Lúc Hứa Do Thanh tỉnh lại, chỉ nhìn thấy trần nhà cùng với Bùi Hàm đã cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, cho nên khi Bùi Hàm nói với anh Bùi Sính không sao cả chỉ là bị thương không nhẹ ở đầu, Hứa Do Thanh tỏ vẻ nội tâm của mình không hề chấn động thậm chí còn muốn đi WC.
Hứa Do Thanh đứng lên, phát hiện cả người mình rất tốt, da bị trầy cũng rất ít. Trong đầu liền hiện lên hình ảnh lúc cái xe không khống chế được tông vào dải phân cách, Bùi Sính đã phấn đấu quên mình nhào về phía trước bảo vệ cả người anh. Trái tim hơi nhói một chút, anh nhịn xuống mong muốn được giải tỏa, ép lại nướ© ŧıểυ, ngồi đàng hoàng, hỏi Bùi Hàm tình huống cụ thể.
Bùi Hàm ngắn gọn, rõ ràng, đánh trúng trọng tâm nói cho anh biết, Bùi Sính đã mất đi một bộ phận trí nhớ, cụ thể đã quên cái gì thì vẫn còn chưa rõ, nhưng rất có thể đã quên mất Hứa Do Thanh.
Hứa Do Thanh nghe xong liền đi WC. Bùi Hàm không đành lòng nhìn theo Hứa Do Thanh đang chạy vào nhà WC, sau đó rời đi, để tránh nghe được tiếng khóc của Hứa Do Thanh.
Mà trên thực tế, Hứa Do Thanh vì đã phải nhẫn nhịn cả buổi trời bây giờ đang được giải tỏa nên cảm thấy vô cùng dễ chịu. Anh và Bùi Sính quen nhau lúc học đại học, Hứa Do Thanh trời sinh đã gay, Bùi Sính lại vừa đúng là loại hình anh thích, nhưng Hứa Do Thanh đối với vị Hội trưởng hội học sinh này cũng không có ý tưởng gì khác, vì anh không phát hiện bất cứ dấu hiệu nào của đồng loại trên người Bùi Sính, anh cũng không hề có kiên nhẫn để đi bẻ cong thẳng nam nhà người ta, vậy mà không lâu sau khi hai người quen biết, Bùi Sính lại chủ động tỏ tình với anh. Hứa Do Thanh chính là điển hình của loại người không tim không phổi, mọi phương diện đều phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trai của anh, người ta còn chủ động tỏ tình, Hứa Do Thanh cũng không có lý do gì để từ chối..., vì vậy hai người liền tự nhiên trở thành một đôi.
Hứa Do Thanh vẫn luôn sống rất cẩu thả, trời mưa cũng không mang ô, trừ phi nguy hiểm đến tính mạng nếu không thì sẽ không uống thuốc cũng không đi bệnh viện, khi nào đói mới ăn, ăn no thì dừng lại. Sau khi ở cùng một chỗ, Bùi Sính lại chăm anh như chăm đứa trẻ con, Hứa Do Thanh mỗi ngày đều ăn ba bữa cơm bình thường, khỏe mạnh, rốt cuộc không bị dầm mưa nữa, cảm mạo cũng đi bệnh viện, mỗi năm tăng đều 2 cân. Hứa Do Thanh biết rõ Bùi Sính rất thích anh, dù anh có ngu ngốc đến thế nào thì cũng nhìn ra ánh mắt Bùi Sính nhìn mình luôn tràn đầy yêu thương cùng ôn nhu.
Nhưng Hứa Do Thanh không cho rằng bọn họ có thể lâu dài, dù sao thì gia thế của Bùi Sính thế nào anh luôn rõ ràng, gia đình hắn không có khả năng cho phép người thừa kế là một kẻ đồng tính luyến ái. Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, Hứa Do Thanh luôn chờ Bùi Sính nói lời chia tay, nhưng ai có thể ngờ được bọn họ lại kết thúc bằng phương thức cẩu huyết như vậy.
Hứa Do Thanh đi ra khỏi WC khẽ thở dài một cái, anh có một chút khổ sở, nhưng đây cũng là phương thức giải quyết tốt nhất.
Vậy anh lại tiếp tục cuộc sống độc thân đã lâu không gặp. Hứa Do Thanh nghĩ như vậy.
