*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.「 Cư Nhi thực xin lỗi! Là anh không đúng, em không cần giận anh được không?」 Ân Chẩn lập tức nhận sai,
「 Em không có giận.」 Đan Cư trả lời,
「 Vậy em hiện tại phải làm gì nữa? Không phải mọi chuyện đều làm xong rồi sao?」Tâm tình Ân Chẩn lập tức thăng hoa, hỏi.
「 Cũng gần xong, sàn nhà chưa có lau.」 Đan Cư nói,
「 Ác…… Được rồi……」
Ân Chẩn thất vọng. Đan Cư không để ý đến anh, lấy chổi quét nhà, rất nhanh đã dọn dẹp lại căn phòng cực kỳ gòn gàng sạch sẽ, drap mền gối gì đó cũng đã giặt xong.
Nhìn thời gian cũng đã gần tới chạng vạng, Ân Chẩn thì vẫn còn đang giả đò quái gở ngồi trên cái ghế sô pha nho nhỏ trong phòng.
「 Được rồi. Đi ăn tối thôi!」 Đan Cư đi đến trước mặt Ân Chẩn nói.
「…… Cư Nhi hư! Không thèm để ý đến anh!」 Ân Chẩn ngây thơ oán giận nói, ôm lấy thắt lưng người yêu.
「 Không muốn ra ngoài thì ở đây. Em tự mình đi.」 Đan Cư hoàn toàn vô cảm nói.
「 Anh muốn đi!」
Ân Chẩn lập tức khôi phục trở lại bình thường theo người yêu ra cửa. Bọn họ quyết định dùng bữa tối tại chợ đêm. Trong chợ đêm có rất nhiều người, có thể nhân cơ hội này mà nắm tay cũng không bị người khác chú ý tới, cũng không có ai nhận ra nha.
「 Cư Nhi muốn ăn cái gì?」 Ân Chẩn hỏi,
「 ân…… Đậu hủ thúi!」 Đan Cư suy nghĩ một chút rồi trả lời,
「 Được.」 Ân Chẩn liền mang người yêu đến quán ngon nhất. Chợ đêm này Ân Chẩn rất quen thuộc, quán nào bán thức ăn ngon, anh đều biết.
「 Muốn mua đồ uống trước không? Lát nữa ngồi vừa ăn vừa uống luôn.」 Ân Chẩn đột nhiên nghĩ đến liền hỏi,
「 Em muốn uống trà sữa.」 Đan Cư nói,
「 Được.」 Hai người liền tới quán bán nước uống. Mua xong lại trực chỉ đến quán bán chao.
「 Ông chủ, hai phần đậu hủ thúi, đồ chua nhiều, ăn tại chỗ..」 Ân Chẩn gọi món xong liền tìm chỗ ngồi xuống.
Đan Cư khẩn cấp uống một ngụm trà sữa,
「 Ngon thật! Không ngọt quá! Chẩn uống thử xem!」 Đan Cư kinh ngạc nói,
「 Trà sữa của quán này uống ngon lắm, trân châu cũng rất dẻo!」 Ân Chẩn cũng uống một ngụm rồi nói.
「 Ân!」 Đan Cư lại uống thêm mấy hớp.
Đậu hủ thúi đã mang lên rồi.
「 Coi chừng nóng nha!」
Ân Chẩn thừa dịp người yêu chưa kịp cắn miếng nào lập tức nhắc nhở. Đan Cư ngoan ngoãn thổi mấy cái mới cắn một miếng.
「 Chiên vừa tới a! Đồ chua ăn cũng ngon lắm!」
Đan Cư lại thảng thốt một trận. Chợ đêm này cậu chưa từng tới lần nào, bởi vì cách trường học khá xa, cũng không nổi danh cho lắm, vì thế bạn học đều đến những quán gần gần ăn mà thôi. Lần sau quyết định phải kéo Trang Cao Ưng tới đây ăn mới được!
Trang Cao Ưng cũng rất thích ăn vặt. Đậu hủ thúi của quán này nhất định cậu ta sẽ rất thích.
「 Em thích là tốt rồi, lần sau chúng ta lại đến ăn.」 Ân Chẩn cũng nói,
「Ân!」 Đan Cư vui vẻ gật đầu. Cái miệng nhỏ của ăn đang chuyên tâm làm việc chính nha, không có rảnh trả lời.
Ăn xong đậu hủ thúi, cả hai lại ăn xúc xích chiên, sò điệp chiên, cá viên chiên đủ thứ loại. Đan Cư ăn đến thỏa mãn cùng cực, bắt Ân Chẩn lần sau phải dẫn cậu đi ăn nữa. Ân Chẩn đương nhiên là nhận lời.
Ân Chẩn đưa người về dưới lầu ký túc, Đan Cư vừa bước lên lầu, anh liền đạp ga vọt thẳng. Anh sợ chính mình lại muốn theo đuôi Đan Cư lên lầu a! Như vậy là không được! Phải nhịn!
Đan Cư trở về phòng, phát hiện đèn trong phòng thằng bạn đang sáng, cậu liền gõ cửa bước vào. Trang Cao Ưng đã trở lại.
「 A Cư, cậu về rồi à!」 Trang Cao Ưng thực tự nhiên chào hỏi bạn tốt,
「 Phải a! Học trưởng thả cậu về sao?」 Đan Cư hỏi,
「 Phải! Tớ nói phải về phòng dọn dẹp giặt quần áo.」 Trang Cao Ưng trả lời,
「 Ác, vậy cậu ăn no chưa?」 Đan Cư lại hỏi,
「 No rồi. Bọn họ kiên quyết bắt tớ phải ăn xong bữa tối mới cho tớ về. Tớ biết thầy Ân nhất định cũng bắt cậu ăn xong cơm tối mới được thả về mà.」 Trang Cao Ưng nói,
「 Vậy quần áo cậu giặt chưa?」 Đan Cư lại hỏi,
「 Giặt sạch rồi. Tớ đột nhiên cảm thấy chúng ta giống như thật lâu chưa có cùng nhau nói chuyện phiếm a!」 Trang Cao Ưng cảm thán nói,
「 Đúng vậy! Ai kêu chúng ta đều có tình nhân rồi làm chi!」 Đan Cư cũng nói.
*Đậu hủ thúi: