Những ngày nghỉ Cư Nhi đều về nhà sao? Nhà Cư Nhi ở đâu?」 Ân Chẩn ăn trái cây xong mới nhớ tới vấn đề này.
「 Ba mẹ em đều ở nước ngoài, thường không trở lại đây, nhưng mỗi khi có dịp nghỉ dài ngày, em sẽ bay qua đó tìm bọn họ, những ngày còn lại em cơ hồ đều ở tại ký túc xá.」Đan Cư không chút nào để ý trả lời,
「 Vậy Cư Nhi đến ở nhà anh được không?」 Ân Chẩn lập tức bắt lấy cơ hội này.
「 Không muốn, như vậy không tốt……」 Đan Cư không chút do dự trả lời. Hiển nhiên cậu vẫn đang rất băn khoăn về thanh danh của hai người.
「 Ác…… Vậy ngày nghỉ Cư Nhi đến ở nhà anh, vậy cũng được mà phải không?」 Ân Chẩn hỏi,
「 Ân….. Việc này để em xem xét lại….. Gặp nhiều quá cũng sẽ bị hoài nghi!」 Đan Cư trả lời,
「 Ừ.」 Ân Chẩn cũng không dám tiếp tục đưa ra yêu cầu, bằng không để Cư Nhi tức giận sẽ không tốt lắm!
Hai người buổi chiều không biết phải làm cái gì, nhưng Đan Cư lo cho Trang Cao Ưng, vì thế Ân Chẩn đành phải đưa người quay về ký túc xá. Bất quá vẫn gọi điện cho Trang Cao Ưng hỏi cậu quay về ký túc xá không, gọi đi gọi lại vẫn là do người khác tiếp máy, lần này là Ôn Văn.
“A Văn học trưởng, A Ưng vẫn ở chỗ các anh sao?”
“Phải a! Ngày nghỉ nào cậu ấy cũng ở đây, cho nên em cứ yên tâm ở với thầy Ân Chẩn đi!”
“Ác! Được, vậy khi nào A Ưng dậy thì giúp em nói với cậu ấy một tiếng.”
“Được, bye.”
“Tạm biệt.” Đan Cư tắt máy.
「 Bạn của em vẫn còn ở chỗ bọn họ sao?」 Ân Chẩn hỏi,
「 Ân, học trưởng nói A Ưng ngày mai mới về.」 Đan Cư trả lời,
「 Vậy em cũng ở đây với anh đi! Dù sao em trở về đó cũng không biết làm cái gì mà.」Ân Chẩn bắt đầu dụ dỗ người yêu ở lại thêm một ngày nữa.
「 Ân……」 Đan Cư hiển nhiên có chút không biết làm sao,
「 Không sao đâu! Ở lại đi mà, Cư Nhi~」 Ân Chẩn tiếp tục dụ dỗ,
「 Được rồi…… Vậy quần áo phải làm sao đây?」Đan Cư đột nhiên nghĩ đến một vấn đề,
「 Không thành vấn đề, giờ anh đưa em đi mua a!」
Ân Chẩn lập tức cầm chìa khóa xe lập tức xuất phát. Đan Cư cũng chỉ biết ngoan ngoãn lên xe anh đi ra ngoài.
Ân Chẩn dẫn Đan Cư đến một cửa hàng quần áo nam.
「 Hoan nghênh ghé thăm nha, A Chẩn! Sao hôm nay lại rảnh đến đây vậy?」 Trưởng cửa hàng cực kỳ nhiệt tình chào hỏi Ân Chẩn.
「 Đến mua quần áo cho em ấy, phiền toái cậu lựa giúp.」 Ân Chẩn đem Đan Cư đang đứng đằng sau lưng mình kéo lên trước, nói với trưởng cửa hàng.
「 Không thành vấn đề, chờ tôi một chút.」
Cửa hàng trưởng thu hồi tươi cười, nghiêm túc bắt đầu làm việc, nhưng có một điều khiến cho Đan Cư cảm thấy nghi hoặc chính là, anh ta còn chưa có đo người cậu nha! Bình thường đều phải dùng thước dây đo tới đo lui cả nửa ngày rồi cửa hàng trưởng mới có thể chọn tìm quần áo vừa người a.
「 A Nguyên chưa từng chọn sai, tin tưởng anh ta là được rồi.」 Ân Chẩn biết người yêu nghi hoặc cái gì liền giải thích cho cậu nghe.
Đan Cư thế này mới yên tâm ngồi xuống chờ, chỉ chốc lát sau cửa hàng trưởng đem một đống quần áo lớn đặt lên quầy.
「 Đến thử quần áo đi!」 Cửa hàng trưởng lễ phép nói với Đan Cư.
Đan Cư cầm lấy vài món vào phòng thay đồ thử, lại nhìn vào gương, quả nhiên thích hợp.
「 Còn qυầи ɭóŧ nữa!」 Ân Chẩn thừa dịp Đan Cư vào phòng thay đồ nhắc nhở A Nguyên.
「Ờ, tôi lấy ngay.」 A Nguyên tỏ vẻ hiểu rõ.
Cuối cùng, Đan Cư mua ba bộ quần áo cùng ba cái qυầи ɭóŧ. Những thứ này sẽ để ở nhà Ân Chẩn. Như vậy sẽ không cần lo lắng về vấn đề ăn mặc nữa. Mua quần áo xong, Ân Chẩn liền đưa Đan Cư đi xem phim luôn một thể. Vừa vặn có chiếu một bộ phim Đan Cư rất muốn xem nhưng vẫn chưa có dịp, vì thế Ân Chẩn liền kéo Đan Cư đi xem.
Ân Chẩn mừng thầm, bởi vì đây là phim kinh dị đó! Ân Chẩn nghĩ Cư Nhi của anh sẽ sợ hãi mà tự giác ôm anh nha!
Nhưng mà kết quả thì không được lòng người rồi!
Đan Cư siêu bình tĩnh ăn bắp rang uống Coca xem ma gϊếŧ người xong còn tách từng bộ phận của hắn….
Ân Chẩn cảm thấy thực mất hứng, nhưng mà anh cũng đâu có thể nói với Đan Cư rằng em phải sợ ôm lấy anh chứ?
Nếu mà làm vậy thật, không chừng Cư Nhi sẽ giận tới mức không thèm nhìn anh thì khổ rồi!