Chương 3: Đường Vũ hoa yêu

Sau khi kiến quốc không còn cho phép thành tinh. Cánh cửa yêu giới đóng chặt, yêu ma ở nhân gian ngày càng ít đi. Là một thiên sư thế hệ thứ hai có căn nguyên tốt , Thịnh Thanh Thanh mỗi ngày buồn chán đến mức gần như mọc cỏ.Không nghĩ tới không cẩn thận liền xuyên thư, quả nhiên a! Cùng nữ phụ trùng tên trùng họ thật nguy hiểm.

Nàng xuyên qua chính là một quyển tiểu thuyết Mary Sue. Sue đến mức nào? Chỉ cần là những mỹ nam trẻ tuổi xuất hiện trong khung cảnh, bọn họ đều có tình cảm sâu đậm với nữ chính, không có ngoại lệ… ngay cả yêu quái cũng không tránh khỏi. Mặc dù tác giả nhấn mạnh đến cái kết 1vs1, nhưng lúc đầu tác giả nói rằng cô rất đau lòng vì thất tình và cần phát tiết nên đầu truyện diễn ra khá…, có sáu ứng cử viên nặng ký cho vai nam chính tham gia vào cốt truyện, này là chưa tính hàng tá nam phụ.

Nói chung, xem mà không có tam quan thì khá thú vị, nhưng khi xuyên thành một nữ nhân vật phụ quan trọng nằm trong Dược cốc cùng tên, Thịnh Thanh Thanh cho rằng điều này không thú vị lắm.

........

Thịnh gia lão thái thái tổng cộng sinh ba trai một gái, lão nhân gia luôn là thích cả gia đình ở cùng một chỗ hòa thuận, chính vì vậy mà ba người con trai đã lớn tuổi vẫn không phân phủ.

Thịnh gia đại lão gia là một văn nhân cổ hủ cứng nhắc, ở kinh đô lăn lộn cái chức quan ngũ phẩm vô dụng, Thịnh gia lão nhị cũng chính là phụ thân Thịnh Thanh Thanh là một người rất có bản lĩnh, nắm chức thừa tướng, Thịnh gia lão tam là kẻ vô dụng nhất, suốt ngày không có việc gì làm.

Cả gia đình sống trong phủ thừa tướng của nhị gia, hàng ngày rất náo nhiệt.

Nữ chính Thịnh Uý Uý là con gái lớn của trưởng nam họ Thịnh, dung mạo xuất sắc, khí chất tao nhã, lạnh lùng xuất chúng, theo miêu tả trong sách, nàng chưa bao giờ mỉm cười, nhưng khi nàng cười, liền giống như đang nhìn thấy tảng băng trôi tan chảy, tựa như mặt trời ấm áp đang chiếu rọi trên bầu trời, khiến lòng người nóng bừng.

Đây là một nơi đầy yêu ma, nữ chính Thịnh Uý Uý không phải là thiên sư, nhưng nàng có thể sống sót tốt hơn bất cứ ai ở một chỗ mà yêu ma ở khắp mọi nơi, điều này là do được tác giả đặc biệt cho nàng bàn tay vàng...phúc vận nghịch thiên.

Nữ chính là người rất may mắn, nghe nói khi nàng sinh ra, tất cả những cây già chết trong phủ đều nảy mầm mới, giữa mùa đông, tuyết rơi dày đặc, tất cả cây chết đềunảy mầm! Lão thái thái vốn không vui vì đại phu nhân sinh ra một nữ nhi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng nàythiếu chút liền tôn sùng nàng như Bồ Tát.

Thịnh Uý Uý ngay lập tức trở thành người được yêu quý nhất trong lòng bà cụ.

Về phần nữ phụ Thịnh Thanh Thanh... Nàng lớn hơn Thịnh Uý Uý nửa tuổi, Thịnh Thanh Thanh là nữ nhi duy nhất của Thịnh gia lão nhị, đương triều thừa tướng, thân kiều thể nhược, vì thế phu thê thừa tướng vô cùng nâng niu, muốn cho sao, muốn trăng cho trăng.

Thịnh Uý Uý là hòn ngọc quý trong lòng lão thái thái, còn Thịnh Thanh Thanh là hòn ngọc quý của cả phủ, bọn họ lại ở trong phủ thừa tướng. Nên dù trong lòng chán ghét thì vẫn phải nịnh bợ nữ nhi duy nhất của thừa tướng là nàng.

Thịnh Thanh Thanh từ nhỏ sức khỏe đã kém, nhưng điều này không cản trở thân phận của nàng, theo lý mà nói, nàng cả đời sẽ bình an trôi chảy, dù sao nàng cũng là con của thừa tướng và quận chúa. Nhưng điều tồi tệ là... nàng sức khỏe yếu nên ở nhà, tầm nhìn bị hạn chế, đột nhiên phải lòng người ca ca trên danh nghĩa Thịnh Minh Triển.

Thịnh Minh Triển không phải là hài tử Thịnh gia, hắn là nghĩa tử của thừa tướng, theo gia phả của Thịnh gia, hắn được coi là con trưởng của Thịnh gia.