Lần tiếp theo anh gặp Bùi Sính là khi đã xuất viện đi làm trở lại, anh ngồi sau bàn làm việc thấy hắn đi ra từ thanh máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Hứa Do Thanh vừa tốt nghiệp đã bị Bùi Sính an bài vào công ty nhà mình, đặt ngay dưới mí mắt, cho nên quan hệ giữa hai người hiện tại là cấp trên - cấp dưới, đối với 2 người họ mà nói như vậy có chút xấu hổ. Nhưng rất may là bọn họ không thường xuyên chạm mặt, có chăng cũng chỉ gặp nhau ở liên hoan hoặc các tình huống đặc biệt khác, vì vậy anh chỉ cần hoàn thành công việc ở công ty rồi về nhà là sẽ không gặp Bùi Sính nữa.Vậy cho nên Hứa Do Thanh liền yên tâm ngồi dùng máy tính của công ty chơi điện tử.
" Tiểu Hứa...., tổng giám đốc tới. " Trương tỷ mới được chuyển đến, đang ngồi bàn bên cạnh hảo tâm nhắc nhở Hứa Do Thanh.
Hứa Do Thanh chơi đến nhập tâm, nghe thấy ba tiếng tổng giám đốc kia, căn bản không để trong lòng, ba giây sau mới đột nhiên kịp phản ứng, bây giờ tổng giám đốc không còn là bạn trai của anh nữa, vội vàng thoát khỏi trò chơi, nhưng đã không kịp, màu sắc rực rỡ trên màn hình thoáng qua một cái đã hấp dẫn ánh mắt của Bùi Sính, khiến hắn đi đến phía sau anh.
Bùi Sính cao 1m87, chân dài vai rộng, đứng đấy rất có cảm giác áp bách, mặc dù tên này lớn lên trông rất tuấn mỹ, kiểu dáng gương mặt cũng đi theo phong cách nho nhã, ôn nhu, nhưng lúc không cười đôi mắt lại trông vô cùng lạnh lẽo làm cho người khác thấy lạnh cả sống lưng.
Hứa Do Thanh không thể không kéo ghế ra đứng dậy, chào hỏi thủ trưởng nhà mình, ngẩng đầu vô tội nhìn Bùi Sính. Hai mắt Hứa Do Thanh vừa to vừa tròn, đồng tử đen bóng sáng ngời, làm cho anh trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Khuôn mặt của anh vừa xinh đẹp vừa làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, dù sao cho đến nay không ai bị anh nhìn chăm chú như vậy mà còn nhẫn tâm trách cứ.
Bùi Sính cũng không ngoại lệ, không chỉ thế hắn còn có chút phản ứng khác. Bùi Sính có thể xác nhận là mình không biết người trước mắt, nhưng lúc nhìn thấy người này ngẩng đầu, thân thể của hắn theo phản xạ có điều kiện muốn cúi đầu xuống hôn lên hàng mi dài của cái người này, trong một giây phút Bùi Sính còn thoáng nghiêng người về phía trước, may mà sự tự chủ mạnh mẽ đã khiến hắn kịp thời thắng người lại. Bùi Sính đứng một lúc, cũng không nói gì cả, sau đó xoay người rời đi.
Hứa Do Thanh nhìn bóng lưng rời đi của hắn, nhếch môi, anh có thể chắc chắn, Bùi Sính thật sự không nhớ rõ anh, bằng không thì vừa rồi hắn nhất định sẽ cúi đầu hôn anh, dù cho đang ở trước mặt tất cả mọi người trong công ty. Quan hệ của bọn họ cũng không phải là bí mật gì, tất cả đồng nghiệp có mặt ở đây cũng chỉ có mình Trương tỷ mới tới là nhắc nhở anh. Hứa Do Thanh khẽ thở dài, nhìn nhân vật đã bị gϊếŧ trên màn hình, cũng không còn tâm trạng chơi nữa, thoát ra, bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Lúc tan tầm, Hứa Do Thanh có gặp chút khó khăn, từ trước đến nay đều là Bùi Sính thuận tiện trở anh về cùng, mặc dù mình cũng có một hai cái xe rởm, nhưng đã lâu rồi anh chưa lái xe, nhớ tới những nguy hiểm đã trải qua vào sáng nay, trong lòng vẫn hơi còn sợ hãi, dù sao anh cũng là người vừa mới trải qua tai nạn xe cộ, tâm lý ít nhiều cũng có chút hoảng loạn. Nhưng cũng không thể không về nhà, ngồi ở trong xe, Hứa Do Thanh thở dài một tiếng, chuẩn bị lùi xe, sau đó loảng xoảng một tiếng, đuôi xe của anh đã tông vào một cái xe con màu đen, nhìn có chút quen mắt.
Bùi Sính cau mày nhìn đầu xe bị tông của mình, sự giáo dưỡng rất tốt từ nhỏ đã giúp cho hắn bình tĩnh đứng tại chỗ chờ hung thủ gây án bước ra, nhưng lúc nhìn thấy thủ phạm, tim của Bùi Sính thoáng cái đã đẩy nhanh tốc độ.
