🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Sáng sớm, bầu không khí ở An Nhơn Cổ Trấn khá tốt, hầu như bây giờ chọn đại một chỗ thì không khí so với Thành Đô tốt hơn nhiều, Cố Minh đứng dậy ra sân vườn vươn vai, tối qua cô ngủ khá tốt, cũng không cần gấp giường như mọi lần, không phải tối hôm qua chơi đến quá mệt mỏi, hay là vì nguyên nhân uống rượu, mà là cô nhớ tới trong lúc cô mơ màng, thì chính Chung Hiểu Âu đã nắm tay mình dẫn lên giường.
"Cố Tổng, dậy sớm vậy?" Trì Úy vò đầu, còn đang mặc áo ngủ, gương mặt vẫn còn buồn ngủ.
"Cố Tổng sớm a, Cố tổng tối qua ngủ ngon chứ? Khí sắc sáng sớm nhìn tốt ghê." Không bao lâu, Tiền Lệ Lệ lại nhẹ nhàng ra ngoài.
"Cố Tổng..."
Cố Minh cảm giác mình ra đây thực sự là không phải lựa chọn sáng suốt, như một làn khói chạy bay về phòng, thấy Chung Hiểu Âu còn không rời giường, chỉ là trong cổ họng không biết phát ra âm thanh gì, ê a ê a rên. Có tiếng rên, lúc này Cố Minh mới sát lại gần xem, Chung Hiểu Âu vốn không ngủ, chỉ là thân thể nặng nề, không dậy nổi, mắt mở hờ, nhìn thấy Cố Minh, trong cõi u minh lòng cô lại thấy ấm áp, không biết nói gì, chỉ khàn giọng kêu một tiếng, "Cố Tổng. . ."
Cố Minh lại tưởng giọng này là giọng mới tỉnh ngủ của cô ấy, nhẹ nhàng đến gần ngồi xổm xuống, "Tối qua ngủ không ngon sao? Nếu ngủ không ngon thì ngủ thêm đi."
Cố Tổng, tôi bị bệnh đó, cô đừng manh như vậy, manh đến lòng tôi đều ngứa, đối với một bênh nhân như tôi không tốt đâu nha. Chung Hiểu Âu vô cùng đáng thương nói, "Tôi bị cảm, cả người rất rã rời, thật mệt."
Cố Minh nghe cô nói như vậy, dùng tay chạm vào trán cô, nhiệt độ hình như có cao lên, nhưng cũng không phải quá cao, Cố Minh lại lật tay dùng lòng bàn tay thăm dò, vẫn không dò ra được nhiệt độ, lúc lòng bàn tay cô ấy chạm tới, Chung Hiểu Âu chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, còn chưa đợi tim đập bình thường lại, bất thình lình, Cố Minh đột nhiên cúi đầu, lấy trán chạm trán cô, tim cô đập "Ầm ầm" đến muốn nhảy ra ngoài, 'bùm' như bom nổ. Cô chỉ cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi, có điều chuyện đó chỉ qua được có mấy giây, Cố Minh lại lui về, còn lẩm bẩm nói, "Có hơi nóng, để tôi đi tìm nhiệt kế cho cô."
Sớm biết vẫn đi tìm nhiệt kế, vậy cô lấy trán chạm trán là tiết mục gì đây, làm vậy rất dễ làm chết người có được hay không? Chung Hiểu Âu chỉ cảm thấy mặt mình đỏ ửng, nóng đến mức ý thức cô không còn rõ ràng, Cố Minh trong nháy mắt cúi người, trán trơn bóng man mát đưa tới, trong nháy mắt không khí đều là mùi vị của cô, ngọt ngào, muốn thẳng người cũng không được,cô nghĩ nữ nhân trong lúc đó đều sẽ tuỳ tiện làm ra một ít cử chỉ thân mật, cô ấy không biết ở trong lòng người ta đang dời sông lấp biển sao? Cố Minh trở về, còn dẫn theo Trì Úy cầm nhiệt kế, công đoàn chuẩn bị có.
Trì Úy đưa nhiệt kế cho cô, "Nè mày, chơi vui ha, chơi đến bệnh?"
Trong lời nói không nghe được một ý quan tâm, Chung Hiểu Âu không có khí lực liếc cô, thấy Cố Minh ở một bên nấu nước cho Chung Hiểu Âu, Trì Úy ở bên tai cô nói nhỏ, "Tối qua mày làm gì? Có thu hoạch được gì không?"
Đến lúc nào rồi, cố Tổng còn ở trong phòng đấy, cô lấy cùi chỏ đυ.ng Trì Úy một cái, đương nhiên là có thu hoạch, nếu không thì là ai gần Cố Minh đến như vậy, ngủ cùng một cái giường, cô cũng không biết, đối với Cố Minh là du͙© vọиɠ muốn thân cận. Du͙© vọиɠ quá mạnh.
