Thời điểm Mộc Dao đến tiệm của mình, Cố Minh còn đang ngồi trong phòng uống trà xem tạp chí, Mộc Dao có hơi mỏi chân, yếu ớt tựa vào cánh cửa, " Hôm nay có cơn gió nào đã thổi vị tiên nữ như cô tới đây vậy."
Cố Minh từ tạp chí thời trang ngẩng đầu lên, thấy Mộc Dao có chút tiều tụy đi tới bên cạnh cô, Cố Minh chờ lúc cô ấy rót một bình
trà Long Tĩnh, cô đi tới, cùng nhau uống, tựa lưng ra sau, tay còn có hơi chuột rút, lẩm bẩm nói, "Hiếm khi thấy cô đến chỗ tôi, lần này vẫn là không xoa bóp, là đến tìm tôi à?"
*Trà Long Tĩnh: loại chè xanh ở vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc"Tôi không được tìm cô sao, không ai theo tôi ăn cơm, cô theo tôi đi, đi thôi."
"Ôi, cô nãi nãi, cô còn chưa ăn hả?"
"Cô ăn rồi? Tôi chờ cô cũng sắp đến một giờ."
"Không có, tôi cũng chưa ăn, chỉ có điều chúng ta gọi thức ăn bên ngoài đi, được không? Cô muốn ăn cái gì, tùy tiện gọi đi, tôi mời." Mộc Dao xoa xoa cánh tay của chính mình, lần đầu tiên dùng, không nắm vững được độ mạnh yếu, có hơi mất sức.
"Gọi thức ăn ngoài làm gì? Chúng ta đi ăn tôm hùm đi."
"Không phải, cô gái, tôi hơi mệt, cô muốn ăn chỗ nào? Tôi để tiểu Mai gọi cho cô." Nói xong Mộc Dao liền gọi tiểu Mai ở quầy lễ tân kêu món ăn tới, "Cho Cố mỹ nữ của chúng ta một nồi tôm, một nồi cua, các người cả thợ đấm bóp nữa muốn ăn cái gì, tự mình gọi đi, hôm nay tôi mời."
Tiểu Mai ở quầy lễ tân suýt chút nữa thì hô to Mộc tổng vạn tuế.
Mộc Dao ở phòng trà lười biếng đi tới nằm xấp xuống.
"Tối hôm qua cô ngủ không ngon sao? Sao nhìn không có sức sống thế." Cố Minh để tạp chí xuống hỏi.
"Đâu chỉ là ngủ không ngon, quả thực, đêm ngày hôm trước đã ngủ không ngon rồi." lắc lắc đầu, nhưng khóe môi lại không tự giác mà hơi giương lên, vẻ mặt, rất quỷ dị.
Cố Minh thăm dò thân thể, nhìn kỹ cô ấy, cô mím môi, nhịn cười, Cố Minh nhìn chằm chằm Mộc Dao nghiêm túc, cô cười càng ngày càng lớn, có chút giảo hoạt, có chút hài lòng.
" Đừng nói với tôi là hai ngày nay cô cũng không xuống giường được? Phóng túng đến *bị tuột đường huyết đi?" Cố Minh cũng quá hiểu Mộc Dao.
*hạ đường huyết do mất máu, mất nước. Mộc Dao thẹn thùng lấy gối ôm che mặt lại.
"Cô thật là, kiềm chế một chút, chú ý thân thể đi, lần này lại là ai vậy? Vẫn là tiểu thịt tươi Ngô Đồng lần trước à?"
"Đâu, tiểu thịt tươi gì, tôi đã nói hắn cực kỳ dính người, cái lần đó, vẫn dựa vào tôi trả tiền phòng, hơn một ngàn đấy."
"Ai kêu cô hào phóng như vậy? Book phòng còn tự đi trả tiền phòng chứ." Cố Minh tức giận nói, "Vậy tối hôm qua lại là một nam nhân khác à?"
Ánh mắt Mộc Dao có chút dao động, ngây người nửa ngày mới hướng Cố Minh ngoắc ngoắc ngón tay.
"Làm gì?" Cố Minh theo ngón tay cô ấy nhích lại gần.
Mộc Dao ngồi thẳng người, eo cô vẫn còn đau, rất tình cảm tựa lên người Cố Minh, " Minh Minh, chúng ta quen biết mấy năm rồi?"
Cố Minh nổi da gà, còn hùa theo cô ấy, nghiêm túc hồi tưởng, "Hình như cũng 4, 5 năm."
"Thật sao? Lâu như vậy?" Kỳ thực Mộc Dao cũng không có đáp lại khi nào quen biết, cô chỉ nói, "Minh Minh, chúng ta tính là bạn tốt phải không?"
"Chí ít tôi cho là như vậy."
"Tôi coi cô như người chị em kia mà." Mộc Dao kéo tay cô, "Vì vậy, có phải là cho dù tôi làm chuyện gì cô cũng đều vô điều kiện bao dung tôi? Hiểu tôi? Chấp nhận tôi?"
