Chương 12

Hai người đã không để ý tới chiếc xe bên kia, Cố Minh lái xe ra khỏi bãi đậu xe, công ty nằm ở trung tâm Thành Đô, giờ cao điểm, trên đường là một mớ hỗn độn, cách khoảng mấy cây số ngắn ngủi, chỉ nhích được từng chút một , Cố Minh không đi quá 40km/h, " Bây giờ thật sự quá nhiều xe " Cố Minh bị tắc đường đến mất cả bình tĩnh, cùng Chung Hiểu Âu trò chuyện.

" Ân, tốc độ làm đường luôn luôn không đuổi kịp tốc độ mua xe ". Trái lại Chung Hiểu Âu có vẻ không nóng không vội, đương nhiên là cô không vội, chỉ cần có thể ở cùng với Cố Minh chung một chỗ, kẹt xe được coi là điều may mắn, tiếp tục bị kẹt xe như thế này thì càng tốt, Chung Hiểu Âu cảm giác trong lòng mình có chút âm u, cần phải vỗ mặt mình.

Đã đến một nhà hàng Vân Nam, Cố Minh rất là chu đáo đem menu đưa cho cô gọi đồ ăn, Chung Hiểu Âu nhận lấy, đầu ngón tay đυ.ng trúng tay của Cố Minh, Chung Hiểu Âu có chút giật mình, vội vàng rút tay lại, cô sống đơn độc đã lâu, tự dưng lại tiếp xúc với người mình thích như vậy, làm cho cô có chút mong chờ lại có chút kinh hoảng.

Nhà hàng Vân Nam được trang trí độc đáo, nhà hàng bây giờ nấu ăn không ngon như trước, Chung Hiểu Âu đánh giá qua nhà hàng một lượt, chợt nhìn thấy trên vách tường có một bài thơ chữ tình.

" Bạn nghĩ rằng, đây là những gì tôi đã từng yêu, yêu hết lòng, chia tay cũng không oán trách, không thể ở cùng một chỗ, liền chúc phúc cho bạn. "

" Thế giới này lớn như vậy, tôi thích bạn, điều đó không phạm pháp. "

" Tôi đứng ở đỉnh núi Thái Sơn, gió lạnh thổi cả đêm, cuối cùng nhìn thấy bình minh nơi chân trời , phong cảnh rất đẹp, tôi lại không vui, tôi luôn nghĩ, nếu như có thể cùng người mình yêu cùng xem cảnh mặt trời mộc, thì tốt biết bao "

.............

Một mớ lộn xộn, Chung Hiểu Âu chống đầu, cảm thấy ông chủ của nhà hàng này nhất định là khi xưa khổ vì tình, quả thực từng chữ đều nói hộ lòng cô, không biết từ khi nào cô bắt đầu thích Cố Minh, có thể gọi là cảm nắng chăng ? Trì Uý luôn nói cô không thực tế, tình yêu có cần phải thực tế không ?

Hai người vẫn chưa uống rượu, Chung Hiểu Âu kêu nước ép cho hai người, im lặng uống, đều có chút xấu hổ, mối quan hệ của hai người không tính là quá thân thiết, Cố Minh phá vỡ sự im lặng trầm mặc hỏi " Cô là người Thành Đô sao ? "

" Không phải, là người Tứ Xuyên, còn cô " Chung Hiểu Âu nói.

" Thượng Hải, nhưng ở Thành Đô đã nhiều năm rồi "

" Cô thích Thành Đô sao ?" Chung Hiểu Âu chậm rãi mở chủ đề.

" Tạm Được."

" Ở Thành Đô đều không có bạn, nó không có sự thịnh vượng như Thượng Hải "

Cố Minh có chút suy nghĩ nói, " Mỗi nơi đều có những nơi tốt đẹp. Thành Đô cũng được coi là quê hương thứ hai của tôi, một thành phố rất hiền hòa và bao dung "

Chung Hiểu Âu nghĩ trong lòng, là rất bao dung, đặc biệt đối với vấn đề đồng tính, các cặp đôi đồng tính có thể ân ân ái ái trên đường phố Thành Đô mà không bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kì thị, Chung Hiểu Âu không dám đối diện với Cố Minh, biết rõ khi đến độ tuổi nhất định cần phải lập gia đình, không thể làm gì, cô làm sao dám hỏi đối phương suy nghĩ thế nào về xu hướng tìиɧ ɖu͙© ?

Hai người hăng say trò chuyện làm cho bầu không khí không còn lúng túng như trước nữa, trò chuyện được một chút Chung Hiểu Âu cảm thấy Cố Minh không đáng sợ như lời mọi người nói, lẽ nào vì mình thấy được nàng trong lúc yếu đuối, hơn nữa còn thấy được nàng trong lúc say rượu sao ? Cố Minh nói cũng không nhiều nhưng cũng không tính là trầm mặc.

