Chương 16

Thị trấn Sơn Nam là một thị trấn nhỏ ít người, những đứa trẻ cùng tuổi với Tỉnh Dĩ không nhiều, hơn nữa các nhà lại ở cách xa nhau, đôi khi muốn chơi bóng rổ cũng không đủ người, Tỉnh Dĩ do có lợi thế về chiều cao cho nên thường xuyên bị kéo vào cho đủ người.

Diêm Tư Niên dẫu sao cũng lớn hơn bọn họ một chút, suy nghĩ cũng già người hơn, lo lắng tới nhiều vấn đề hơn, anh hỏi Tỉnh Dĩ: "Chuyện đó như thế nào rồi, nhà họ Lăng không làm khó gì em chứ?"

Tỉnh Dĩ lắc đầu một cái nói: "Không xảy ra chuyện lớn gì cả... Chỉ là nhà họ Lăng muốn em đổi họ... Lời qua tiếng lại mấy câu."

Diêm Tư Niên yên lặng chốc lát, sau đó lên tiếng: "Nếu em không muốn dính dáng quan hệ gì với nhà bọn họ, vậy thì đừng đến đó nữa, trong tay anh còn tiền, em cầm dùng trước đi."

Anh và Khâu Cự hai ngày trước mới biết chuyện bà Tỉnh bị bệnh, Tỉnh Dĩ cứ luôn dấu giếm chuyện này.

Diêm Tư Niên cũng bóc một cây kẹo, dùng tư thế như đang hút thuốc lá để bỏ vào trong miệng, thâm trầm nói: "Anh có đúng một chút thôi."

Tỉnh Dĩ bật cười một cái.

"Cảm ơn anh A Diêm, chỉ là số tiền mà nhà họ Lăng cho em đã đủ để dùng rồi, bởi vì khoản tiền này, bọn họ có nói gì đi nữa em cũng không cảm thấy tức giận." Tỉnh Dĩ cũng bóc kẹo ra, tiếp lời: "Làm xong chuyện này hãy dừng tay."

Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng bật cười.

Bốn người lại nói đùa một hồi, quanh quẩn đã đến buổi trưa, Diêm Tư Niên và Khâu Cự còn đích thân đi siêu thị mua sữa hộp, định đi biếu bà Tỉnh.

Anh Diêm, đừng mua, anh mà mua là bà lại nói anh đó. Tỉnh Dĩ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ khi không thể khuyên được hai người này, "Số sữa anh mua có thể chất đầy một góc tường nhà em rồi, bà em bây giờ giống như người chăm bẵm đám trẻ con khu này vậy, mỗi ngày đều sẽ ra công viên đưa sữa cho tụi nhỏ uống."

Diêm Tư Niên cười ha ha, Tỉnh Dĩ nhọc lòng nói: "Thậm chí có mấy hộp chưa uống hết, có mấy hộp sắp hết hạn cũng chưa kịp uống, bà em không đành đem đi vứt, cuối cùng bảo em phải uống cho hết."

Cô nói xong lời cuối cùng, nheo mắt lại, trên mặt đã có ý uy hϊếp: "Anh Diêm, anh có biết em phải uống bao nhiêu sữa rồi không...?"

Diêm Tư Niên sờ sờ mũi, "Sao có thể đi tay không được chứ, lần sau anh đổi cái khác, không mua sữa nữa là được."

Vừa vào cửa nhà Tỉnh Dĩ, quả nhiên bà Tỉnh bắt đầu lải nhải nói Diêm Tư Niên, Diêm Tư Niên cầu xin tha thứ, rất quen thuộc gọi tiếng "bà nội" ngọt xớt. Ba người bọn họ gọi theo Tỉnh Dĩ, đã gọi ba bốn năm rồi, trong lòng từ lâu đã coi bà Tỉnh như người nhà của mình.

Khâu Cự và Tỉnh Dĩ nói muốn chơi trò chơi, Tỉnh Dĩ lập tức lấy ra mấy đĩa trò chơi ở ngăn kéo cuối cùng kệ để TV đưa cho anh ta. Những món đồ này thực ra là do Khâu Cự lén mua về, nhưng anh không dám để ở nhà, phải nhờ Tỉnh Dĩ mang về cất giữ giúp, lúc muốn chơi chỉ cần gọi Từ Lương Khoa cùng tới nhà Tỉnh Dĩ là được.

Nhà Khâu Cự từ cha mẹ đến ông bà nội đều là thành phần trí thức, quản giáo anh tương đối nghiêm khắc, mặc dù rất yêu anh, nhưng ngoại trừ việc học tập thì tất cả mọi trò chơi đều không cho phép anh đυ.ng đến, cho nên Khâu Cự luôn phải mang theo cái mác "tìm Tỉnh Dĩ thảo luận vài vấn đề bài tập" để qua mắt người nha.

Cũng may thành tích Tỉnh Dĩ tốt, bố mẹ Khâu khi nghĩ về cô đều có ấn tượng là "một đứa trẻ ngoan".

Khâu Cự nhìn thoáng qua thì là một đứa trẻ ngoan, thật ra con người bên trong anh lại rất nổi loạn, ba năm cấp ba, Tỉnh Dĩ đã che chắn cho anh không biết bao nhiêu việc.

Từ Lương Khoa thoải mái ngồi xuống chiếc thảm mỏng ở trước TV, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Khâu Cự: "Chuyện cậu gia nhập ban nhạc đã nói cho bố mẹ cậu biết chưa?"

Khâu Cự ngừng lại một chút, hơi chột dạ đáp: "Vẫn chưa... Bố mẹ tôi chắc không phát hiện ra được đâu, bọn họ không thể lên mạng, càng không thể tìm kiếm được tin tức của tôi."

Từ Lương Khoa nhíu mày, nói: "Giấy không gói được lửa... A Cự, cậu không chủ động đi giải quyết vấn đề trước, vấn đề sẽ trở thành thứ giải quyết cậu đó."

Khâu Cự không trả lời, hồi lâu sau anh ta mới ủ rũ cúi đầu "ừ" một tiếng, bộ dáng ỉu xìu như một chú cún con vừa rơi xuống nước kia quả thực rất đáng thương.

Tỉnh Dĩ có chút không đành lòng, cô cúi người xoa xoa đầu anh ta, nói: "A Cự, đừng nghe Tiểu Khoa hù dọa cậu... Xe tới trước núi ắt sẽ có đường, thuyền đến đầu cầu cầu tự nhiên thẳng, kiểu gì cũng có cách thôi, cậu đừng gấp gáp."

Cô nói xong Khâu Cự liền ngẩng đầu lên, "A Dĩ!" Ánh mắt anh lúc này như thể chứa đựng cả một hồ nước, trong veo khiến người ta cảm thương, "Cậu đối xử với tớ thật là dịu dàng, huhu..."