Chương 22

"Trì Úy! ! ! Trì Úy! ! !" Chung Hiểu Âu lấy cớ làm mát đầu lưỡi lén gọi cho Trì Úy gọi điện thoại.

"Nói "

"Cố tổng... Cố tổng... Cô ấy..."

"Thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Trì Úy thấy cô nói chuyện ấp a ấp úng, cổ họng cũng nóng như đốt.

"Không có, Cố tổng cùng tên bạn trai cặn bã cũng chính là tên chủ nhà vô lương tâm đã chia tay! ! ! Chia tay! ! !"

"Chuyện này làm cho mày kích động vậy à. Người ta chia tay, còn mày thì cao hứng. Chung Hiểu Âu. Mày thật không đạo đức a."

"Tao không có."

"Lời trong lời ngoài tao cũng đã hiểu, có người nói thà hủy một ngôi miếu, không hủy một cọc cưới ~" Trì Úy đã cùng Tiền Lệ Lệ, mấy người góp thành một bàn mạt chược, qua loa lấy lệ trêu chọc Chung Hiểu Âu.

"Cái gì a, tên đàn ông kia nɠɵạı ŧìиɧ. Còn cưới cái gì mà cưới, thà hủy một ngôi miếu, không hủy một cọc cưới. Những lời này chính là từ một người cổ hủ, hoàn toàn không tôn trọng hôn nhân cùng tín nhiệm. Nếu hôn nhân hoặc là chuyện tình cảm xảy ra vấn đề, còn vì một tờ giấy hôn ước chó má mà cố chịu đựng ?... Uy, cô có nghe hay không ?"

"Hai đồng! Giang ~ giang ~ "

"Giang thượng hoa ~ "

.....

Chung Hiểu Âu cúp điện thoại. Nhưng mà thật lâu sau cũng không thể bình ổn tâm tình. Loại cảm giác đó giống như là chuyện Không thể, đột nhiên có một chút xíu ánh sáng. Trong bóng đêm rất chói mắt. Cô thu lai điện thoại, trở lại quán trà. Cố Minh nằm nghiêng trên ghế trúc, ánh mặt trời có chút chói. Cô giơ tay lên che mắt, ánh nắng xuyên thấu qua kẽ hở trong kẽ tay, chợt thấy Chung Hiểu Âu lững thững đi đến, lúc này mới đứng lên.

"Cố tổng?"

"Cố tổng, cô làm sao tới đây?"

Không khéo, lại gặp mọi người đã đi tham quan xong Lưu thị đại trang viên trở về. Một số người quen vỗ mông ngựa thấy Cố Minh, theo bản năng liền tiến lên đón. Đặc biệt là nhân lực bộ quản lý, an tiền mã hậu. Cố Minh không quá tự tại, nhưng vẫn là cùng bọn họ cùng nhau trở về khách sạn. Bữa ăn tối luôn là muốn ăn. Công ty an bài hoạt buổi tối là thi nấu ăn. Khách sạn có chút giống như tứ hợp viện. Cố Minh vừa xuất hiện, rất nhiều người cũng ôm lấy cô: Phó tổng tài trẻ tuổi nhất công ty, cũng là một người đẹp. Dĩ nhiên sau lưng không thiếu những người chỉ giỏi khua môi múa mép. Cái gì mà ngủ hết người này tới người khác, xã hội nam quyền,.. Phụ nữ luôn là người thiệt thòi, lấy được một chút xíu thành công cũng sẽ bị cho là nói là dùng thân thể đổi lấy. Quản nhiều chuyện như vậy không sợ bể miệng a. Ngược lại là kêu Cố tổng này, Cố tổng nọ, Cố Minh cũng đã gặp nhiều, riết thành thói quen. Chẳng qua là hôm nay, vốn là buông lỏng tâm tình, vẫn phải là xã giao. Cô nhìn xung quanh, so với Chung Hiểu Âu, cùng những người này ở một chỗ còn không bằng ở cùng một chỗ với Chung Hiểu Âu.

Trong góc, Chung Hiểu Âu đang cùng đám người Trì Úy, Tiền Lệ Lệ, Nguỵ Hàng ngồi một đống:" Buổi chiều mấy người không phải đi tham quan sao? Lại toàn lén ra ngoài đánh mạt chược!" Chung Hiểu Âu cầm một con gà trong tay, lăn qua lộn lại trên giá sắt.

"Chỗ đó có gì để nhìn a, chúng tôi không có ý trung nhân làm bạn, cho nên chỉ có thể đánh mạt chược, đúng không?" Tiền Lệ Lệ lại trêu chọc cô: "Cố tổng thật cùng tên cặn bã đó chia tay?"