Hứa Do Thanh nhìn thấy Bùi Sính liền thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói gì đã bị đối phương bắt lấy tay, anh cả kinh, chẳng lẽ sau khi bị đυ.ng đầu, tính tình cũng thay đổi, người này bắt đầu đi theo con đường bạo lực?
Kết quả lại nghe thấy đối phương lo lắng hỏi:" Có bị thương ở đâu không?"
Hứa Do Thanh nhìn Bùi Sính, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Bùi Sính đã phát hiện ra tâm tình của mình không ổn, cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy người này lúc buổi sáng rất không đúng, phân tích kỹ một chút thì có thể khái quát cái trạng thái bất thường này bằng bốn chữ: nhất kiến chung tình. Bùi Sính vẫn luôn là người quyết đoán, sát phạt, phát hiện tâm ý của mình hắn rất nhanh liền tiếp nhận, hơn nữa còn làm ra hành động luôn.
" Xe của em hỏng rồi, để tôi gọi người đến kéo đi. " Tay Bùi Sính vẫn đang nắm chặt cổ tay Hứa Do Thanh, nói: " Để tôi đưa em về. "
Lòng bàn tay của Bùi Sính cảm nhận được mạch đập của Hứa Do Thanh, mạch máu yếu ớt nhảy lên đâm vào lòng bàn tay hắn, hắn bỗng cảm thấy cái tay này, cả đời cũng không thể buông ra.
Hứa Do Thanh ngoan ngoãn ngồi lên xe, anh đánh giá Bùi Sính trong chốc lát, thuận tay liền mở nhạc trên xe, bên trong xe rất nhanh liền ngập tràn giai điệu《animals》, khiến cho Bùi Sính giật mình.
Bùi Sính thoáng chút nghi ngờ, tại sao xe của mình lại có loại nhạc này, nhưng rất nhanh ánh mắt đã bị Hứa Do Thanh hấp dẫn. Hứa Do Thanh dựa đầu vào cửa sổ xe, lông mi thật dài dưới ánh trời chiều tạo thành một cái bóng mờ mờ, nhưng cũng không thể che khuất được ánh sáng trong đôi mắt ấy. Bùi Sính cảm thấy trong lòng mình vô cùng thấy mềm mại.
Vì vậy hắn khởi động xe, tiêu sái lái đi.
Hứa Do Thanh nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, sau nửa ngày mới nhớ ra, đây là đường tới nhà Bùi Sính. Bọn họ tuy vậy nhưng không có ở chung, thế nhưng một tháng luôn có hai mươi mấy ngày Hứa Do Thanh bị Bùi Sính nửa lừa gạt nửa dỗ dành mang về nhà, cho nên đường từ công ty về nhà Bùi Sính anh vừa cảm thấy quen thuộc, vừa cảm giác có cái gì đó không đúng.
Anh nhìn Bùi Sính đang ngồi lái xe nghiêm trang bên cạnh, trong lòng nổi lên tâm tư trêu đùa, làm bộ hoảng sợ hỏi: "Bùi tổng... Ngài muốn mang tôi đi đâu?"
Bùi Sính bị anh hỏi vậy cũng sửng sốt, hắn là hoàn toàn làm theo bản năng lái xe về nhà, tuy vậy, trên mặt lại không để lộ ra chút tâm tình gì, trả lời: "Nếu anh không cho tôi biết địa chỉ nhà của anh, tôi sẽ đưa anh về nhà tôi."
Hứa Do Thanh thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, Bùi Sính thoạt nhìn vô cùng chính trực, đáng tin cậy, nhưng khi đối mặt với anh, lại luôn nói nhảm một cách vô cùng nghiêm chỉnh. Hứa Do Thanh nghĩ trong lòng: "Cảnh tượng này thật quá máu chó. Đây chính là tổng tài bá đạo đang nói yêu tôi...", vì thế Ảnh Đế Hứa diễn càng thêm sâu, bất an nói: "Không cần, Bùi tổng, tôi, tôi, tôi muốn về nhà."
Bùi Sính mím môi, không trả lời anh.
Hứa Do nhỏ giọng cúi đầu, bộ dáng vô cùng sợ hãi.
Hứa Do Thanh: Ha ha ha ha ha ha ha. Không được rồi. Bá đạo tổng tài - ngài Bùi Sính, sao ngài lại có thể buồn cười như vậy!!! Ha ha ha ha ha ha....
Bùi Sính thì có chút ảo não, vì sao hắn không thể ôn hòa một chút, nhưng không biết tại sao, theo bản năng lại cảm thấy biểu hiện như vậy mới là đúng.