Thịnh Thanh Thanh thích Thịnh Minh Triển, khi biết mẫu thân mình sắp tìm nương tử cho Thịnh Minh Triển, nàng đã chạy đến bày tỏ với hắn.

Thịnh Minh Triển là người đọc sách, lập tức mắng nàng không biết lễ nghĩa liêm sỉ…… Tiểu cô nương bị dọa, quay đầu lại liền sinh bệnh nặng, phu thê thừa tướng liền đưa nàng đến Dược cốc tìm thầy trị bệnh.

Thịnh Thanh Thanh ở Dược Cốc hơn nửa năm mới bình phục, được đưa về Thịnh gia, trên đường đi xuyên qua Cửu Minh Sơn gặp phải một con điểu yêu, ngoại trừ Thịnh Thanh Thanh và Lương Tế, những người khác đều thành thức ăn trong bụng nó.

Thịnh Thanh Thanh trở về Thịnh gia, trong mắt lão thái thái đã trở thành tai tinh, muốn đưa thẳng nàng vào chùa để xua đuổi vận rủi.

Thịnh Thanh Thanh bị cảnh tượng điểu yêu ăn thịt đẫm máu làm cho sợ chết khϊếp, lại còn ngày nào cũng phải chịu đựng lão thái thái âm dương quái khí, nàng luôn luôn tâm tính mẫn cảm, nếu không nàng đã không mất nửa cái mạng chỉ vì Thịnh Minh Triển mắng mỏ.

Điều khiến Thịnh Thanh Thanh tức chết chính là Thịnh Minh Triển, người từng tự mắng mình vô liêm sỉ Thịnh Uý Uý, cũng là em gái trên danh nghĩa của hắn. Được lắm, ta thích ngươi chính là không biết liêm sỉ, ngươi thích Thịnh Úy Úy chính là chân ái? Cút đi với chân ái của ngươi đi!

.........

Thịnh Thanh Thanh nhớ lại cốt truyện trong sách, nặng nề thở dài, điểu yêu nàng vừa mới bắt được chính là con đã ăn thịt đám người Minh Hương lúc nguyên chủ trở về nhà, tên nó là Đa Linh. Đạo hạnh không cao, chưa thể hóa hình nhưng nó là một trong những tác nhân thúc đẩy vận mệnh của nguyên chủ. Nếu không phải tại nó trước mặt nguyên chủ ăn thịt nhiều người như vậy, nguyên chủ sao có thể dễ dàng phát điên như vậy?

Đại khái là bởi vì biến thành Thịnh Thanh Thanh trong sách, nàng hận điểu đến mức trực tiếp sử dụng lôi phù, nếu không gϊếŧ được nó thì nhất định phải nghiền nát nó!

Tưởng tượng đến điểu yêu Đa Linh ngày tháng thê thảm sau này, Thịnh Thanh Thanh trong lòng thoải mái, nàng nhìn hàng cây ngoài cửa sổ xe, hiếm khi không ngủ mà nói chuyện với Minh Hương.

"Minh Hương, khi nào chúng ta có thể đến đế đô?"

Minh Hương nhìn ra bên ngoài: "Chúng ta vẫn đang ở Cửu Minh sơn, ước chừng đến trưa ngày mai mới đến nơi ."

“Vậy đêm nay tìm chỗ đặt chân trước." Thịnh Thanh Thanh ánh mắt có chút lóe lên, thời điểm Minh Hương gật đầu, khóe môi lại lần nữa nhếch lên.

Trời đã tối, đoàn xe dừng lại trước cửa một quán trọ nhỏ, quán trọ này mở ở ngoại thành để kiếm tiền từ du khách lưu trú, nội thất không đặc sắc lắm, Thịnh Thanh Thanh đuổi mọi người ra ngoài, chỉ để lại Minh Hương.

Mỗi thiên sư Thịnh gia đều có một túi càn khôn tùy thân, trong đó cất giữ những thứ như phù chú này kia, rất tiện lợi.

Thịnh Thanh Thanh lấy Đa Linh bị bọc trong lôi phù từ trong túi ra, một tay vừa động, lá phù bay mất, điểu yêu nằm co giật trên mặt đất.

“Còn có thể nói chuyện được không?” Thịnh Thanh Thanh cầm chén trà hơi nghiêng, rót hết trà vào người Đa Linh.

Đa Linh bị nước nóng kí©h thí©ɧ, run rẩy kịch liệt, nó yếu ớt mở mắt, cử động cái miệng sắc bén, yếu ớt trả lời: "Có thể..."

“Ta nghe một con thỏ yêu nói qua Cửu Minh sơn có một tên Đường Vũ hoa yêu, nàng ở địa phương nào?”. Đường Vũ hoa yêu, thích da người và quần áo đẹp đẽ, lột da làm quần áo, say sưa uống máu người.

Đa Linh di chuyển bàn chân mất tri giác của mình: "Động của nàng được ẩn nắp rất tốt, ta không biết nàng ta ở đâu, chỉ nhìn thấy nàng ta vài ngày trước ở phía tây Cửu Minh sơn."

Phía tây? Sau khi Thịnh Thanh Thanh có được câu trả lời mình mong muốn, nàng giơ tay đưa Đa Linh trở lại lôi phù.