Thịnh Viện Viện đứng lên không có động, nàng đã mười lăm tuổi, đường huynh đường muội đều ở trong phòng, tuy rằng nàng xưa nay trầm ổn cũng có chút không bỏ được sĩ diện, nàng đôi tay vò lấy khăn: “Cháu gái không biết làm đã gì chọc giận tổ mẫu, xin tổ mẫu nói rõ.”“Đồ hỗn trướng!” Lão thái thái nhìn nàng vẻ mặt quật cường, càng tức giận hơn, bà cầm tách trà trên bàn ném ra ngoài, tách trà rơi xuống trước mặt nàng, vỡ thành từng mảnh, trà nóng bắn tung tóe rơi xuống người Thịnh Viện Viện, nàng co rúm lại, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, trong lòng càng lạnh lẽo hơn.
Thịnh thừa tướng nhíu nhíu mày, liếc nhìn vị tam gia đang thờ ơ: "Mẫu thân, người đang làm gì vậy? Tại sao người lại ra tay như vậy? Nếu làm tổn thương con bé thì phải làm sao?"
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng không để ý đến Thịnh thừa tướng, khuôn mặt nhăn nheo phủ đầy sương giá: "Hôm nay ở phủ Định Bắc Hầu, hỗ trướng này dám âm mưu hại tỷ tỷ mình. Lòng dạ quá ác độc!"
Đồng tử của Thịnh Viện Viện co rụt lại, nhìn thoáng qua ánh mắt phát lạnh nhìn nàng của Thịnh Úy Úy, trong lòng dâng lên một cổ buồn bực, nàng yên lặng nhìn lão thái thái, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Ta không có.”
Lão thái thái lại vỗ vỗ cái bàn, thiếu chút nữa đem Phật châu trên tay đứt ra: “Chuyện tới hiện giờ, ngươi còn dám mạnh miệng! Linh Trúc, ngươi kể chi tiết mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cho ta!"
Lão thái thái vừa dứt lời, Linh Trúc đứng ở phía sau Thịnh Úy Úy vòng qua bàn ghế tới đứng bên cạnh Thịnh Viện Viện, kia tuy rằng cúi đầu, nhưng bộ dáng thực sự tuấn tú, cung kính mà cúi người nhận lời. Thịnh Thanh Thanh hai tròng mắt hơi lóe, cười như không cười mà nhìn thoáng qua người kia, như suy tư gì.
"Hôm nay trong yến tiệc ngắm hoa ở Định Bắc Hầu phủ, các tiểu thư trong các gia tộc đều biểu diễn văn nghệ. Hôm nay nhị tiểu thư đã chuẩn bị một khúc nhạc để tấu. Trước khi ra ngoài, nhị tiểu thư và vài nô tỳ đã cẩn thận kiểm tra Cửu Vĩ Minh Tuyền cầm mấy lần, đảm bảo rằng đàn không có sai sót, nhưng trong bữa tiệc ngắm hoa đã xảy ra sự cố." Linh Trúc dừng lại rồi bình tĩnh nói tiếp: "Ngay khi Nhị tiểu thư vừa mới nổi đàn lên, dây đàn đã đứt."
Thực ra, nếu dây đàn bị đứt trong bữa tiệc thưởng hoa,cũng không phải sự tình lớn gì. Nhưng Cửu Vĩ Minh Tuyền cầm trong tay Thịnh Uý Uý là do đương kim Thánh Thượng ban tặng, vừa đứt dây, một nhóm người đứng đầu là Tĩnh Vinh quận chúa muốn kết tội Thịnh Úy Úy bất kính. Cũng may có Uyển phi giúp nàng ngăn cản. Thịnh Úy Úy lại ngẫu hứng tấu một khúc Lan Hoa để xin lỗi, lúc này mới khó khăn lắm đem việc này bỏ qua.
Nói tóm lại, lão thái thái tức giận như vậy thứ nhất là bởi vì đối tượng bị hại là bảo bối Thịnh Úy Úy nàng yêu mến nhất, thứ hai là vì cây đàn này, lão thái thái sinh ra trong gia đình bình thường, hận không thể đem mỗi một kiện đồ vật quý nhân hoàng thất ban tặng đều đặt trên từ đường dâng hương cung phụng, càng đừng nói đến Cửu Vĩ Minh Tuyền cầm nổi danh này, cây đàn này chính là đồ vật bảo bối nhất của đương kim Thánh Thượng, vật này có thể ở Thịnh gia bọn họ, vậy đại biểu cho vô số vinh quang, hiện giờ trong nhà có người cư nhiên đem chủ ý đánh tới cây đàn này, trong lòng bà tức giận không nói nên lời.
Thịnh Thanh Thanh nhẹ nhàng mím môi, nói đến Cửu Vĩ Minh Tuyền cầm, nàng không khỏi nghĩ tới chủ nhân huyền cầm đương kim Thánh Thượng Tɧẩʍ ɖυ Quy, hắn hẳn là người kỳ quái nhất trong sách. Tɧẩʍ ɖυ Quy là một hoàng đế tốt, nhưng hắn cũng là một hoàng đế mê sắc đẹp nhất, trong cung điện của hắn, mỹ nhân không tới 3000 cũng có 300, mà Thịnh Úy Úy dung nhan xinh đẹp, nhưng hắn chỉ xem nàng như một người bạn thân, thậm chí cả chỉ dụ đều là dùng ‘ tiểu hữu ’ để xưng hô Thịnh Úy Úy, nhưng theo chi tiết về mối quan hệ giữa hai người được tác giả mô tả, nó có ý nghĩa hơi khó đoán. Liền bởi vì điểm này, có lúc nàng đoán nam chủ chính là hoàng đế Tɧẩʍ ɖυ Quy, nhưng là tác giả trực tiếp ném cho nàng hai từ ‘ không phải ’.