#Cách đối phó với người yêu tinh quái đã ăn sâu vào trong xương cốt của Bùi tổng#
Trong chốc lát, bọn họ đã đến nơi.
Hứa Theo Thanh dẫn đầu xuống xe, nhỏ giọng nói: "Bùi tổng, tôi..."
Bùi Sính nhíu nhíu mày, trên mặt treo biểu tình lạnh lùng.
Hứa Do Thanh ở trong lòng trợn tròn mắt, 'Dám làm dữ với lão tử, tối nay ta sẽ không để cho ngươi lên giường. Hừ'. Nhưng thể hiện ra ngoài lại càng thêm bất an, khuôn mặt đỏ bừng, tựa hồ một giây sau là có thể khóc luôn.
Bùi Sính nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, hắn tiến lên ôm mặt Hứa Do Thanh, không tự chủ được bắt đầu xin lỗi: "Tôi sẽ không ép buộc em, em đừng sợ."
Trong lòng Hứa Do Thanh bắt đầu châm biếm Bùi Sính không có tiền đồ, mới bá đạo được vài phút đã không chịu nổi rồi, ngoài miệng thì lại nói: "Tôi có thể...? "
Bùi sính trực tiếp kéo tay của hắn: "Ở lại ăn cơm. " Ngữ khí vô cùng kiên định. .
TruyenHDVì vậy Hứa Do Thanh liền ở lại ăn cơm, ăn xong anh còn rất chờ mong tiếp theo Bùi Sính sẽ là gì, kết quả người ta liền trực tiếp đề nghị muốn đưa anh về nhà.
Hứa Do Thanh thở dài, một bên nhỏ giọng nói cảm ơn, rồi đứng dậy rất vụng về sau đó giả vờ bị vấp ngã, tiếp theo đúng như dự liệu anh ngã vào lòng Bùi Sính.
Bây giờ đang là ngày mùa hè, Bùi Sính chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, Hứa Do Thanh vô thức ôm eo của hắn, thuận tiện theo eo tuyến sờ soạng một cái, Bùi Sính thoáng chút đã cứng lại rồi.
Bùi Sính tức thì có cảm giác, loại cảm giác này đến từ bản năng của thân thể, mãnh liệt không cách nào khống chế.
Bùi Sính cứng lại rồi, Hứa Do Thanh bị hắn ghì chặt vào trong ngực cũng không nhúc nhích được, anh buồn buồn mở miệng: "Mời ngài thả tôi ra, Bùi tổng. "
Nhiệt khí của Hứa Do Thanh theo hơi thở đều phả hết lên cổ Bùi Sính, tê tê dại dại truyền thẳng vào trong tâm.
Bùi Sính nắm lấy cằm Hứa Do Thanh, hôn một cái thật sâu.
Hứa Do Thanh không nghĩ tới Bùi Sính lại trực tiếp như vậy, lập tức sửng sốt trong chốc lát, sau đó vùng vẫy đứng lên, thật vất vả đẩy Bùi Sính ra, xấu hổ thở hổn hển mà ngã ngồi trên ghế sofa.
Bùi Sính nhìn khóe mắt Hứa Do Thanh hồng lên vì bị khi dễ, có chút đau lòng, nhưng hơn nữa chính là du͙© vọиɠ, hắn căn bản không cách nào khống chế được du͙© vọиɠ của chính mình, đè lên người Hứa Do Thanh lần nữa hôn lên.
Kéo rèm..... (°∀°) ಠ,ಥ Ծ_Ծ
Hai người ở trên ghế sofa lăn lộn một hồi, Hứa Do Thanh bị trói lại, còn phải giả bộ không tình nguyện, cảm giác không....Tận hứng cho lắm. Lúc hai người đi tắm, Hứa Do Thanh lại cố ý khai hỏa, lúc này, anh nắm quyền chủ đạo nên được làm đến vô cùng thoải mái. Cuối cùng khi hai người nằm trên giường, Hứa Do Thanh lười biếng muốn ngủ, Bùi Sính bị anh trêu chọc hai lần, liền vô cùng không cam lòng, lại quấn quít lấy anh làm một hồi, làm đến Hứa Do Thanh đau hết sống lưng, nức nở cầu xin tha thứ, sau đó ủy ủy khuất khuất ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Bệnh mất trí nhớ theo kiểu của Bùi Sính là do tôi sáng tạo ra để phục vụ cho tác phẩm, bệnh này không có thật.
Lời editor:
Why why why why why, H của tui đâu. Tui muốn edit HHHHHHHH.... °◡° °◡° °◡°