Vừa hay, bạn cùng trường của Liễu Tranh cũng nổi danh trên bảng vào lần này, vì vậy bọn họ cử hành tiệc ăn mừng, quyết định thời gian là tối nay.
Đúng là trùng hợp, Liễu Tranh đã lên kế hoạch hôm nay, y muốn tìm một bộ sách võ thuật, chọn một món quà hài lòng và vui vẻ đến dự tiệc.
Khi đến cửa tiệc, y liền nghe thấy tiếng mà y chán ghét.
"Trương Cường huynh, chúc mừng chúc mừng!" A, người bằng hữu kia, tên là Trương Cường, mặc dù tên hắn hơi bình thường, nhưng người cũng như tên, bản lãnh rất mạnh, lần này, Trạng Nguyên chính là hắn!
Người nói chuyện chính là Quý Phù, giọng hắn dễ nghe đến nỗi y không thể nhầm lẫn, trên đời này làm gì có người thứ hai như hắn.
Nghe Quý Phù ở đây, y muốn bỏ đi, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ tối nay, y phải ở lại vì muội muội của mình.
Liễu Tranh nhìn mình trong vũng nước nhỏ, thấy không tệ, mặt rất tuấn tú, quần áo sạch sẽ, tóc gọn gàng.
Y lập tức có lòng tin, cất bước đi vào.
Quý Phù đang trò chuyện với Trương Cường, thấy bóng dáng quen thuộc, liền chạy tới.
"Tranh Tranh, ta đợi ngươi lâu rồi." Quý Phù cười, má lúm đồng tiền hiện ra, trông không giống nam tử hán chút nào.
Liễu Tranh rất hài lòng, rất tốt, mình mới là người đàn ông thực sự.
Y gật đầu chào Quý Phù, tránh cái bóp tay vô trật tự của hắn.
Liễu Tranh tặng quà, đó là bộ thư pháp nổi tiếng mà phụ thân y cất giữ.
Vì muội muội của mình, mong là phụ thân sẽ hiểu/.
Quả nhiên, Trương Cường vừa thấy tác phẩm kia, lúc này hai mắt hắn sáng lên, "Huynh đệ tốt!"
Hắn hung hãn vỗ một cái, thân hình nhỏ bé của Liễu Tranh suýt bị đẩy ngã.
Điều này không trách Liễu Tranh, thân hình y thon dài, trong ngày thường cũng có luyện võ, nhưng Trương Cường không chỉ học giỏi mà còn mạnh mẽ, có thể vỗ nứt đá.
Quý Phù đỡ Liễu Tranh, "Trương Cường, ngươi mau thu khí lực của mình lại đi."
"Xin lỗi, ta quá kích động, nên quên mất. Rất cảm tạ ngươi, Liễu Tranh!" Sau khi nói xong, Trương Cường liền đắm chìm trong cuốn sách.
Mọi người quen với cảnh này, chào hỏi Liễu Tranh rồi ngồi xuống.
Liễu Tranh từ nhỏ đã coi trọng khí khái đàn ông, vì y suýt bị ép bái đường cùng Quý Phù, nên từ nhỏ y đã chú trọng thể diện của mình, lúc nhỏ phụ mẫu của y còn thích kêu y là Tranh Tranh, sau đó y liền không cho phép bọn họ gọi y như vậy nữa.
Giờ mọi người quen gọi ta là Tranh huynh, Tranh đệ, hoặc Liễu huynh.
Chỉ có Quý Phù không ngại gọi y Tranh Tranh, nhưng y không thể làm gì được hắn.
Nhưng Liễu Tranh rất thù dai, cho nên đây cũng là lý do y ghét Quý Phù.
Liễu Tranh nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay, chờ mọi người bắt đầu ăn cơm, y liền giả vờ không thèm để ý và hỏi, "Nghe nói năm nay Thám hoa có dáng dấp tuấn tú lịch sự, còn họ Quý, Quý Phù, đây lẽ nào chính là thân thích của ngươi."
Quý Phù ngẩn người, suy nghĩ một chút, trả lời, "Ta không biết người này, sao Tranh Tranh lại biết hắn có dáng dấp tuấn tú lịch sự?"
Liễu Tranh không muốn nói nhảm cùng Quý Phù, lại hỏi Trương Cường, "Trương huynh, lần này ngươi và hắn thi cùng nhau, có lẽ ngươi đã từng gặp hắn rồi đúng không, ngươi cảm thấy hắn là người thế nào?"
Trương Cường là một người đàng hoàng, không biết nói láo, hắn nhớ lại một chút dáng vẻ của mọi người lúc thi, "Quý Nhiên, ta có ấn tượng, dáng dấp quả thật rất là tuấn tú, nhắc tới mới nhớ, hắn thực sự không thể phân cao thấp với Quý Phù, học thức cũng vô cùng uyên bác, Kim Thượng rất là thưởng thức hắn, nhưng nghe Thái phó nói, Quý Nhiên là tới từ Mai Huyền, gia cảnh dường như không tốt lắm, vì vậy cố ý bảo bọn ta sau này để ý đến hắn một chút."