" Mặt còn đau không ? " Cố Minh chỉ vào chỗ sưng của cô

" Không sao, cũng sắp lành rồi "

" Có vẻ như tửu lượng của cô không tốt " buổi tiệc lần trước Chung Hiểu Âu uống rất ít, lại còn đi không vững, nghĩ tới dáng vẻ cô té như vậy, Cố Minh không nhịn được nở nụ cười.

" Làm sao vậy ?"

Cố Minh lắc đầu, " Thật ngại quá, nhớ tới dáng vẻ ngã sấp mặt của cô lần trước rất mắc cười "

Choáng váng, Chung Hiểu Âu lấy tay che mặt.

" Hiểu Âu " Chung Hiểu Âu cảm thấy có bàn tay đặt trên vai mình, cô quay lại nhìn, lại là Vương Linh.

" Vương Linh "

" Thật trùng hợp, em cũng ăn ở đây à ? Vương Linh nhìn sang Cố Minh

Chung Hiểu Âu vội vàng giới thiệu, " Cố tổng, vị này là bạn tôi Vương Linh, đây là Phó tổng của em "

Vương Linh gật đầu, Cố Minh lịch sự đứng dậy và bắt tay với Vương Linh, Vương Linh chào hỏi và rời đi.

Lòng bàn tay của Chung Hiểu Âu đổ rất nhiều mồ hôi, không hiểu sao cảm thấy rất nóng, rõ ràng trong nhà hàng có mở điều hòa.

" Bạn gái của em rất đẹp " tin nhắn của Vương Linh được gửi tới, Chung Hiểu Âu nhìn thoáng qua, vội vàng đưa điện thoại xuống dưới bàn trả lời tin nhắn, " Không phải "

Vương Linh không có trả lời tin nhắn mà nhìn qua chỗ Chung Hiểu Âu, Cố Minh nhìn Chung Hiểu Âu có hơi khác thường, nhìn cô một chút lại nhìn thấy Vương Linh đang nhìn qua đây, " Người bạn kia cứ nhìn cô, tìm cô có chuyện gì sao? Cô có cần tới hay không ?"

Chung Hiểu Âu nhìn theo tay Cố Minh trông thấy Vương Linh, ánh mắt của hai người giao nhau, Vương Linh không nhìn cô nữa, hình như cùng một số đồng nghiệp dùng cơm, vừa nhìn trong đám người đi cùng Vương Linh, rõ ràng có thể nhìn ra hai người có xu hướng tiểu T (*).

(Chú thích (*): T là chỉ những bạn nữ(Les) có xu hướng hơi mạnh mẽ)

Chung Hiểu Âu chưa tìm ra cách để trả lời câu hỏi của Cố Minh, chỉ nghe thấy điện thoại Cố Minh vang lên, nàng không tránh hiềm nghi mà trả lời, " Vâng ? Tôi không ở cùng anh ta, đang ở bên ngoài ăn cơm, không biết a, anh ta nói với tôi là đi Bắc Kinh, cô có phải là nhìn lầm không, đã biết, tôi sẽ xem điện thoại một lúc, được rồi, tôi biết rồi."

Chung Hiểu Âu nghe âm thanh của Cố Minh cũng say, nhìn thấy sắc mặt Cố Minh không tốt lắm, nghe xong điện thoại Cố Minh lại xem cái gì trong điện thoại, lúc này Chung Hiểu Âu thấy sắc mặt của nàng càng lúc càng u ám, lướt trên điện thoại càng lúc càng nhanh, mắt thấy muốn đem điện thoại bóp vỡ nó, Chung Hiểu Âu lo lắng hỏi, " Làm sao vậy ?"

Sắc mặt Cố Minh tức giận đến tái nhợt, không có trả lời Chung Hiểu Âu, nhưng lại đi ra một bên gọi điện thoại, " Đúng là anh ấy, đi bao giờ? Bọn họ? Đã ra quán bar? " Cố Minh tức giận cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, Chung Hiểu Âu thấy hoảng sợ, đang yên lành dùng bữa, khởi đầu đang tốt, phải kết thúc nó thật tốt chứ, quả nhiên, lại thấy Cố Minh nghe điện thoại, sắc mặt lúc này trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, Chung Hiểu Âu không dám hỏi nhiều, chỉ thấy Cố Minh hướng tới mình nói xin lỗi, " Thật ngại quá, Hiểu Âu, tôi đột nhiên có chút việc, đi trước." Cố Minh cầm lấy túi vội vàng đi ra cửa.

Rõ ràng Chung Hiểu Âu nghe âm thanh của nàng có chút run rẩy, nói cùng đi ăn tối mà để lại cô một mình ở nhà hàng, còn có hai món còn chưa lên, Phó tổng, cô nói mời khách xong, còn chưa thanh toán đâu.