"37. 8, sốt nhẹ, còn triệu chứng gì không?" Trì Úy cầm nhiệt kế hỏi.
"Cổ họng đau, cả người không có khí lực, mệt mỏi. . ."
Trì Úy vừa nghe, vừa lựa thuốc trong hòm thuốc dự phòng, "Uống một viên
999 cảm mạo linh, uống thêm chất kháng sinh nữa, mày còn chưa ăn sáng đâu? Ăn xong còn uống thuốc, để tao đi kêu người nấu chút cháo."
"Để tôi đi cho." Cố Minh nói xong thì ra ngoài.
"Ai ~" Chung Hiểu Âu muốn gọi cô đừng đi, Cố Minh đã không còn thấy bóng dáng, Trì Úy tiếp nhận ly nước cô đưa, hơi xê dịch gối cho cô, "Vẫn đúng là bị bệnh! Tao còn tưởng mày giả bộ?"
"Tao bệnh thật đấy? Không có giả đâu." Chung Hiểu Âu nhẫn nhịn cổ họng đau.
"Ai mà biết, trời lại không lạnh, sao mày bệnh được hay vậy? Trừ phi tối qua hai người lật nhau quá dữ dội, mà chắc không có khả năng này đâu, mày lại không phải tao." Trì Úy hiểu rất rõ Chung Hiểu Âu.
Chung Hiểu Âu giận dữ, cổ họng đau không muốn cùng Trì Úy nói chuyện.
"Được rồi, không đùa mày nữa, tạo cơ hội tốt như vậy cho mày, mày còn không biết cám ơn, còn trừng tao à." Trì Úy vỗ vỗ mặt cô.
Chung Hiểu Âu suy nghĩ một chút, vẫn còn chút ức chế sóng nổi chập trùng vừa nãy, nhân lúc Cố Minh còn không ở, liền lôi kéo ống tay áo của Trì Úy, nhỏ giọng nói, "Hồi nãy Cố tổng sờ trán tao mày ạ."
Này có cái gì ngạc nhiên, "Sau đó thì sao?" Trì Úy không hiểu nói.
Thấy vẻ mặt 'không có gì kinh ngạc' của cô ấy, Chung Hiểu Âu bổ sung thêm một câu, "Dùng tay, còn dùng trán của cô ấy."
"Hả? Cảm giác gì?"
"Cảm giác tốt vi diệu, sắp nghẹt thở."
Trì Úy chọt chọt trán cô, "Mày đúng là ngây thơi đến tuyệt chủng rồi."
Tiền Lệ Lệ đến tìm Trì Úy, sáng sớm hôm nay, Trì Úy còn phải mang theo đại bộ đội đi tham dự viện bảo tàng Kiến Xuyên.
"Mày thấy sao rồi? Nghỉ ngơi một lúc đi, buổi chiều có về cùng bọn tao không?" Trì Úy hỏi.
"Tao nằm đây một chút, một lúc uống thuốc xong nghỉ ngơi một chút, mày cứ đi đi." Chung Hiểu Âu không có tinh thần tựa đầu lên đầu giường.
"Cũng được, Cố tổng còn ở đây, tiện để cô ấy chăm sóc mày." Nói xong Trì Úy cùng Tiền Lệ Lệ đi ra ngoài.
Trong chốc lát, Cố Minh bưng một tô cháo nóng hổi đi vào, "Bữa sáng chỉ có cháo và trứng gà, bị cảm không thể ăn trứng gà, cô chỉ có thể ăn cháo."
Kỳ thực Chung Hiểu Âu không muốn ăn, bởi vì nếu bị amidam, ăn đồ ăn sẽ rất đau, thế nhưng Cố Minh có lòng tốt bưng tới cho cô, cô cũng chỉ có đáp lời bằng da đầu ăn vào, "Cố Tổng, cô ra ngoài chơi đi, một mình tôi ở đây là được rồi."
"Không sao, tôi chăm sóc cô, lỡ như cô muốn uống nước lại không có ai giúp."
Tất nhiên Chung Hiểu Âu cầu còn không được, chỉ cảm thấy gần đây quan hệ giữa mình và cố Tổng càng ngày càng thân cận, cứ tiếp tục phát triển như vậy, vậy chẳng phải nói rõ chính mình thật sự cũng có được một ít cơ hội sao.
Cố Minh ngồi trên ghế salon cạnh cửa sổ, hai tay chồng lên nhau, "Có phải là tối qua cô không đắp chăn không, cho nên bây giờ mới bệnh?"
