Hai người chỉ mới hôn môi đã không thể tự kiềm chế. Ân Chẩn cũng không muốn để cho Đan Cư khẩn trương như vậy,
Cư Nhi nhà anh mặt đỏ đến muốn xuất huyết, Ân Chẩn liền biết cậu đang thiếu dưỡng khí đến sắp không xong rồi.
「 Cư Nhi, dùng mũi mà thở nha!」
Ân Chẩn thực ôn nhu buông ra người dưới thân ra, sau đó lại ôm lấy, tay bắt đầu không an phận mà sờ loạn, hy vọng dời lực chú ý của người yêu một chút.
Đan Cư tuy rằng ngoan ngoãn nghe lời dùng mũi để thở, nhưng cậu vẫn nhắm tịt mắt, mặt phi thường đỏ, rõ ràng là ngượng muốn chết rồi.
「 Cư Nhi, mở mắt nhìn anh.」 Ân Chẩn cảm thấy như vậy không được, vì thế liền chấm dứt nụ hôn dài, ôn nhu nói với Đan Cư.
Đan Cư từ từ mở mắt.
「 Cư Nhi sợ sao?」 Ân Chẩn trịnh trọng hỏi,
「 Có một chút.」 Đan Cư thực thành thực nói,
「 Vậy em nhìn anh đi. Nhắm mặt lại càng sợ hơn!」 Ân Chẩn nói,
「 Ân.」 Đan Cư gật gật đầu, Ân Chẩn thế này mới yên tâm tiếp tục đi xuống,
Anh bắt đầu cởi nút áo sơmi của người yêu, hôn lên cái gáy ngọc ngà, xương quai xanh, ngực và bụng. Nụ hôn chứa ý tứ khıêυ khí©h thẳng một đường từ từ đi xuống dưới khiến Đan Cư có chút khẩn trương nắm chặt drap giường, thân thể bất giác run rẩy. Ân Chẩn cảm nhận được hành vi của người yêu, liền ngừng lại.
「 Cư Nhi, ôm cổ anh đi. Nếu em thực sự rất sợ thì bảo anh dừng lại, được không?」 Ân Chẩn không đành lòng để cho người yêu sợ hãi,
「 Nhưng là……」 Đan Cư ngoan ngoãn ôm lấy cổ Ân Chẩn, nhưng miệng lại mếu máo.
「 Cư Nhi muốn nói cái gì?」 Ân Chẩn rất kiên nhẫn dỗ dành người yêu nói ra,
「…… Em…… Anh…… Không biết nói sao nữa……」 Đan Cư xèo xèo ô ô nửa ngày cũng không nói được một câu
「 Vậy em vì cái gì mà miễn cưỡng mình như vậy?」 Ân Chẩn tiếp tục kiên nhẫn hỏi. Trực giác của anh nói cho anh biết vấn đề này rất là trọng yếu.
「 Bởi vì…… Bởi vì…… Anh…… Nhẫn nại…… Thật lâu…………」Đan Cư mặt đỏ nói ra nguyên do xong lập tức túm lấy mền chui vào trong, thật mất mặt a!
「…… Hóa ra là Cư Nhi lo lắng chuyện này a…… Cư Nhi thực ân cần…… Nhưng nếu em tự miễn cưỡng mình cũng sẽ khiến anh không vui. Em thực sự đã chuẩn bị kỹ rồi sao?」 Ân Chẩn không xốc chăn lên, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ đầu người yêu, hỏi.
「………… Chưa…………」 Đan Cư vẫn là thành thực trả lời,
「 Chúng ta lần sau mới tiếp tục đi! Nhưng Cư Nhi vẫn có thể tham khảo chút tư liệu!」 Ân Chẩn tà ác nói, cài lại nút áo cho người yêu, sau đó bước xuống giường lôi mấy quyển sách trong học bàn.
「 Đây là cái gì?」 Đan Cư ngây ngốc hỏi,
「 Đây là…… Tự em xem đi!」
Ân Chẩn xấu xa bảo cậu tự lật xem. Đan Cư tiếp nhận lấy một quyển, mới tùy tiện mở ra một trang nhìn, mặt đã xoạch một cái đỏ quạch, quăng luôn sách.
「 Anh sao lại có cái loại sách này?!!」 Đan Cư bị hù chết rồi,
「 Cư Nhi thật là, đây là sách anh cẩn thận tự tay tuyển chọn cho em xem nha! Mỗi một bản anh đều phải coi kỹ càng rồi mới dám cầm đi tính tiền đó! Em cư nhiên mới liếc qua một cái liền chọi của người ta rồi!」Ân Chẩn cố ý thương tâm nói,
「 Bại hoại!」 Đan Cư tức giận nói, túm chăn bao lấy mình, không cho Ân Chẩn ôm.
Ân Chẩn không ngờ mới chỉ đùa một chút lại phải lãnh hậu quả như vậy, nhưng anh vẫn có khả năng làm cho người yêu nguôi giận.
「 Cư Nhi đừng tức giận mà! Là anh không đúng, sau này không cho em xem nữa, em tha thứ cho anh đi, được không?」Ân Chẩn bắt đầu vuốt ve lưng trấn an cậu, giống như đang vuốt lông dỗ dành cho con mèo nhỏ giận dỗi đến xù cả lông.
「 Không tha! Anh xấu!」 Đan Cư vẫn không dao động, tiếp tục gặm nhấm cơn giận.
「 Vậy ít nhất em cũng phải ra xem cái này một chút chứ!」 Ân Chẩn lại đem vũ khí bí mật ra,
Đan Cư chậm rãi kéo chăn xuống nửa mặt, nhìn thấy cái thứ trên tay Ân Chẩn liền phốc một cái cười ra.
「 Như vậy không giận nữa chứ?」 Ân Chẩn nắm chặt, nói.
Trên tay anh đang cầm là một cái bảng tên dành cho chó cưng ghi chữ “Thực xin lỗi chủ nhân, đừng tức giận mà!”, bộ dáng cực kỳ đáng thương, nhưng trọng điểm chính là cái mặt chó cưng trên bảng lại là mặt Ân Chẩn!! Đan Cư đương nhiên không thể không cười nha.
「 Anh sao lại có thứ này?」 Đan Cư hỏi,
「 Mua riêng cho em a! Anh thấy nó ở trong cửa hàng, liền mua luôn..」 Ân Chẩn bỏ bảng tên vào hộp cất vào ngăn tủ.
「 Được rồi! Em hào phóng tha cho anh.」