Chung Hiểu Âu nghĩ rằng chọn nhà hàng này là sai lầm. Ở nơi u ám như nhà hàng này, sao có chuyện tốt đẹp xảy ra được chứ, cũng không biết Cố Minh bị gì, như là xảy ra chuyện xấu gì, Chung Hiểu Âu một mình đối mặt với người phục vụ mà khóc không ra nước mắt, ba phần thịt hai phần rau một phần canh, cô ăn thế nào đây? Huống chi Cố Minh rời đi, cô không còn tâm trí nào ăn nữa.

" Phục vụ, tính tiền ! Gói mấy thứ này lại dùm tôi." Chung Hiểu Âu ủ rũ cúi đầu nói.

Chung Hiểu Âu một tay xách ba túi nilon về nhà, đồ ăn ăn ba ngày còn không hết... ăn rất khó chịu, sau bữa ăn ngày hôm đó, hai ba ngày cũng không thấy Cố Minh, Trì Uý với thư ký Tô có chút thân, cô nhờ Trì Uý đi hỏi thăm, nghe thư ký Tô nói Cố tổng bị ốm, xin nghỉ ba ngày.

" Bị bệnh? Làm sao đột nhiên lại bị bệnh? " Chung Hiểu Âu nghi ngờ một chút, nhưng không biết hỏi cái gì nữa, hai ngày nay cô bận chuyển nhà, Trì Uý phải chạy ba chuyến mới đem đồ đạc của cô qua hết được, cuối cùng còn lại một ít vật nhỏ. Thứ bảy, Chung Hiểu Âu ở trong ngôi nhà cũ đang bọc một đống sách, chờ chủ thuê nhà tới để trả tiền thuê phòng và đưa chìa khóa.

Chung Hiểu Âu đợi một lúc lâu, nhanh đến mười hai giờ trưa chủ nhà mới xuất hiện, chủ nhà là nam khoảng 30 tuổi, là một người điển hình ở Thành Đô, cao 1m7, nửa năm trước hình như Chung Hiểu Âu từng gặp qua hắn, chỉ là hôm nay có một cô gái đi cùng với chủ nhà, là lão bà của hắn sao? Hình như cô gái kia mới 20 tuổi, Chung Hiểu Âu không biết chuyện, đối với loại chủ nhà phá bỏ hợp đồng muốn lấy lại phòng cũng không có hảo cảm, chủ nhà liền đem tiền thế chấp trả lại cho cô, còn bồi thường cho cô một tháng tiền thuê phòng, cũng không có chuyện gì, Chung Hiểu Âu còn chưa kịp rời đi liền chợt nghe cô gái kia nói, " Tí nữa đi bệnh viện a ! Mặt mũi sưng hết rồi, mẹ kiếp, chúng ta có thể tố cáo cô ta không ?"

" Được rồi được rồi, từ nay về sau phòng này để cho cô ở, để cho tôi yên tĩnh một chút "

Chung Hiểu Âu có chút kinh thường, đem sách bỏ vào xe Trì Uý, Chung Hiểu Âu có chút hoảng thần... lắc đầu.

Dọn nhà rất mệt nhọc, cũng may là có Trì Uý giúp cô khuân đồ lại còn giúp cô sắp xếp đồ đạc trong nhà, Chung Hiểu Âu cảm thấy rất hài lòng với chỗ ở mới, các ngày cuối tuần đều tập trung dọn dẹp nhà cửa, rốt cuộc sau hai ngày với sự trợ giúp của Trì Uý đã dọn dẹp xong, sạch sẽ và ngăn nắp.

" Mày, được chứ " Trì Uý nằm trên mặt đất hỏi Chung Hiểu Âu.

" Cái gì?" Chung Hiểu Âu ở phòng ngủ sửa sang lại quần áo của mình.

" Cố tổng a "

" Lúc đầu cũng không có gì" Chung Hiểu Âu suy nghĩ một đường trả lời một nẻo.

" Mấy ngày nay bộ dạng của mày như thất tình vậy "

" Tao không soi gương mỗi ngày, làm sao biết " Chung Hiểu Âu liếc nàng một cái, lại len lén nhìn vào gương, chỉ là có chút đau khổ.

Trì Uý ngồi dậy, cầm khăn lau, đi vào phòng ngủ, " Bất cứ giá nào tao cũng không đi về "

" Có ý gì ?"

" Hình như chỉ còn hai tháng Cố tổng sẽ kết hôn sao ?"

" Mày có nghĩ tao có cơ hội chiến thắng không ?" Đôi mắt Chung Hiểu Âu mở to.

" Về cơ bản là 0% a ! "

" .... "

" Ngựa chết thành ngựa sống nha, dù sao dáng vẻ của mày nửa chết nửa sống, thực sự không được, coi như luyện tập một chút, Chung Hiểu Âu, mày bị động như vậy là không được, nếu thích thì phải theo đuổi, phải cố gắng hết sức"

" ... Lần trước mày còn nói tao là lao đầu vào lửa, không biết lượng sức mình kia mà, mày không có một chút nguyên tắc sao?"

" Chòm sao Thiên Bình vốn là không có nguyên tắc a. "