Nàng viết một bình luận dài trả lời tác giả, kể chi tiết vấn đề không thích hợp giữa Tɧẩʍ ɖυ Quy cùng Thịnh Úy Úy, tác giả cũng kiên nhẫn giải thích cho nàng biết, ở phiên ngoại sẽ giải thích rõ tiền căn hậu quả, nàng vất vả chờ đợi, đợi tới khi nam chủ là ai còn chưa biết …liền xuyên qua.
Trong lòng Thịnh Thanh Thanh tức giận, nàng rất muốn biết gút mắt giữa Tɧẩʍ ɖυ Quy và nữ chính!
Thịnh Thanh Thanh bên này trong đầu đang nghĩ tới cốt truyện, bên kia lão thái thái đã không nhân ngượng mà định tội Thịnh Viện Viện.
Thịnh Viên Viên lạnh lùng liếc nhìn mọi người đang xem náo nhiệt trong phòng, cuối cùng nhìn về phía Thịnh Uý Uý lạnh lùng nói: “Nhị tỷ, ta đã bảo là ta không có.”
Thịnh Úy Úy khí lạnh trên người cũng không kém nhàn nhạt mà nhìn nàng: “Ai ngu ngốc đến mức nói rằng họ đã làm điều đó?”
Thịnh Úy Úy ở một mức độ nào đó là một người phi thường bướng bỉnh, chỉ cần là nàng nhận định, rất ít có người có thể làm nàng thay đổi chủ ý, tỷ như chuyện này, nàng sớm trong lòng liền định tội Thịnh Viện Viện, bao nhiêu lời nói cũng vô ích, trừ khi có bằng chứng không thể chối cãi.
Bởi vì điều này, một trong những ứng cử viên nam chính, Vô Song thiếu gia, người nổi tiếng phong lưu lăng nhăng, có con đường theo đuổi khó khăn hơn gấp mấy lần so với những người khác.
Cuối cùng lão thái thái phạt Thịnh Viện Viện ở từ đường quỳ một ngày một đêm, từ nay về sau cấm túc hai tháng răn đe cảnh cáo.
Sắc mặt Thịnh Viện Viện khá khó coi, nàng trầm mặc mà đi theo tỳ nữ đi từ đường, Thịnh Thanh Thanh nhìn thân ảnh của nàng nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ sắp sửa có sự tình phát sinh, chậm rãi đi ra Phúc An viện, nàng đứng ở trên đường lát đá tại cửa viện nhìn bầu trời đầy sao, phủ Thừa tướng quanh quẩn yêu khí không tan, mà chủ yếu từ nơi này phát ra…… Thịnh Thanh Thanh nhìn chăm chú bóng dáng yểu điệu của Thịnh Úy Úy, cuối cùng dừng ở bên người Linh Trúc bên người nàng ta.
Linh Trúc nhạy bén nhận ra có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, cúi đầu nheo mắt tìm hiểu, nhưng ánh mắt đó trong nháy mắt biến mất không dấu vết, khiến hắn không thể phát hiện được vị trí chính xác.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng kêu khe khẽ, hắn quay đầu lại thì thấy Thịnh Uý Uý vấp phải váy, ngã về phía trước, hắn vội vàng nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng, hương thơm khiến tâm trí hắn rung động, đôi tay đang nắm cực kỳ mềm mại, hắn không dấu vết mà nuốt nước bọt, đè nén trái tim đang đập thình thịch.
Thịnh Úy Úy thở nhẹ ra một hơi, đối với Linh Trúc hơi hơi mỉm cười, nụ cười rạng rỡ đi thẳng vào trái tim hắn, khiến cơ thể hắn cứng đờ.
Thịnh Thanh Thanh cách bọn họ không xa, nàng tự nhiên chú ý đến tương tác giữa bọn họ, nhếch môi lạnh lùng, Linh Trúc Linh Trúc…… A…… Đằng Yêu (yêu quái dây leo) Linh Trúc.
Thịnh Thanh Thanh không có ý định tấn công trực tiếp Linh Trúc, nàng không muốn tiết lộ danh tính của mình, những thiên sư như nàng rất hiếm, một khi danh tính của họ bị tiết lộ, họ tự nhiên sẽ nhận được rất nhiều vinh quang, nhưng cũng không ít rắc rối sẽ theo sau. Rốt cuộc, đây là một thế giới yêu ma ở khắp mọi nơi.
"Thanh Thanh, mẫu thân cùng con đến Nghi Lan viện, ta có chuyện muốn nói với con." Thịnh thừa tướng đi thư phòng xử lý công vụ, Lâm thị ủ rũ nhìn thoáng qua Thịnh Minh Triển đã cáo từ rời đi, nắm lấy tay Thịnh Thanh Thanh nói.
Thịnh Thanh Thanh chú ý đến cách Lâm nhìn Thịnh Minh Triển, mí mắt không tự chủ nhảy lên, đây là định nói gì với nàng đây? Không phải có liên quan đến Thịnh Minh Triển chứ?