Lúc xế chiều Trì Úy hồ nói gì "Thà hủy một ngôi miếu, không hủy một cọc cưới " một bàn mạt chược đều nghe.

Chung Hiểu Âu buông cánh gà trong tay xuống, liền bóp cổ Trì Úy: "Mày lại bán đứng tao!"

Trì úy bị kẹp, vội vàng giải thích, "Không phải, lúc đó tao thật không có để ý."

"Cố tổng mà biết chắc gϊếŧ tao."

"Chết ở trong tay người yêu, có chết cũng không tiếc ." Ngụy Hàng không biết là cứu hay châm dầu vào lửa .

"Không phải, Hiểu Âu. Cô không đúng, chuyện gì cô cũng giấu giếm. Đây là chuyện khắp chốn mừng vui, mọi người đều là thay cô cao hứng đúng không? Huống chi, người phụ nữ tốt như Cố tổng chia tay tên cặn bã kia, thật là chuyện vui. Đúng ra phải nên đốt pháo ăn mừng. Cô có muốn hay không ? Bây giờ tôi đi ra ngoài mua, chỗ này hẳn là có thể đốt pháo được."

Tiền Lệ Lệ hùa theo. Chung Hiểu Âu không có lực phản bác, chỉ dần dần buông tay đang túm ở trên cổ Trì Úy, hạ giọng nói: "Tôi cũng không phải là có ý này. Dù sao cũng là chuyện riêng của Cố tổng, bị người khác nghị luận thì không tốt lắm."

"Chúng ta đều là người một nhà. Thế này không được thì mọi người còn có thể hợp mưu hợp sức, giúp cô theo đuổi Cố tổng, đúng không?" Tiền Lệ Lệ khoát vai Chung Hiểu Âu.

"Ho khan ~" Nguỵ Hàng mất tự nhiên ho khan hai tiếng.

Kế toán nhỏ T Đường An vội vàng đứng lên, hô một tiếng, "Cố tổng!"

"Đừng làm rộn, nói bậy bạ gì đấy, làm tôi kinh sợ." Chung Hiểu Âu còn đang dừng ở cái ID "Sờ toàn thân em". Thấy cô đột nhiên không nói lời nào, vừa nói, liền đứng dậy kêu Cố tổng, cũng thật là biết chơi nhau.

Trì Uy, Chung Hiểu Âu cùng Tiền Lệ lệ ngồi ở cùng một hướng, đưa lưng về phía Cố Minh. Trì Úy đột nhiên cảm thấy có gió lạnh sau lưng thổi tới. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, đối diện với Cố Minh đang cầm ly rượu đứng ở phía sau. Trì Úy vội thọt Chung Hiểu Âu bên cạnh. Chung Hiểu Âu ý thức được có chút không đúng, cũng nghiêng đầu nhìn, liền thấy Cố Minh gương mặt đang cười với cô. Chung Hiểu Âu kinh sợ, quên luôn chào hỏi.

"Các cô ở nơi này thật náo nhiệt." Cố Minh cầm ly rượu mà thực chất trong đó là nước trái cây. Cô vòng qua chỗ Tiền Lệ Lệ: "Tôi có thể ngồi chỗ này không?" Tiền Lệ Lệ đứng dậy nhích qua, để vị trí trống:"Cố tổng mời ngồi"

"Giống như có đồ nướng bị khét." Cố Minh ngửi được một cổ hương vị.

Đường An vội cầm lấy kẹp lật bánh bao trên giá, cũng đen hết rồi.

Chung Hiểu Âu nào biết Cố Minh sẽ chủ động đi qua bên này, nên có chút luống cuống lấy tay phủi phủi quần.

"Cố tổng thích ăn cái gì? Tôi kêu Hiểu Âu nướng. Tây nghề nướng của Hiểu âu cũng không tệ." Trì Úy cũng coi như là một công thần.

"Đều không kén lắm."Cố Minh không phải là vì đồ ăn. Cô chẳng qua là không muốn nghe những người kia a dua nịnh nọt, trên mặt lúc nào cũng cười cười với nàng để lấy lòng.

"Cố tổng, hôm nay cô mặc đồ thật là đẹp." Cố Minh chẳng qua cũng chỉ mặc quần áo thường tùy ý.

"Cố tổng, tuổi cô còn trẻ mà có thể làm được như vậy, thật đúng là phúc của kinh điển quốc tế." Lời khen dối trá như vậy cô cũng không biết phải nói làm sao cho phải.

"Cố tổng, hôm nay cô đẹp lắm." Đường An không nói thì thôi, đã nói là nổi tiếng.

Cố Minh đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó cười cười, nói thẳng:"Bây giờ các cô cũng không kiềm lòng được mà đi nịnh hót a?" Cô nói ung dung, không có ý tức giận. Bầu không khí đang yên lặng, khó khăn lắm mới tìm được đề tài để nói. Một phút sai lầm sai lầm lại lâm vào tĩnh mịch.