"Cô nói gì vậy." Cố Minh cười vỗ tay cô ấy, "Cô vừa nói như thế, tôi cảm giác như cô đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, có lỗi với tôi." Nói giỡn, trong lòng Cố Minh lộp bộp một cái, không lẽ Mộc Dao và Thạch Lỗi đứng cùng một chân với nhau ư? Cái tiết mục bạn thân cướp bạn trai hay được trình diễn đó, cô sẽ không phải gặp chuyện máu chó như thế chứ? Cho dù bây giờ cô đã chia tay Thạch Lỗi rồi nhưng vẫn không tha thứ được, Cố Minh hơi xê dịch thân thể, vẫn duy trì khoảng cách với Mộc Dao, Mộc Dao ý thức được bầu không khí khác thường, nhíu mày, "Cô muốn đi đâu?"
"Mộc Dao, tuy tôi và Thạch Lỗi đã chia tay, nhưng nếu cô thật sự đứng cùng thuyền với hắn, tình bạn này tôi không làm tiếp được." Cố Minh thẳng thắn nói.
Mộc Dao trừng mắt thật lớn, sau khi sáng tỏ, liền nâng chân đá vào mông Cố Minh, khinh thường nói, "Cô bệnh thần kinh à, cô nghĩ gì thế? Tôi đứng cùng thuyền với Thạch Lỗi? Thạch Lỗi nhà các người, suốt ngày cứ giữ như kho báu, mịa nó, hơn nữa, tôi nát như vậy sao, như tên đàn ông đó ra tay với bạn thân mình sao? Cố Minh, cô thật làm cho tôi thất vọng."
"Không phải, giọng điệu vừa nãy của cô giống như đã làm chuyện gì có lỗi với tôi ấy, cô nói như vậy, tôi không thể đoán như thế sao?"
"Cút đi, cô nghĩ thật nhiều." Mộc Dao lại đạp eo cô một cái.
"Rốt cuộc cô đã làm cái gì? Cái gì bao dung cô, hiểu cô, chấp nhận cô." Cố Minh kỳ thực cũng tùy tiện nói như vậy thôi, ngược lại cũng không đến mức đi hoài nghi nhân cách của Mộc Dao.
Mộc Dao nắm lấy tóc mái rơi lẻ tẻ trước trán, tình cảnh của đêm hôm trước, cô cũng bất ngờ lắm, lúc đầu cô chỉ cùng một đám người vào quán bar uống rượu mà thôi, đến quán bar, một nhóm người bắt đầu uống rượu, có đối tượng kết bè kết đội đi chơi, độc thân cũng đi để kiếm một mối tình ướŧ áŧ, ngày đó Mộc Dao cũng đi là do vấn đề về tình cảm, có lẽ bị Ngô Đồng quấn quít lấy có chút phiền, muốn ngồi một mình, lấy điều kiện của cô, chỉ cần cô muốn, bên người sẽ không thiếu nam nhân, chẳng qua cảm thấy có chút phiền chán, liền để mọi người tự đi tìm niềm vui, một mình cô ở quầy bar uống rượu, bartender biết cô, ngày đó còn điều một loại rượu mới cho cô uống, cũng không biết uống đến khi nào, bên người đột nhiên có thêm một người phụ nữ, lúc đầu Mộc Dao không để ý, trong quán bar chính là nhiều nữ nhân xinh đẹp, người phụ nữ kia ngồi bên cạnh cô, cô tưởng người kia tới để bắt chuyện với cô, kết quả, ngồi đến mười mấy phút, cũng không thấy người phụ nữ kia nói một câu nào, chỉ một mình lặng lẽ uống rượu, Mộc Dao vốn cũng là một mình, ở nơi này rảnh rỗi buồn chán, không nhịn được bầu không khí trầm mặc này, mở miệng nói, "Này?"
Lúc này, nữ nhân mới nhìn thẳng cô, ánh đèn trong quán bar tối mịt mờ, nhưng bởi khoảng cách rất gần, Mộc Dao vẫn thấy rõ ngũ quan của người phụ nữ ấy, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt đen nhánh như mực, cánh mũi gợi cảm cao thẳng, lại không trang điểm đậm, màu môi tươi đẹp lại không chói mắt, Mộc Dao không nhịn được chăm chú nhìn thêm, mỹ nữ mà, coi như biết là đồng tính nhưng cũng không nhịn được xem thêm vài lần, đặc biệt đều là mỹ nữ, Mộc Dao tự cảm giác mình cũng không tệ, mà nữ nhân trước mắt này lại có một loại khí chất không thể diễn tả được, chính là ngốc bên cạnh bạn, bạn không có cách nào không nhìn người ta nha, nữ nhân mặc váy ôm sát cơ thể, ngồi trên ghế cao chân, chân dài thẳng tắp buông xuống, Mộc Dao có thể cảm nhận được ánh mắt như chó sói của nam nhân từ bốn phía bắt đầu bắn tới.
