúc nào tỉnh ra thì tới tìm tôi để tôi giới thiệu người mới cho, cũ không đi thì sao mới lại tới, cô nên chúc mừng đi, mở ra cuộc sống mới, mười năm đều hướng về một người đàn ông bộ cô không chán sao?"
Cố Minh liếc cô ấy một cái, "Nếu như cô kết hôn, cô không phải cũng đối mặt với một người đàn ông mấy chục năm sao?"
"Cho nên tôi mới không kết hôn, chí ít hiện tại là vậy."
Cố Minh thở dài, cả người dựa ra sau, Mộc Dao thấy sắc mặt cô có chút lo lắng, "Đau lắm hả?"
"Tàm tạm, vừa nãy cũng không đau, chỉ khi cô nói cô dùng đạo cụ thì mới bắt đầu đau."
". . ." Mộc Dao thấy cô còn có sức lực đùa giỡn, cũng không thèm để ý cô, vỗ vỗ tay cô, "Cho dù là dùng đạo cụ cũng không tới được dạ dày đâu hiểu không? Cái đó phải cần cái gì đó biếи ŧɦái cổ quái mới được."
Cố Minh một tay ôm bụng, một tay đập Mộc Dao.
"Được rồi được rồi, vậy món ăn này cô cũng không có cách nào ăn được, không ăn một chút gì một lúc sau làm sao cô uống thuốc dạ dày chứ, để tôi kêu người mua cháo về cho cô, đúng rồi, gọi Hứa Nặc đến xoa bóp cho cô."
"Không muốn."
"Không muốn cái quỷ, Hứa Nặc kỹ thuật không tệ, cô biết cô ấy lấy bao nhiêu tiền một giờ không? Còn không muốn không muốn."
"Tôi sợ ngứa."
"Chỉ ấn bụng là được." Mộc Dao gọi điện thoại tới tiểu Mai, "Hứa Nặc lúc này có còn làm ở trên đó không?"
"Vẫn còn, nhưng cũng sắp kết thúc công việc rồi."
"Được, vậy cô nói cô ấy xong việc tới tìm tôi."
Trong chốc lát, một cô gái có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp đẩy cửa phòng trà ra, "Mộc tổng, cô tìm tôi."
"Ừm ~ xoa bụng dưới cho Minh tỷ, dạ dày cô ấy có chút đau."
"Minh tỷ." Hứa Nặc là thợ đấm bóp đứng đầu trong hội sở của Mộc Dao, ngày thường rất nhiều khách hàng tới lật bài tử cô ấy, tất nhiên Mộc Dao chính mình dùng cũng thật thoải mái, nữ hài dáng dấp lại vô cùng ngoan ngoãn, Cố Minh gặp mấy lần, chẳng qua là cảm thấy nữ kỹ sư trẻ tuổi khéo léo như vậy, sức lực lớn như vậy nằm ở đâu?
Hứa Nặc ngồi lại gần, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Cố Minh, Cố Minh cảm giác có hơi không khỏe, Hứa Nặc hòa nhã nói, "Minh tỷ thật lâu không đến đây rồi." Sau đó nhẹ nhàng xoa bụng cô theo ngược chiều kim đồng hồ.