Cuối cùng cô ấy đã tìm ra chân tướng thật sự, cô quấn chăn như cái bánh chưng, bộ sợ người ta xâm phạm cô hả, Chung Hiểu Âu ở trong lòng yên lặng nhổ nước bọt, Cố Minh lúc này mới lấy lại ý thức, nói xin lỗi, "Thật ngại quá, tôi ngủ hay ép chăn, tối qua cũng uống quá nhiều lại quá mệt, không có ý thức phòng bị"
Chung Hiểu Âu ý cười miễn cưỡng lắc đầu, "Là chính tôi không để ý, không sao, uống thuốc xong là tốt rồi, bệnh cũng không nặng." Chung Hiểu Âu không yếu ớt như vậy, chỉ có chút khó chịu mà thôi.
Cố Minh ngày hôm nay xoã tóc, tóc hơi buộc lên rất tuỳ ý, bầu không khí trong phòng dần dần trở nên trầm mặc, hai người đột nhiên không nói một lời, Cố Minh cũng không chơi di động, chỉ thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ, lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Chung Hiểu Âu, cô luôn cảm thấy nói là chăm sóc Chung Hiểu Âu người ta, mà mình lại đi chơi di động cũng không hay lắm.
"Chung Hiểu Âu cô nói cô không có bạn trai sao ?"
"Hả?" Chung Hiểu Âu vứt thuốc vào miệng.
"Cô thích người như thế nào?" Cố Minh thấy bầu không khí có chút nhạt nhẽo, cũng tùy tiện lấy đề tài tán gẫu.
"Tôi thích. . ." Chung Hiểu Âu dừng một chút, "Thích ôn nhu, xinh đẹp, gầy."
"Ôn nhu? Coi bộ cô thích hình mẫu người đàn ông ấm áp." Cố Minh ngắm nghía ngón tay của chính mình, Thạch Lỗi là hình gì? Hình mẫu nói ngọt lãng mạn sao?
Chung Hiểu Âu chỉ sợ phải đón lấy những nam nhân mà Cố Minh muốn giới thiệu ra mắt cho cô, cũng còn tốt Cố Minh chỉ hỏi những vấn đề kia, lại không còn đoạn sau, cũng không biết cô lấy đâu ra dũng khí đột nhiên hỏi, "Cố Tổng, cô chia tay bạn trai thật sao?"
Nụ cười trên mặt Cố Minh cứng đờ, vẻ mặt cũng không quá khoa trương, chỉ trầm mặc một chút, Chung Hiểu Âu cảm giác mình thực sự là gan to bằng trời, ngu quá mức mà, hết chuyện để nói rồi nên cô đành yên lặng mà uống nước.
"Ừm, chia tay rồi." Cố Minh nói tới lại nhẹ như mây gió, Chung Hiểu Âu không biết tình cảm giữa bọn họ đến cùng là sâu bao nhiêu, cô chỉ nghe nói người đàn ông kia phản bội tổn thương đến cố Tổng, thời gian càng dài, sự tổn thương này sẽ càng sâu đi.
"Chung Hiểu Âu, cô đã thất tình chưa?" Cố Minh thân thể lùi ra sau dựa vào ghế, như có như không thở dài, có lẽ tiếng thở dài đó bao gồm cả khó khăn và tiếc nuối còn sót lại.
"Tôi sao? Cũng chưa yêu đương đàng hoàng, trước đây có thích một người, có tính là thất tình không?"
Cố Minh nghe cô nói nghiêm túc như vậy, mím môi, nhẹ giọng nói, "Chưa gặp phải, tại sao lại tính vào thất tình?"
"Không biết." Chung Hiểu Âu lắc đầu, "Mỗi ngày đều rất muốn cùng một chỗ với họ, chuyện gì cũng muốn làm cùng nhau, thích cảm giác cùng nhau cố gắng, nhưng lời thích đều không thể nói thành câu, trơ mắt nhìn cô ấy đi cùng người khác, chính mình còn phải nghĩ biện pháp yên lặng mà rút lui, loại này, có tính là thất tình hay không?"
"Tại sao thích lại không nói?"
Một câu hỏi làm cho Chung Hiểu Âu choáng váng, tại sao thích lại không nói, bởi vì trong lòng yêu cô nên khó mở miệng, cô suýt chút nữa là nói toẹt ra ngoài, nhíu mày, ai bảo lần nào cô cũng thích gái thẳng chứ, đúng là đau như dính bom rơi của máy bay chiến đấu vậy.
------------------------------------
*
999 cảm mạo linh: là sản phẩm bênh ngoài là màu xanh lá, bên trong có hạt tròn màu nâu, vị ngọt, hơi đắng. Mỗi hộp có 9 bao, mỗi bao chứa 10g. Công hiệu là giải nhiệt giảm đau, dùng cho bệnh Cảm, gây nên các triệu chứng như đau đầu, người nóng lên, nghẹt mũi, chảy nước mắt, đau cổ họng. Sản phẩm này không phải là thuốc và không có tác dụng thay thế thuốc chữa bệnh.*sân vuông: tứ hợp viện (tính ra chắc ai cũng biết rồi nhưng mình vẫn lấy hình cho có chút màu sắc) Chỗ ở của mọi người