Quả nhiên, có nam nhân gan lớn sáp lại gần, có bắt chuyện với người phụ nữ kia, cũng có đến gần Mộc Dao, dần dần, nam nhân vây quanh hai người càng ngày càng nhiều, không biết làm sao, người phụ nữ kia thấy có chút phiền, liền hôn lên môi Mộc Dao, không nói gì, các nam nhân dường như cũng đã biết chuyện gì xảy ra, không cam lòng dần dần di tản, chỉ còn lại Mộc Dao đầu óc trống rỗng mà nhìn người phụ nữ kia, bởi vì không muốn biểu hiện chính mình ngạc nhiên, Mộc Dao không chất vấn cô ấy, chỉ hời hợt nói, "Cô gái, lần sau muốn hôn, nhắc một tí được không?"
Lúc này người phụ nữ kia mới cầm ly rượu nghiêng người sang, đυ.ng cô một cái, ở bên tai cô khẽ nói, "Môi cô thật mềm. . ."
Giọng nói mềm mại nỉ non, còn trộn lẫn thêm mùi rượu, phun lên vành tai của Mộc Dao, trong nháy mắt, Mộc Dao cảm giác lỗ chân lông trên người mình đều nở rộ, nữ nhân này là cái quỷ gì, thật giống yêu tinh, ý thức được điều gì, Mộc Dao hơi nghiêng người, nói xin lỗi, "Xin lỗi, tôi không phải. . ."
"Không phải cái gì ?" Người phụ nữ kia nhấp vào miệng ly rượu, nhưng không uống, quá ướŧ áŧ không biết phải nói gì, Mộc Dao ở trong lòng nhổ nước bọt, ngày hôm nay cô còn bị một người phụ nữ đùa giỡn ư?
"Vậy cô là gì?" Mộc Dao nhíu mày, cảm giác người phụ nữ trước mắt này có chút ý tứ.
"Cô cảm giác tôi là gì thì tôi là như vậy." Người phụ nữ kia nói một cách đầy ý vị sâu xa.
Mộc Dao nhếch miệng, vòng tay kéo người phụ nữ kia lại, có thù tất báo, dùng thủ đoạn y như vậy, phủ bên tai cô ấy, "Tôi không thích nữ nhân, cô tìm nhầm người rồi." Nói xong càng muốn chơi đùa dai liếʍ vành tai người phụ nữ kia, thủ đoạn cao minh, môi người phụ nữ kia run lên, tâm trạng Mộc Dao vui vẻ, thầm nói: Cùng nhau đoán nào.
Người phụ nữ kia cắn môi, đột nhiên nghiêng người tới hôn cô, Mộc Dao chỉ cảm giác đôi tay của cô ấy đặt nhẹ lên eo của chính mình, môi và lưỡi gần gũi giằng co, không đến mấy giây, Mộc Dao liền khẽ mở hàm răng, hai người không hiểu tại sao lại đi hôn nhau, Mộc Dao chỉ cảm giác nhất định là khi đó không ý thức, cũng không nghĩ tại sao mình lại cùng một người phụ nữ hôn thành như vậy, cô tự hỏi đã gần ba mươi năm, cho tới bây giờ cũng không có phát hiện mình sẽ có xu hướng đồng tính, cô vẫn thích đàn ông, đủ loại hình đàn ông, chỉ cần đẹp trai, vóc người đẹp, đàn ông lớn tuổi, thư sinh, tiểu thịt tươi, cô đều thích, đương nhiên, xưa nay cũng chưa hôn môi với một người phụ nữ bao giờ, cho đến một thời điểm thích hợp như hiện tại, cô cũng không hiểu rõ, tại sao lúc đó mình lại không đẩy người phụ nữ kia ra? Thậm chí hôn đến động tình, hai tay sắp ôm lấy eo của người phụ nữ đó, dĩ nhiên lại bị người phụ nữ đó đẩy ra, tựa hồ mang theo một loại trả thù nói, "Cô không phải, cô không phải lại hùa theo làm gì? Cô không phải, mới vừa rồi cô liếʍ tôi làm gì?"
Mộc Dao vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn miễng cưỡng vừa nãy, lúc đó cô dĩ nhiên không có ý thức được hôn môi với một người phụ nữ có gì không ổn, hẳn là lý trí vẫn chưa về, cô liền bị người phụ nữ kia lấp kín nói không ra lời, quán bar này không phải quán bar đồng tính, Mộc Dao yêu người khác giới, không có việc gì thì đi quán bar đồng tính làm cái gì? Hai mỹ nữ hôn môi, cũng thu hút rất nhiều sự chú ý, có lẽ người phụ nữ kia cảm thấy rước lấy quá nhiều người vì sự việc vừa nãy, sau khi nụ hôn bất ngờ kết thúc, lại uống một ly
Tequila rồi đi thẳng ra ngoài, cứ như thế mà rời đi? Hôn cô hai lần, không giải thích gì đã nghĩ chạy? Mộc Dao đương nhiên đi theo.
*Tequila: là một thứ rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico.