Sau khi Cố Thiến Thiến tỉnh ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới lầu, khập khiễng chuẩn bị đi xuống.
Vừa đi được một nửa đã nghe được cuộc đối thoại giữa Cố Kiều Niệm và cha mẹ.
Khi nghe những lời đó, cô ta không tự chủ được mà nhớ lại cái đêm xấu hổ và thảm thiết kia.
Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Kiều Niệm, luôn cảm thấy Cố Kiều Niệm giả vờ thuận theo quá giỏi!
Sau đó cô ta đi xuống lầu
Thấy cha mẹ thở phào nhẹ nhõm và rất vui vẻ, Cố Thiến Thiến cau mày hỏi: "Có phải hai người vui mừng quá sớm không? Bây giờ chị ta còn chưa lên trên giường của tổng giám đốc Kim đâu, lỡ như lại chạy trốn như lần trước thì sao?”
Trương Ngọc Mai thu lại nụ cười: "Nó chủ động bày mưu tính kế thì không đến mức đó chứ?”
Trải qua những lần chăm sóc Cố Kiều Niệm, Trương Ngọc Mai đã thay đổi phần nào cái nhìn đối với Cố Kiều Niệm.
Thật lòng cảm thấy, vì để bảo vệ cái người mẹ là bà ta thì cái gì Cố Kiều Niệm cũng bỏ qua được.
“Mọi việc đều có nhiều trường hợp, chúng ta hai tay chuẩn bị đi.” Cố Thiến Thiến trầm giọng nói.
“Hai tay chuẩn bị như thế nào?” Cố Đức Hạo hỏi.
“Trước lúc hẹn thì đánh thuốc mê chị ta, sau khi xác nhận chị ta đã hôn mê rồi thì tự tay giao cho người của tổng giám đốc. Như vậy thì cho dù chị ta có bị giày vò như thế nào cũng không thể chạy được nữa.” Cố Thiến Thiến lạnh lùng.
Cố Đức Hạo nghiêm túc gật đầu một cái: “Cách này của Thiến Thiến rất tốt, ngày mốt cứ làm như thế đi.”
Chu Chu trở lại nhà họ Cố thì đã là lúc chập tối
“Đi lấy thuốc thôi mà sao lâu như vậy?” Trương Ngọc Mai thấy Chu Chu, mắt không ra mắt mà mũi cũng không ra mũi: "Đưa tiền để cô làm việc thì cô hãy làm cho tốt, đừng có cả ngày chỉ cầm tiền mà không làm gì!”
“Thuốc do bác sĩ kê đơn, mà bên chúng ta hết mất một loại, tôi phải đi đến phía bắc để mua, trên đường lại bị kẹt xe.” Chu Chu nhỏ giọng nói, giả vờ rất sợ Trương Ngọc Mai.
Đây là do Cố Kiều Niệm phân phó.
Đám người Trương Ngọc Mai rất tự cao tự đại, nên sẽ tự động khinh thường sự tồn tại của những người mà mình bảo sao thì làm vậy.
"Được rồi! Lấy thuốc đưa cho nó đi, chậm một chút nữa là mặt nó thối rữa luôn rồi!” Trương Ngọc Mai không nhịn được phất tay một cái.
Chu Chu vội vàng xách đồ đi đến phòng của Cố Kiều Niệm.
“Sao rồi?” Cố Kiều Niệm đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi.
"Chúng ta đã ký hợp đồng cùng với Hoàn Vũ, không có bất kỳ vấn đề gì. Hơn nữa em cũng đã xem qua nhiều hợp đồng trong ngành giải trí, đây là hợp đồng rõ ràng nhất!” Chu Chu trả lời.
Cố Kiều Niệm lấy hợp đồng ra, xem xét cẩn thận.
Đúng như lời Chu Chu nói, hợp đồng rất ngắn gọn và rõ ràng, không có bất kỳ ràng buộc nào với Cố Kiều Niệm, chỉ yêu cầu có mặt tại hiện trường trong mỗi lần ghi hình là được.
“Kỳ lạ.” Cố Kiều Niệm lẩm bẩm một tiếng.
“Hay là sợ ràng buộc nhiều quá thì chị không chịu đi?” Lúc Chu Chu đi ký hợp đồng thì đối phương cũng không nên quá nhiệt tình.
“Hợp đồng không thành vấn đề là được, những chuyện khác thì nói sau.” Cố Kiều Niệm đưa hợp đồng cho Chu Chu: “À, tổng giám đốc Kim bảo Cố Đức Hạo sắp xếp một lần nữa vào tối ngày mốt.”
“Nhanh như vậy à?” Sắc mặt Chu Chu nhanh chóng thay đổi: "Nhưng mà chuyện chị bảo em sắp xếp vệ sĩ, trong hai ngày này căn bản không có cách nào chuẩn bị xong!”
“Chị bảo em sắp xếp vệ sĩ không phải chuẩn bị cho lần này.” Cố Kiều Niệm rủ mí mắt, khóe miệng câu lên nụ cười lạnh lẽo: "Thứ chị muốn chính là trong lòng tổng giám đốc Kim cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Ông ta muốn càng nhanh, Cố Đức Hạo sẽ phải chuẩn bị càng nhanh, như vậy chị mới có kẽ hở để chui qua.”
Chu Chu nhìn Cố Kiều Niệm.
Trong lòng cảm thấy run sợ không giải thích được.
"Lúc em tới đây thì thấy có người canh cửa, chắc là đề phòng chị chạy trốn.” Chu Chu mặt đầy lo lắng: “Kiều Kiều, chuyện này quá nguy hiểm, trong lòng chị có chắc chắn không?”