Trì Úy cầm ra một lon bia đưa cho Cố Minh. Mọi người rối rít cầm ly bìa lên. Cố Minh từ chối, khom người: "Tôi không thể uống rượu, bởi vì chút nữa tôi còn phải lái xe trở về Thành Đô."

"Không có gì. Cố tổng, một hồi tôi giúp cô kêu xe, hiếm khi chúng tôi có cơ hội ngồi chung cùng Cố tổng như vậy."

Cố Minh cũng không cự tuyệt, nhận lấy bia, cùng mọi người cụng một cái.

Đầu tháng chín, trời thu ban đêm dần dần trở lạnh. Lúc giữa hè nóng ran, thỉnh thoảng có một luồng gió mát biểu thị cho mùa thu sắp tới. Có Cố Minh ở bên cạnh, Chung Hiểu Âu không dám quá nhiệt tình, lại không thể quá lãnh đạm. Cho nên cô chỉ có thể gắp thịt cho Cố Minh. Cố Minh không có khẩu vị, thịt chất ở trong chén nhanh chóng thành núi, đặc biệt nổi bật. Lúc Chung Hiểu Âu đưa đũa tính gắp thịt đến ngay miệng chén thì Cố Minh đè tay cô lại: "Đừng gắp cho tôi nữa. Tôi không ăn được, sẽ lãng phí. Cám ơn cô, Chung Hiểu Âu." Thời điểm Cố Minh nói cảm ơn che tay nói bên tai Chung Hiểu Âu. Giọng nói đặc biệt nhẹ, đặc biệt mềm. Chung Hiểu Âu không kịp đề phòng, giống như bị điện giật, hồi lâu chưa tỉnh hồn lại.

Mọi người uống rượu thật cao hứng, bắt đầu chơi trò chơi. Nào là đoán mười tám đường. Quy tắc trò chơi là cô nghĩ về một người khác, khi mọi người hỏi, chỉ có thể trả lời là phải hay không phải. Nếu như hỏi mười tám vấn đề, còn không có đoán được, thì người hỏi phải uống mười tám ly. Nếu là giữa đường đoán được, mười tám ly sẽ giảm từ lần đoán đúng, người bị hỏi sẽ uống.

Cái này cũng chơi quá lớn, mười tám ly, uống xong thì thành cái cái quỷ gì. Chỉ sợ sự kiện tồi nay sẽ phát sinh vấn đề ngộ độc rượu. Tiền Lệ Lệ đi vào khách sạn mượn ông chủ mấy cái ly nhỏ. Sau đó, sợ mọi người không hiểu quy tắc trò chơi, Tiền Lệ Lệ cùng Trì Úy bắt đầu làm mẫu trước.

Tiền Lệ Lệ hỏi: "Là nữ sao?"

Trì úy: "Ừ "

Tiền Lệ Lệ: "Không phải Đang ngồi chung với chúng ta chứ ?"

Trì úy: "Không phải."

Tiền lệ lệ: "Chúng tôi cũng quen biết phải không?"

Trì úy: "Không phải "

Bị sợ ~ Tiền Lệ Lệ gãi đầu một cái, không phải là đang ở đây, cũng không phải là quen biết. Như vậy phạm vi cũng quá rộng. Cô trợn mắt trừng Trì Úy bộ dáng hả hê. Tiền Lệ Lệ chuẩn bị phóng đại chiêu: "Là người phụ nữ tối hôm qua ngủ chung với cô sao?"

Phốc ~ Trái tim Chung Hiểu Âu dâng tới cổ họng, dùng sức bấm lòng bàn tay của Trì Úy. Các cô chơi như vậy, có nghĩ qua cảm giác của người ta sao? Các cô có coi Cố tổng tồn tại sao? ? ?

Trì Úy cắn chặc môi, câu này Lệ Lệ chơi cô chắc luôn, cắn chặt hàm răng, hung hăng nói "Đúng !"

Bầu không khí ồn ào náo nhiệt hơn một chút. Tôi thấy các cô thật là uống high lên luôn. Chung Hiểu Âu nói thầm trong bụng.

Cũng may Cố Minh một lòng chú ý tiến triển trò chơi, hoàn toàn không có thắc mắc tại sao tối hôm qua Trì Úy cùng một người nữ khác ngủ.

Tiền lệ lệ: "Rất Hải?"

Trì Úy tà mị cười một tiếng, " Ừ."

Cố Minh đầu óc mơ hồ. Chung Hiểu Âu mồ hôi đầy đầu, cảm thấy trò chơi này thật là không chơi nổi...